Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1504 - Chương 1504: Ngoại Truyện 34: Một Ngày Vui Vẻ.

Chương 1504: Ngoại truyện 34: Một Ngày Vui Vẻ. Chương 1504: Ngoại truyện 34: Một Ngày Vui Vẻ.

Buổi trưa, là ăn cơm ở nhà Hân Hân.

Các bạn nhỏ rất hưng phấn khi nhìn thấy những chú mèo, chú chó và gà của nhà Hân Hân.

Buổi trưa ông nội Hân Hân với ông ngoại bà ngoại Dao Dao đã chuẩn bị một bữa hải sản thịnh soạn cho mọi người.

Mấy đứa nhỏ ăn rất vui vẻ, ngay cả Dao Dao vốn luôn rất biếng ăn, lần này cũng ăn no nê, từng người ôm bụng nhỏ rầm rì.

"Con nói các con, bình thường không cho con ăn sao? Một lúc ăn nhiều như vậy?"

Lưu Vãn Chiếu rất là bất đắc dĩ giáo huấn ba đứa nhỏ.

"Có, nhưng là hôm nay rất vui vẻ." Huyên Huyên nói.

Bởi vì vui vẻ, cho nên ăn nhiều hơn, không phải có thể thông cảm được sao?

"Trẻ con, ăn được là phúc, ít nhất chứng tỏ tay nghề ông nấu không tệ, vẫn là rất được hoan nghênh nha." Ông nội Hân Hân mỉm cười nói.

"Thật xin lỗi, hôm nay quấy rầy mọi người rồi."

"Không sao, không sao, các cháu có thể tới, đã là vinh hạnh của chúng tôi rồi." Bà nội Hân Hân vội vàng nói.

Ông nội Hân Hân hơi kinh ngạc mà nhìn bà một cái, cảm thấy bà làm sao lại khách khí như vậy, có chút khách khí hơi quá?

Nhưng ông cũng không nói thêm gì.

Nhưng mà Lưu Vãn Chiếu và những người khác nhìn môi trường nhà Hân Hân liền có thể nhìn ra, điều kiện của gia đình thực sự tốt.

Cũng là biệt thự, nhưng là trang trí trong nhà đều là đồ cổ, mang theo cảm giác của một gia đình thư hương.

Lưu Vãn Chiếu đúng là không có cảm thấy cái gì, bà nội đặc biệt yêu thích phong cách như vậy.

Sau khi ăn trưa, bọn họ nghỉ ngơi ở nhà Hân Hân một lúc, đợi mặt trời hơi lặn, họ lại ra bãi biển chơi cho đến khi mặt trời lặn rồi mới lưu luyến chia tay.

"Hân Hân, Dao Dao, lúc sinh nhật thời điểm, các cậu phải tới nha."

"Được, tớ muốn ăn bánh kem lớn." Hân Hân vui vẻ mà nói.

"Nhưng mà ... Nhưng mà tớ không biết nhà các cậu ở đâu?" Dao Dao có chút lo lắng nói.

Mỗi lần các nàng đến đầu là dùng phép thuật, biu~ mà xuất hiện, sau đó lại biu~ mà biến mất, bọn họ thì lại không biết phép thuật nha.

"Uyển Uyển sẽ đến đón các cậu, có đúng hay không?" Đào Tử quay đầu nhìn Uyển Uyển ở bên cạnh hỏi.

Uyển Uyển lập tức cười hì hì gật đầu.

"Chị tới chỗ này đón các em." Uyển Uyển chỉ chòi nghỉ mát bên cạnh.

"Dì, chị Ninh, cảm ơn mọi người đã chiêu đãi, vậy chúng tôi trở về đây."

Lưu Vãn Chiếu chào hỏi với bà nội Hân Hân và mẹ Dao Dao.

"Không cần khách khí, hoan nghênh các cháu đến chơi bất cứ lúc nào." Bà nội Hân Hân nói.

Mà lúc này Trương Lộc vội vàng đem vali của mình kéo tới, lúc xế chiều, nàng về nhà một chuyến thu thập hành lý.

Giống như là một đoàn tàu nhỏ, Uyển Uyển kèo từng người một, biến mất trước mặt bà nội Hân Hân và mọi người.

"Thật là thần kỳ, cũng không biết bọn họ đi đâu."

"Đi vọng hồ ... Kim hồ ... Số 24." Hân Hân nghe vậy lập tức nói.

nàng trước đó đã nghe Uyển Uyển nói qua một lần, nhưng mà không nhớ kỹ.

"Là Hợp Châu ... Hợp Châu ..." Đúng, Dao Dao cũng không nhớ kỹ.

"Hợp Châu sao?"

Nơi này, bà nội Hân Hân với mẹ Dao Dao biết rõ.

Thế nhưng Hợp Châu cách nơi này hơn 1,500 km.

Bọn họ trong nháy mắt vượt qua khoảng cách xa như vậy sao?

Thần thông này lợi hại như vậy, e rằng ngay cả thần tiên cưỡi mây cưỡi sương cũng không so được tốc độ như vậy.

Cho nên Uyển Uyển và những người khác đã đặt được một cấp độ khác trong lòng của bà nội Hân Hân với mẹ Dao Dao.

"Chúng ta bàn bạc một chút, sinh nhật chúng ta nên tặng quà gì đây?" Bà nội Hân Hân hướng về mẹ Dao Dao nói.

