"Uyển Uyển, ngày mai sẽ là sinh nhật con nha."
Lâm Kiến Xuân bế con gái lên.
"hiahiahia ..."
"Bởi vì con với Đào Tử, còn có Huyên Huyên, sinh nhật của các con đều vào tháng tám, nên chúng ta đã bàn bạc với nhau sẽ cùng tổ chức cho các con."
"Sinh nhật cùng nhau?" Uyển Uyển ngạc nhiên hỏi.
Ý nghĩa của việc làm sinh nhật cùng nhau khiến nàng hạnh phúc hơn chính ngày sinh nhật của mình.
"Đúng, hơn nữa, ba mẹ cũng đã chuẩn bị quà cho ba đứa các con rồi, có vui hay không?"
"Còn em trai thì sao? "
"Ây..."
Lâm Trạch Vũ đang ăn cơm bên cạnh suýt chút nữa nghẹn.
"Em là em trai, đáng lý là chị tặng quà cho em chứ? Làm gì có chị gái nào lại đòi quà của em trai chứ?"
"Là không có tiền sao?" Uyển Uyển tò mò hỏi.
"Chị có nghe em nói hay không? Có tiền hay không cũng không phải là vấn đề." Vẻ mặt Lâm Trạch Vũ bất đắc dĩ.
"Em không phải đã đi làm rồi sao? Tiền của em đâu?"
"Cái này thì phải hỏi người phát tiền lương cho em, khoan, chúng ta không phải đang thảo luận cái vấn đề này."
"Ai phát tiền lương cho em?"
"Ông chủ em." Lâm Trạch Vũ rất là bất đắc dĩ nói.
"Ông chủ còn trả lương sao?" Uyển Uyển kinh ngạc mở hai con mắt tròn xoe.
"Lời này của chị là có ý gì? Ông chủ phát tiền lương không phải đúng sao? Làm gì có ông chủ nào lại không phát tiền lương chứ?"
"Ông chủ chị." Uyển Uyển coi như chuyện đương nhiên nói.
Ba thành viên trong nhà Lâm Kiến Xuân nghe vậy nhìn nhau, sau đó phá lên cười.
Thấy bọn họ cười, Uyển Uyển cũng đi theo hiahiahia mà cười vui vẻ.
"Ông chủ em không phát tiền lương cho em sao?" sau khi cười xong, Uyển Uyển tiếp tục hỏi.
Lâm Trạch Vũ đem ánh mắt nhìn về phía Lâm Kiến Xuân.
"Khặc khục..."
Lâm Kiến Xuân ra vẻ ho khan, tàn nhẫn mà lườm hắn một cái.
"Cái này cho em."
Uyển Uyển từ trong túi áo trước ngực lấy ra một viên bảo thạch đưa cho Lâm Trạch Vũ.
"Giá trị của cái này rất nhiều tiền." Uyển Uyển vẻ mặt thành thật nói.
"Cảm ơn." Lâm Trạch Vũ không chút khách khí, trực tiếp nhận lấy.
Sau đó cố ý trêu chọc nàng nói: "Còn nữa không, cho em mấy cái nữa đi?"
"Không được, đây là của chị." Uyển Uyển vội vàng che túi áo trước ngực.
"Thật nhỏ mọn."
Lâm Trạch Vũ vẻ mặt chán ghét, bỏ viên bảo thạch vào trong túi.
"Em có thể tặng quà cho chị không?" Uyển Uyển hỏi.
Lâm Trạch Vũ sửng sốt một chút, vừa định trêu chọc nàng tiếp, đã bị Lâm Kiến Xuân lần nữa "Hung tợn" trừng mắt liếc.
"Biết rồi, em sẽ tặng quà cho chị." Lâm Trạch Vũ bất đắc dĩ nói.
"Tặng cái gì?"
Uyển Uyển vẻ mặt chờ mong.
"Ây... Em cũng không biết, em phải suy nghĩ thật kỹ."
"Nhưng mà ngày mai là sinh nhật chị rồi nha."
"Biết rồi, nhất định sẽ mua quà cho chị."
Kỳ thực Lâm Trạch Vũ sớm đã chuẩn bị quà tốt, đương nhiên, hiện tại không thể nói.
→ _ →
Uyển Uyển không tin lắm, hiện tại cũng còn chưa nghĩ ra, ngày mai có thể tới kịp không.
"Yên tâm, ngày mai nếu nó không tặng quà cho con, ba ba giúp con giáo huấn nó." Lâm Kiến Xuân mỉm cười nói.
"Dạy nó như thế nào?" Uyển Uyển rất hưng phấn hỏi.
"Ây..."
Lâm Kiến Xuân chỉ là thuận miệng nói mà thôi, hơn nữa hắn cũng biết, Lâm Trạch Vũ đã chuẩn bị quà từ rất sớm rồi.
"Không cho phép nó ăn cơm?"
"Phạt nó không được phép ngủ?"
"Đút nó ăn ớt siêu cay, cay đến mức miệng phun ra lửa?"
"hiahiahia ..."
Thấy bộ dáng vui vẻ của nàng, cả nhà có chút xấu hổ, đặc biệt là Lâm Trạch Vũ, món quà này xem đến vẫn là không muốn đưa.
Mà lúc này nhà Đào Tử, cũng đang đã nói chuyện sinh nhật.
"Nếu cùng nhau làm, vậy tổ chức ở đâu? Có bao nhiêu người?" Bà nội hỏi.
"Người không nhiều, sân nhỏ nhà chúng ta là được."
Lần này ngoại trừ người trong nhà, cũng là mấy đứa nhỏ mời một số bạn học tốt, ví dụ như Thẩm Di Nhiên, phía Hân Hân.
Bao gồm La Hoan và những người khác có thể đến để tham gia trò vui, tổng cộng cũng không bao nhiêu.
"Bà cũng không có đồ vật gì tốt để tặng cho bọn nhỏ, mẹ con giúp bà chuẩn bị mấy thứ không đáng tiền, cũng không biết bọn nhỏ có thích hay không." Bà nội nói.
"Có tâm ý của bà là đã đủ rồi, đối với bọn họ mà nói, đáng tiền hay không không quan trọng, nhưng mà là quà gì vậy?" Hà Tứ Hải cười hỏi.
Đào Tử cũng ở bên cạnh dựng thẳng lỗ tai nhỏ, vẻ mặt mong đợi nghe trộm.
"Này cũng không thể nói cho con biết, nếu không sẽ bị một đứa nhỏ nào đó đang nghe trộm mất." Bà nội cười ha hả nói.
"Con không có, con không có, con mới không có nghe trộm." Đào Tử nghe vậy ngay lập tức kêu la.
Đám người cười ha ha, đây là không đánh đã khai mà.
"Đào Tử, chị cũng đã chuẩn bị quà cho em rồi nha, em có muốn biết không?" Trương Lộc cười nói.
"Muốn." Đào Tử lớn tiếng đáp ứng, sau đó đứng dậy.
"Nhưng mà chị không muốn nói cho em biết, ha ha ..." Trương Lộc chống nạnh điên cuồng cười to.
Cảm giác mình hiện tại chính là một mụ phù thủy xấu nhất.
"Ục ục ục ..."
Đào Tử lập tức hóa thành gà ục ục hung mãnh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, muốn mổ vào mông Trương Lộc.
Trương Lộc liền chạy lên trên lầu, Đào Tử đương nhiên sẽ không buông tha cho cô, lập tức đuổi theo, trong lúc nhất thời trong phòng tràn ngập tiếng cười.
"Có Tiểu Lộc ở đây, Đào Tử vui vẻ hơn nhiều." Bà nội cười ha hả nói.
Hà Tứ Hải tán thành gật đầu.
Bản thân Trương Lộc giống như một đứa trẻ to xác, chơi cùng với Đào Tử rất dễ dàng.
"Không biết cô ấy ở trường học có tìm bạn trai không?" Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.
"Hẳn không có, tính cách con bé như vậy, chàng trai nào có thể chịu được con bé chứ?" Bà nội mỉm cười nói.
"Này vẫn đúng là không nhất định, có đủ chuyện kỳ lạ trên đời, mỗi người đều có người mình yêu thích, còn có người chăn heo làm sủng vật đấy." Hà Tứ Hải cười nói.
"Ha ha ..."
Bà nội nghe vậy cười đến không thở nổi.
Mà lúc này Huyên Huyên cũng đang trong nhà làm ầm ĩ với ba mẹ.
"Mẹ ơi, rốt cuộc là quà gì, mẹ nói con biết đi, con không nói cho người khác biết đâu."
"Ha ha, đây là bí mật, có thể nói cho người khác biết, nhưng là không thể nói cho con biết." Tôn Nhạc Giao mỉm cười nói.
Huyên Huyên mắt to chuyển động, sau đó nói: "Vậy mẹ nói cho ba ba, để ba ba nói cho con."
"Không cần, ba con cũng biết rất rõ." Tôn Nhạc Giao cười nói.
Huyên Huyên nghe vậy, mới vừa rồi còn cô còn vẻ mặt cầu xin, xoay cái mông liền đi, cũng không mang phản ứng.
"Con vật nhỏ này." Tôn Nhạc Giao thực sự là vừa bực mình vừa buồn cười.
"Ba ba ~ "
Huyên Huyên dựa sát vào người Lưu Trung Mưu, một tiếng gọi ba ba khiến hắn cả người nổi da gà.
"Nói chuyện cẩn thận."
Để quyển sách trên tay xuống, Lưu Trung Mưu liếc mắt nhìn nàng.
"Con yêu ba nha." Huyên Huyên xà vào trong lòng ngực Lưu Trung Mưu, đầu nhỏ dùng sức cọ xát.
"Ha ha ..."
"Ba ba, ba cười vui vẻ như vậy, ba cũng yêu con đúng hay không?" Huyên Huyên vui vẻ nói.
"Không, sở dĩ ba cười đến lợi hại như vậy, là vì bị con cọ quá ngứa, mau đứng lên cho ba."
"Hừ ~ "
Huyên Huyên nghe vậy ngồi thẳng người, hầm hừ mà trở tay chống nạnh.
"Con hỏi ba, sinh nhật con, ba chuẩn bị quà gì cho con?"
"Mẹ con cũng không nói cho con biết, con cảm thấy ba sẽ nói cho con biết không?" Lưu Trung Mưu véo nhẹ cái mũi nhỏ của nàng, vẻ mặt cưng chiều mà nói.
"Con cảm thấy sẽ?"
"Tại sao?"
"Bởi vì bà ấy là con gái, con gái đều sẽ làm khó con gái, ba không phải là con gái, ba là con trai."
"Ha ha ... , con gái? Con trai?"
Hắn cũng đã lâu rồi không có ai gọi hắn như vậy.
"Mau nói cho con biết đi."
Huyên Huyên duỗi tay nhỏ liền muốn che miệng của hắn, khiến hắn không được cười, mau trả lời cô.
Hai người náo làm một đoàn, Chu Ngọc Quyên liếc mắt nhìn hai người, cười đi vào nhà bếp.
nàng tin rằng, chờ đến lúc nàng lại đi ra, Huyên Huyên nhất định sẽ đem chuyện này ném ra sau đầu.
------
Dịch: MBMH Translate