Cả hai tay đều bị kéo, Uyển Uyển cảm giác "Thần thông" của mình triệt để bị phong ấn lại rồi, lẽ nào dùng chân sao?
Cúi đầu nhìn xuống phía dưới, mang giày xăng-đan, những ngón chân nhỏ lộ ra giống như những hạt đậu nhỏ tinh xảo.
Ở trong mắt nàng, nàng đang đứng trên tấm "Lưới" được hình thành bởi vô số đường nét.
nàng dinh chuyển bàn chân nhỏ của mình, gẩy gẩy dây mạng lưới, trên mạng lưới lập tức xuất hiện một cái lỗ thủng to, xem ra dùng chân cũng có thể nha.
"hiahiahia ..."
Uyển Uyển tự nhiên cười ngốc nghếch.
"Uyển Uyển, chị đang làm gì vậy?"
Hân Hân ở bên cạnh nghi hoặc mà cúi đầu nhìn về phía dưới chân nhỏ của mình.
Những ngón chân nhỏ như đậu cà vỏ, nhìn trông khá là đáng yêu.
Nhưng mà chân có gì đáng xem nàng có phần không rõ.
Nhưng mà lúc này Uyển Uyển cũng phản ứng lại, nàng vẫn là quyết định không cần sử dụng đến năng lực của chân, chủ yếu là không quen làm lắm.
"Dao Dao, em nắm lấy Hân Hân." Uyển Uyển nói.
"Được."
Dao Dao ngoan ngoãn nắm lấy tay Hân Hân, sau đó ba người xếp thành vòng tròn.
Uyển Uyển:...
"Không phải như vậy."
Uyển Uyển có chút lo lắng, cô tránh ra khỏi hai bàn tay nhỏ, sau đó để Dao Dao nắm lấy Hân Hân, lại để cho bà nội Hân Hân nắm lấy Dao Dao, cuối cùng mẹ Dao Dao nắm lấy tay bà nội Hân Hân.
"Ồ, em biết rồi, chị muốn lái xe lửa." Hân Hân lộ ra vẻ mặt như đã ngộ ra.
Uyển Uyển bỗng nhiên rất muốn vẽ vòng tròn trên mặt đất.
Cô đã không muốn giải thích nữa, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm của Hân Hân.
Dưới mắt tò mò của mọi người, cô oai phong vung vẩy bàn tay nhỏ của mình, mọi người đều cảm thấy cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, còn chưa kịp phản ứng lại phát hiện đã thay đổi địa điểm.
"Ồ ..."
Hân Hân giật mình nhìn xung quanh, con mắt trợn lên tròn vo.
Dao Dao với mẹ của cô còn có bà nội Hân Hân cũng giống như thế.
Lúc này bọn họ xuất hiện ở một cái sân nhỏ, xung quanh bày rất nhiều bàn dài đầy các loại đồ ăn thức uống, vừa nhìn chính là một yến tiệc.
Đúng lúc này, Hân Hân bỗng nhiên cúi đầu, chổng mông lên, từ giữa hai chân nhìn lại về phía sau.
"Hân Hân, con đang làm gì vậy?" Bà nội Hân Hân có phần không nói nên lời.
"Con đang xem thử đây có phải là thật sự không." Hân Hân nói.
"Vậy có cần nhìn như vậy không?" Bà nội Hân Hân có chút buồn cười mà vỗ nhẹ hai cái lên mông nhỏ của cô.
"Hoan nghênh mọi người, tôi là mẹ của Uyển Uyển." Lúc này Chu Ngọc Quyên từ trong nhà đi ra.
"À? Xin chào." Bà nội Hân Hân với mẹ Dao Dao nghe thấy có phần giật mình.
Bởi vì tính theo tuổi của Uyển Uyển, lấy tư cách mẹ của cô, tuổi của Chu Ngọc Quyên quả thực có chút lớn.
Chu Ngọc Quyên nhìn thấy phản ứng của bọn họ, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ.
Tiệc sinh nhật lần này, Chu Ngọc Quyên đã tìm công ty tổ chức tiệc để chuẩn bị, tất cả mọi thứ đều không cần cô bận tâm.
Nhưng mà bởi vì nhân viên có phần đặc thù, cho nên không có nhân viên phục vụ ở hiện trường.
Lúc này Lưu Vãn Chiếu mang theo Đào Tử với Huyên Huyên cũng từ trong nhà đi ra.
"Hân Hân, Dao Dao."
Mấy đứa nhỏ hưng phấn không thôi, ôm nhau.
"Lưu tiểu thư."
Bà nội Hân Hân với Mẹ Dao Dao có phần mới lạ không được tự nhiên, khi nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
"Vào nhà rồi nói." Lưu Vãn Chiếu chào hỏi với mọi người.
"Cảm ơn."
Vừa vào nhà, mới phát hiện trong phòng còn có không ít người, thế nhưng trẻ con lại không có mấy người.
"Ba Đào Tử."
Đúng lúc này, Hân Hân bỗng nhiên lớn tiếng ồn ào, sau đó hướng về phía Hà Tứ Hải vồ tới.
Nhưng cô lại bị Đào Tử tóm lại từ phía sau.
"Cậu làm gì vậy?" Hân Hân quay đầu lại kỳ quái hỏi.
"Đây là ba của tôi nha." Đào Tử hầm hừ mà nói.
"Tôi biết là ba cậu, tôi thích ba cậu, ha ha ..." Hân Hân vui vẻ nói.
Nghe Hân Hân thừa nhận trắng trợn như vậy, Đào Tử bị cô làm cho nghẹn họng.
"Các con tới rồi à, hoan nghênh các con nha." Hà Tứ Hải đi tới, sờ đầu nhỏ của cô bé mũm mĩm Hân Hân.
Cô bé mũm mĩm này, vừa xinh xắn vừa đáng yêu, Hà Tứ Hải cũng rất yêu thích.
"Chú xem." Hân Hân giơ con thỏ nhỏ trong tay lên.
"Là một con thỏ rất đáng yêu, làm sao, hôm nay muốn lấy nó làm quà sinh nhật sao?" Hà Tứ Hải cười hỏi.
"Mới không, đây là của con." Hân Hân vội vàng ôm con thỏ vào trong ngực mình
"Có đúng không, hóa ra chỉ là cho chú nhìn một chút nha, được rồi, đi chơi đi." Hà Tứ Hải cười nói.
"Dạ vâng." Hân Hân đáp ứng một tiếng, xoay người chạy.
"Con cũng đi ..." Hà Tứ Hải hướng về Đào Tử đứng ở bên cạnh nói.
Nhưng là không chờ hắn nói xong, Đào Tử liền hừ một tiếng, trực tiếp quay đầu rời đi.
Hà Tứ Hải:...
Đây là thế nào? Mình lúc nào đã đắc tội với con bé chứ?
Hà Tứ Hải không hiểu ra làm sao.
"Hà tiên sinh."
Lúc này bà nội Hân Hân với mẹ Dao Dao tiến lên chào hỏi.
"Hoan nghênh, hôm nay làm lỡ thời gian của mọi người rồi."
"Hà tiên sinh, không thể nói như thế được, chúng tôi cũng là nhàn rỗi không có chuyện gì làm, còn phải cám ơn ngài mời phải."
"Được rồi, đừng khách khí, bọn nhỏ vui vẻ là được." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.
"Đúng, đúng, bọn nhỏ vui vẻ là được."
Kỳ thực vừa rồi hai người lén lút kiểm tra điện thoại di động, phát hiện vậy mà thật sự mình đang ở Hợp Châu, điều này khiến cho hai người khiếp sợ không thôi.
"Để chị nói cho các em biết, mẹ đã mua chúng ta một chiếc bánh thật là lớn." Uyển Uyển hưng phấn nói với Hân Hân với Dao Dao.
Bởi vì ba người cùng tổ chức sinh nhật, Chu Ngọc Quyên đã mời đầu bếp trước nửa tháng để làm bánh kem cho bọn họ.
Chiếc bánh gato này có ba phần, nói cách khác nó có thể là ba cái bánh riêng biệt hoặc một chiếc bánh.
"Lúc sinh nhật em, ba cũng mua cho em một cái bánh kem lớn, so với —— so với đầu của em còn lớn hơn." Hân Hân vừa nói vừa ôm đầu nhỏ của mình.
"Ha ha ..." Mấy đứa nhỏ đều nở nụ cười, cảm thấy Hân Hân thật là hài.
"Uyển Uyển, đây là bạn của con sao?" Lúc này, Lâm Kiến Xuân đi tới.
Hắn đặc biệt để bụng đến bạn bè của Uyển Uyển, cũng mừng cho con bé.
"Đúng, đây là Hân Hân, đây là Dao Dao." Uyển Uyển cao hứng giới thiệu với hắn.
"Này, con là người lai sao?" nhìn thấy Dao Dao, Lâm Kiến Xuân có phần ngạc nhiên.
Dao Dao có chút không hiểu gãi đầu một cái.
"Ý của bác đó là, ba của con là người nước ngoài, hay là mẹ con là người nước ngoài."
"Ba ba." Dao Dao nghe thấy lập tức nói.
Thẩm Di Nhiên vẫn luôn hiếu kỳ ở bên cạnh nhìn Dao Dao nghe thấy, quay đầu hướng về Thẩm Thiên Phóng hỏi: "Ba ba, bà tại sao không phải là người nước ngoài."
"Tại sao ba phải là người nước ngoài chứ?" Thẩm Thiên Phóng có phần không nói nên lời.
"Như vậy con có thể xinh đẹp giống như chị gái nhỏ kia."
"Con bây giờ cũng rất đẹp."
Thẩm Di Nhiên nghe thấy, lập tức nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường.
"Ba cho rằng con là con nít ranh ba tuổi sao? Con đã sáu tuổi rồi."
"Ây..."
Bùi Cẩm Tú ở bên cạnh bật cười ha ha.
Nhưng mà cô vẫn là an ủi con gái nói: "Mặc kệ là người nước ngoài, hay là người Trung Quốc, mỗi người đều có nét đẹp, đáng yêu riêng."
"Một ngày kia con đi nước ngoài, nói không chắc bọn họ cũng sẽ ước ao giống như con, cảm thấy con xinh đẹp."
"Có thật không?"
"Đương nhiên là thật rồi, sao mẹ có thể gạt con được chứ?"
"Lần trước buổi tối mẹ nói sẽ ngủ cùng với con, nhưng mà nửa đêm lại lén lút lên đi ngủ chung với ba, còn coi là con không biết? Con rời giường đi tiểu đều nhìn thấy, hai người vẫn còn ở đó..."
Bùi Cẩm Tú một tay bịt miệng của cô lại, mặt đỏ bừng.