Việc này rất đau đầu, không phải quý là được, nhất định phải là lễ vật chu đáo, then chốt còn không phải một cái, các cô phải chuẩn bị cho ba người, hai người cần phải có sáu món quà khác nhau.

"Trở về rồi à."

Dương Bội Lan nghe thấy động tĩnh, xuất hiện ở hành lang trên lầu hai.

"Thím." Trương Lộc vẫy tay cao hứng chào hỏi.

"Tiểu Lộc tới à."

Nhìn thấy Trương Lộc, Dương Bội Lan lộ ra vẻ vui mừng.

"Hắc hắc, trước khi vào học muốn làm phiền một quãng thời gian nha." Trương Lộc mỉm cười nói.

"Đều là người một nhà, có gì quấy rầy hay không chứ." Dương Bội Lan cao hứng nói.

Nói xong mới nhớ tới, nơi này dù sao cũng là nhà của con trai, thế là nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu.

Lưu Vãn Chiếu hiểu ý của bà, cười nói: "Mẹ, mẹ đừng nhìn con, con còn chưa đến mức hẹp hòi như vậy đâu."

Đang nói chuyện, thì Hà Tứ Hải cũng từ trên lầu đi xuống.

"Ba ba." Đào Tử lập tức nhào tới.

Hà Tứ Hải đem nàng bế lên.

Đem kính râm cô bé vẫn còn đeo trên đầu tháo xuống.

Sau đó phá lên cười, cười đến mức hoàn toàn ngừng lại không được.

"Ba cười cái gì?"

Đào Tử bất mãn mà ôm mặt của hắn, khiến hắn nhìn mình.

"Tiểu Chu ..." Trương Lộc lên tiếng chào hỏi với Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải hướng về nàng gật đầu, vẫn như trước cười đến không ngậm miệng lại được.

"Thiệt là, buồn cười như vậy sao?" Trương Lộc bất mãn nói.

Hà Tứ Hải gật đầu, sau đó đem Đào Tử trong lồng ngực xoay chuyển, mặt hướng ra đám người.

Bị ba bế xốc nách, đối mặt với mọi người, Đào Tử bất mãn mà đem chân ngắn trên không trung đạp đến đạp đi.

Đám người đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó tất cả đều bật cười haha, ngay cả bà nội cũng không ngoại lệ, cười toe toét thiếu răng miệng cũng không ngậm miệng lại được.

"Mọi người cười cái gì? mọi người đang cười cái gì? Nói cho con nghe một chút, con cũng muốn cười." Đào Tử gấp gáp nói.

"hiahiahia ... Đào Tử là con gấu trúc."

"Hắc hắc, như một con gấu trúc nhỏ ..." Huyên Huyên cũng đi theo vui vẻ nói.

"Mới không có, em là Đào Tử, em là người, không phải gấu trúc lớn, cũng không phải gấu trúc nhỏ." Đào Tử bất mãn mà bĩu môi.

Hà Tứ Hải mạnh mẽ cố nén cười, bế nàng đến trước gương trong phòng tắm.

Sau đó Đào Tử trợn to mắt sững sờ.

Trong gương đứa nhỏ tối tăm cũng tương tự trợn mắt lên ngẩn người tại đó.

Qua một lúc sau, Đào Tử mới duỗi đầu lưỡi ra, đứa nhỏ trong gương cũng lè lưỡi.

"Oa ... Con làm sao biến thành đen như vậy." Đào Tử lúc này mới giật mình nói.

Nào chỉ là đen, bởi vì nàng vẫn luôn mang kính râm lớn của Uyển Uyển, cho nên nàng bây giờ, xung quanh con mắt một vòng trắng nõn, những nơi khác nhưng đều là màu nâu.

Đây cũng là lý do tại sao Uyển Uyển nói nàng là một con gấu trúc khổng lồ.

"Vì sao lại như vậy chứ." Đào Tử buồn bã nói.

"Sáng mẹ đã nói bôi kem chống nắng đi, ai bảo con không chịu." Lưu Vãn Chiếu cố nén cười ý mà nói.

"Nhưng mà Uyển Uyển với Huyên Huyên cũng không có bôi nha." Đào Tử bất mãn nói.

Tại sao các nàng vẫn trắng, thật là không công bằng.

"Người và người không giống nhau, bọn họ có thể là loại phơi nắng không đen, mà con phơi thì sẽ đen."

"Haizz..." Đào Tử nhìn cánh tay đen nhánh của mình, thở dài một hơi.

"Không việc gì đâu, qua mấy ngày liền sẽ trắng trở lại thôi." Hà Tứ Hải an ủi.

"Cũng may bây giờ được nghỉ hè, nếu không đến nhà trẻ sẽ bị bạn học cười chết." Bà nội mỉm cười nói.

Đào Tử đi tới, ngồi liệt ở trên ghế salon, giống như là mất đi mục đích sống vậy.

Hà Tứ Hải không quan tâm đến nàng nữa, mà là hướng về Dương Bội Lan nói, dọn cho Trương Lộc một phòng.

Huyên Huyên với Uyển Uyển nghiêng người ngồi bên cạnh Đào tử, một trái một phải.

Sau đó cẩn thận từng li từng tí dùng ngón tay út ở trên mặt nàng chọc chọc.

Đào Tử buồn bực mà đẩy tay các nàng ra.

"Em không phải là gấu trúc lớn."

"hiahiahia ..."

"Ha ha ..."

Lại là một ngày vui vẻ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment