Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1506 - Chương 1506: Ngoại Truyện 36: Sinh Nhật.

Chương 1506: Ngoại truyện 36: Sinh Nhật. Chương 1506: Ngoại truyện 36: Sinh Nhật.

"Huyên Huyên, Huyên Huyên ..."

Đang ngủ Huyên Huyên cảm thấy có ai đó đang lay động mình, mở to đôi mắt lim dim liếc nhìn, sau đó trở mình tiếp tục ngủ.

Sau đó bỗng nhiên cảm giác có gì đó không đúng, lần nữa mở to mắt lại, lần này con mắt mở tròn vo, vẻ mặt vui mừng quay đầu đi.

Sau đó liền nhìn thấy một khuôn mặt già nua đang nhìn nàng với nụ cười trên môi.

"Bà nội ..."

Huyên Huyên lập tức ở giường trước ùng ục lăn bò lên.

"Ai, tiểu bảo bối."

Tống Quế Phương đem nàng ôm vào trong ngực, sau đó hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái.

"Có nhớ bà nội không?"

"Có ạ."

"Bà nội cũng nhớ con."

"Bà nội, bà đến đây lúc nào, sao không nói với con?"

"Nói cho con biết, sao có thể tạo bất ngờ cho con chứ? Với làm sao thấy được con heo lười nhỏ nhà chúng ta ngủ nướng đây?"

Tống Quế Phương ở trên mông đít nhỏ nàng vỗ nhẹ hai lần, cười trêu chọc.

"Không có, con bình thường đều dậy sớm, chỉ có hôm nay dậy trễ một chút thôi."

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi, hắc hắc ..."

Nói xong lời cuối cùng, chính mình cũng nở nụ cười.

"Bà nội, bà là đến mừng sinh nhật con sao?" Huyên Huyên vui vẻ hỏi.

Bà nội gật đầu cười.

"Ông nội đâu ạ?" nàng nghe vậy, lại chờ đợi hỏi.

"Đương nhiên cũng tới, đang ở bên ngoài đấy."

Huyên Huyên nghe vậy, lập tức từ trên giường nhảy xuống, chạy ra bên ngoài.

"Ông nội."

Một tiếng ông nội này vừa mềm mại lại dễ thương, làm người nghe tâm cũng mềm ra.

"Ai."

Còn chưa thấy người, Lưu Tâm Viễn liền vội vàng đáp một tiếng.

Huyên Huyên chạy ra khỏi cửa phòng, liếc mắt liền nhìn thấy Lưu Tâm Viễn ở trên ghế sa lông đứng dậy, lập tức một đầu "Va" đi tới.

"Ông nội nhớ con muốn chết." Lưu Tâm Viễn đem nàng ôm vào trong lòng, cao hứng nói.

"Con cũng nhớ ông nội, ông nội, mọi người tới tới thật sớm nha." Huyên Huyên ngồi ở trên đùi Lưu Tâm Viễn vui vẻ nói.

"Là con dậy quá muộn đó." Tôn Nhạc Giao ở bên cạnh nói.

Huyên Huyên làm bộ không nghe thấy.

"Ông nội đến chúc mừng sinh nhật con, vốn là phải cuối tháng đến đây, nhưng mà ba mẹ của con nói lần này tổ chức cùng với mấy đứa Đào Tử."

"Đúng nha, ba mẹ còn nói mua quà cho con, đều không nói cho con biết, còn có chị gái nữa, đều tốt xấu nha."

Huyên Huyên nói như vậy, nhìn Lưu Tâm Viễn với đôi mắt đẫm lệ.

Ý tứ rất rõ ràng, là muốn cho hắn tự nói với mình chuyện liên quan đến quà cáp.

"Ông bà nội đương nhiên cũng có mua quà cho con, nhưng mà bây giờ không thể nói cho con biết được, chúng ta cũng tốt xấu."

Lưu Tâm Viễn chạm nhẹ mũi của cô, cười ha hả.

"Ông nội xấu."

"Đúng, ông chính là ông lão xấu." Lưu Tâm Viễn ha ha bật cười.

Thấy ông nội nói như vậy, Huyên Huyên bỗng nhiên không biết nói cái gì.

"Con mau lại đây, mẹ giúp con mặc quần áo." Ngay vào lúc này Tôn Nhạc Giao lên tiếng nói.

"Tự con có thể làm được"

Huyên Huyên từ trên đùi Lưu Tâm Viễn trượt xuống, câu nói này nhưng thật ra là nói với ông nội, biểu thị mình rất ngoan, mới không cần người khác hỗ trợ mặc quần áo.

"Hôm nay sinh nhật con, mẹ thay cho con một bộ quần áo đẹp đẽ." Tôn Nhạc Giao mỉm cười nói.

"Quần áo xinh đẹp?" Huyên Huyên kỳ thực đối với quần áo cũng không có quá nhiều yêu cầu, hơn nữa cô ngược lại tinh lực kỳ thực đều đặt ở việc ăn.

"Con xem, trước đó mẹ đã chuẩn bị cho con thật tốt rồi." Tôn Nhạc Giao lấy ra một bộ hán phục đi ra.

"Sẽ làm cho con một kiểu tóc thật đẹp."

Huyên Huyên vẫn rất ngoan, tùy tiện để mẹ thao túng, nhưng mà đôi mắt nàng xoay vòng vòng mà chuyển động, hết nhìn đông tới nhìn tây không ngừng.

Giống như là đang tìm kiếm quà sinh nhật bọn họ đã giấu đi đâu rồi.

Mà lúc này, Lưu Vãn Chiếu cũng đang thay quần áo cho Đào Tử.

"Ha ha, con chải đầu kiểu hoàn tử, so với Uyển Uyển đẹp hơn."

Nhìn hai cái búi nhỏ trên đầu của mình trong gương, Đào Tử chống nạnh tràn đầy đắc ý.

Lúc này nàng cũng mặc hán phục, nhưng khác với màu hồng nhạt của Huyên Huyên, mà là màu xanh nhạt.

"Được rồi, đừng tự mãn, đi ăn sáng trước đi, đợi lát nữa chúng ta đi đến nhà Uyển Uyển." Lưu Vãn Chiếu đưa tay ở trên mông đít nhỏ nàng vỗ nhẹ hai lần.

"Nhà của Uyển Uyển?"

"Đúng, lần này sinh nhật của các con, đều tổ chức ở nhà Uyển Uyển, mọi thứ đều do ba mẹ của Uyển Uyển chuẩn bị."

"Vậy có phải tốn rất nhiều tiền không ạ?"

"Tiểu tham tài, chỉ biết đến tiền, những chuyện này không cần trẻ con như con bận tâm, con chỉ cần thật vui vẻ là được."

Lưu Vãn Chiếu nhẹ nhàng ôm lấy cô.

"Được." Đào Tử nghe vậy vui vẻ đáp ứng một tiếng.

Có lúc, thật không phải nàng muốn bận tâm, chỉ là theo bản năng phản ứng mà thôi.

Mà lúc này Dao Dao đang cùng mẹ mang theo quà đến nhà Hân Hân.

Bà nội Hân Hân mở cửa cho bọn, không nhìn thấy Hân Hân đâu.

Dao Dao có chút lo lắng hét lớn: "Hân Hân, cậu rời giường chưa."

"Dậy, dậy rồi, đừng có la nữa ~ "

Hân Hân ôm một con thỏ con từ trên lầu đi xuống.

Dao Dao:...

"Tớ không kêu to." Dao Dao bất mãn nói.

"Tớ rõ ràng nghe thấy cậu la nha." Hân Hân trợn mắt lên nói.

"Tớ đó là nói chuyện, không phải kêu to." Dao Dao giải thích.

Hân Hân nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, sau đó mặt giãn ra cười nói: "Cậu nói đúng."

Điều này làm cho những người bên cạnh hiếu kỳ nàng trả lời như thế nào, bà nội Hân Hân và mẹ Dao Dao có chút buồn cười mà lắc đầu.

Đáp án của trẻ con có lúc đúng là ngoài ý muốn.

"Cậu muốn đem con thỏ nhỏ làm quà sinh nhật sao?" Dao Dao nhìn thấy con thỏ nhỏ tai dài trong tay Hân Hân, tò mò hỏi.

"Không, đây là đồ chơi của tớ."

Hân Hân vội vàng ôm chặt, con thỏ này là thứ nàng thích nhất, cũng không thể đưa cho người khác.

"Bà đã chuẩn bị quà ở đây rồi." Bà nội Hân Hân chỉ cái túi bên cạnh.

"Vậy chúng ta bây giờ đi bãi cát sao?" Mẹ Dao Dao ở bên cạnh hỏi.

"Tôi đã gọi điện thoại cho Lưu tiểu thư rồi, cô ấy kêu chúng ta đợi ở trong lương đình, một lúc nữa sẽ tới đón chúng ta."

"Là Uyển Uyển tới sao?" Hân Hân hiếu kỳ hỏi.

Sở dĩ hỏi như vậy, là vì Đào Tử đã nói với các nàng, nói Uyển Uyển sẽ trở lại đón các nàng.

Thế nhưng bà nội Hân Hân với những người khác không biết, còn tưởng rằng là Lưu Vãn Chiếu, hoặc là Hà tiên sinh lúc trước tới đón các nàng.

"Bây giờ mọi người ra ngoài sao? Có cần tôi đưa mọi người đi không?" Ông nội Hân Hân hỏi.

"Không cần, chúng tôi tự đi được, buổi trưa hôm nay ông không cần nấu cơm cho chúng tôi đâu." Bà nội Hân Hân nói.

Việc này bà cũng không có nói với ông nội Hân Hân, giải thích không được, cũng giải thích không rõ.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tự mình trải qua, người bình thường rất khó tin tưởng.

Hai người lớn mang theo đồ vật, mang theo hai đứa nhỏ đi tới bãi cát.

Hôm nay không chỉ người lớn ăn diện một chút, hai đứa nhỏ cũng là cũng giống như thế.

Hân Hân mặc một chiếc váy mỏng màu trắng, Dao Dao mặc một chiếc váy đính sequin màu xanh đậm.

Mỗi người có một nét đẹp riêng, mỗi người có một sự đáng yêu riêng.

"Ồ? Người đâu?"

Nhìn chòi nghỉ mát không có ai, Hân Hân vểnh mông đít nhỏ lên cuối xuống ghế nghỉ ngơi trong đình tìm kiếm.

Bà nội Hân Hân có phần dở khóc dở cười nói: "Ai lại đi trốn dưới ghế nghỉ ngơi chứ? "

Dao Dao bên cạnh nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn về phía đỉnh chòi nghỉ mát.

Mẹ Dao Dao không nhìn được bật cười khi nhìn thấy vẻ ngoài ngốc nghếch và dễ thương của họ.

"hiahiahia ..."

Đúng lúc này, một trận tiếng cười xuất hiện ở bên cạnh các nàng.

Vốn dĩ bên người bọn họ không có ai đột nhiên xuất hiện một bóng người, làm mấy người sợ hết hồn.

Bà nội Hân Hân với mẹ Dao Dao vẫn còn đang bình tĩnh lại, Hân Hân với Dao Dao cũng đã hưng phấn vây lại.

"Uyển Uyển, chị thật lợi hại."

"Nắm lấy tay của tớ, tớ mang mọi người đi chơi." Uyển Uyển duỗi tay nhỏ ra, vui vẻ nói.

Hân Hân nghe vậy lập tức nắm tay phải của nàng.

Dao Dao thấy, vội vàng nắm tay trái của nàng.

Uyển Uyển cúi đầu nhìn về phía hai người đang nắm chặt tay.

Uyển Uyển:...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment