"Trên lưng con mang theo balo, đúng rồi, còn có bình nước nhỏ cũng phải mang theo ..."
"Để mẹ xem thử còn cái gì, chúng ta lại kiểm tra một lần nữa."
Chu Ngọc Quyên ở nhà vội vàng, hôm nay là ngày đầu tiên Uyển Uyển đến trường mẫu giáo.
"Mẹ, chỉ là đến trường mẫu giáo thôi, có cần phải bối rối vậy không?" Lâm Trạch Vũ ở bên cạnh không nhịn được nói.
"Con thì biết cái gì, hôm nay là ngày đầu tiên Uyển Uyển đến trường mẫu giáo, đúng rồi, khăn giấy ướt, con để một gói vào trong balo cho con bé, gói nhỏ là được, quá lớn con bé mang theo cũng mệt ..."
"Được rồi, Trạch Vũ nói đúng, em thả lỏng chút đi, em cứ như vậy, trái lại khiến cho Uyển Uyển khẩn trương."
"hiahiahia ... Con không khẩn trương, hôm nay ông chủ sẽ đi cùng với con nha." Uyển Uyển ở bên cạnh vui vẻ nói.
"Đúng rồi, chúng ta đi nhà trẻ cần nhiều người đưa đi như vậy sao? Thực sự là quá khoa trương, con không đi có được không?" Lâm Trạch Vũ ở bên cạnh nghe vậy, vội vàng nói.
"Không được."
Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh nghe vậy lập tức "Hung tợn" mà lườm hắn một cái.
"Đây là lần đầu tiên Uyển Uyển đến trường mẫu giáo, chuyện lớn như vậy, con làm sao có thể không có mặt được, con có phải người nhà chúng ta không? Con có phải là họ Lâm không?"
"Cha, cha nói cũng quá khoa trương rồi." Lâm Trạch Vũ bất đắc dĩ nói.
"Sao lại khoa trương, Uyển Uyển đây là lần đầu tiên đi học, còn có bao nhiêu cơ hội có thể đưa con bé đi? Con muốn cũng không có." Lâm Kiến Xuân nói rất hùng hồn, lý do cũng có rất nhiều.
"Cậu với mẹ của con, bọn họ cũng muốn qua đưa Uyển Uyển đi mà còn không được, con còn không biết quý trọng cơ hội." Cuối cùng Lâm Kiến Xuân tổng kết nói.
Lâm Trạch Vũ phát hiện, hắn mở miệng nói chuyện, quả thực chính là sai lầm.
"Uyển Uyển, Uyển Uyển, chị đã dậy chưa? Mặt trời chiếu đến mông rồi nha ..."
Giongj Huyên Huyên từ ngoài nhà vọng vào.
Uyển Uyển nghe tiếng quay đầu vừa chạy ra ngoài.
"Mũ, đem mũ mang lên." Chu Ngọc Quyên cầm chiếc mũ vàng của cô bé đuổi theo.
Huyên Huyên với Đào Tử nắm tay nhau đứng ở cửa viện, hai tay Hà Tứ Hải đan vào nhau theo ở phía sau lưng.
"Huyên Huyên, Đào Tử."
Nhìn thấy bọn họ, Uyển Uyển vui vẻ không thôi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cùng bọn họ mang balo cùng nhau đi học.
Uyển Uyển vừa nhìn về phía Hà Tứ Hải ở phía sau lưng bọn họ, lập tức giơ tay nhỏ.
Nhìn thấy Uyển Uyển đi ra cửa viện bên ngoài, Huyên Huyên đưa tay muốn kéo nàng, nhưng lại bị Uyển Uyển né tránh được, Uyển Uyển đi thẳng tới phía sau các nàng, đem tay nhỏ của mình nhét vào trong tay Hà Tứ Hải.
Huyên Huyên sửng sốt một chút, trợn mắt lên, cúi đầu nhìn móng vuốt nhỏ của mình, bắt được hai lần, sau đó phản ứng lại, hầm hừ mà trừng mắt với Uyển Uyển.
"hiahiahia ..."
Uyển Uyển lúc này mới duỗi tay còn lại, kéo Huyên Huyên.
Chu Ngọc Quyên và những người khác từ phía sau đuổi ra ngoài vừa vặn thấy cảnh này.
Lâm Kiến Xuân thở dài thườn thượt, điều này nói rõ Uyển Uyển đối với Hà Tứ Hải vẫn ỷ lại sâu đậm như trước, ai cũng không thay thế được, bao gồm cả bọn họ.
"Tứ Hải, làm phiền cậu rồi." Chu Ngọc Quyên hướng về Hà Tứ Hải nói.
Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì lúc trước Chu Ngọc Quyên đã nhờ Hà Tứ Hải, ngày đầu tiên Uyển Uyển đến trường mẫu giáo có thể đưa con bé đi không.
"Không có gì, lại nói tôi cũng muốn đưa Đào Tử đi." Hà Tứ Hải thơ ơ khoát tay nói.
"Đồ vật đều mang đủ chưa? Giờ chúng ta rời đi được chứ?" Hà Tứ Hải cúi đầu hướng về Uyển Uyển hỏi.
Uyển Uyển nhìn về phía mẹ ở đối diện.
Chu Ngọc Quyên gật đầu, "Đều đủ, chúng ta đi thôi, ngày đầu tiên không nên đến trễ."
Hà Tứ Hải nghe vậy, lúc này mới lôi kéo ba đứa nhỏ đi về phía trước.
"Ông chủ, tan học anh có trở lại đón bọn em không?" Uyển Uyển ngẩng đầu lên nhìn Hà Tứ Hải hỏi.
Trong đôi mắt tràn đầy mong đợi.
"Đương nhiên, anh sẽ đến, mẹ em cũng sẽ tới đón em, yên tâm." Hà Tứ Hải nói.
Lâm Kiến Xuân với Chu Ngọc Quyên theo ở phía sau lộ ra một nụ cười cảm kích.
Bọn họ biết Hà Tứ Hải cố ý nhắc đến Chu Ngọc Quyên, chính là bồi dưỡng một loại ý thức và quen thuộc cho Uyển Uyển, để cô bé tiếp thu Chu Ngọc Quyên, mẹ cô bé sẽ đưa đón cô bé đi học.
"Yên tâm, không chỉ có mẹ tới đón con, ba ba cũng tới đón con." Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh nói.
Cho dù công việc bận rộn đến đâu, con gái vẫn là quan trọng nhất, sau này đừng nói đến việc đưa đón mỗi ngày, tối thiểu thời gian một tuần đầu này, bất luận chuyện gì, cũng không thể làm lỡ hắn đưa đón con gái, hắn đem chuyện này xếp hạng lên hàng đầu.
"Vậy còn em trai?"
Uyển Uyển nghiêng đầu nhỏ, thân thể hơi ngửa ra phía sau nhìn Lâm Trạch Vũ.
"Hắn ... Hắn coi như xong, hắn là em trai con, cũng không phải anh trai con, chỉ có chị gái đón em trai, nào có em trai đi đón chị gái tan học có đúng không?"
Lâm Kiến Xuân nhìn thấy vẻ mặt buồn khổ của Lâm Trạch Vũ, cuối cùng vẫn là giúp hắn nói một câu, đương nhiên, chủ yếu nhất là bộ dạng bất đắc dĩ của hắn, nhìn sốt ruột.
Uyển Uyển nghe vậy ngẩn ngơ, sau đó nghi hoặc hỏi: "Vậy con phải đón nó tan học sao?"
"Ha ha ..." Chu Ngọc Quyên nghe vậy nhịn không được bật cười.
"Em trai con đã từ lâu rồi không đi học nữa, cho nên không cần con đón." Chu Ngọc Quyên cười giải thích.
"Hắn tại sao không đi học?"
"Bởi vì hắn là người lớn." Đào Tử tiếp lời nói.
"Không đúng, là bởi vì hắn đã tốt nghiệp đại học, đọc xong sách." Lâm Kiến Xuân giải thích.
"Oa, đại học, em thật lợi hại." Vẻ mặt Uyển Uyển thán phục mà nhìn Lâm Trạch Vũ.
Tốt nghiệp đại học, vốn là chuyện không thể bình thường hơn, không có gì đáng giá để kiêu ngạo.
Nhưng không biết tại sao, ở dưới ánh mắt của Uyển Uyển, Lâm Trạch Vũ không lý do mà cảm thấy rất kiêu ngạo, lưng cũng đứng thẳng lên một ít.
"Vậy hắn hiện tại không đi học thì làm cái gì?"
"Đương nhiên là đi làm, người lớn đều phải đi làm." Đào Tử nói.
"Chị gái em không đi làm, ông chủ cũng không đi làm." Huyên Huyên nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải bên cạnh nói thầm.
Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn về phía nàng, nàng lập tức đem đầu nhỏ chuyển hướng một bên, quay lưng lại với Hà Tứ Hải, chỉ cần mình không thấy người khác thì người khác sẽ không nhìn thấy mình.
"Vậy em đi làm rồi sao?" Uyển Uyển hướng về Lâm Trạch Vũ hỏi.
"Đương nhiên." Lâm Trạch Vũ gật đầu.
"Vậy em có muốn chị đón em tan làm không?" Uyển Uyển ngây thơ hỏi.
"Không cần." Lâm Trạch Vũ có chút buồn cười mà nói.
Hắn cũng đã là người lớn rồi, còn muốn một đứa bé đến đón hắn tan làm sao?
"Chị là chị gái." Uyển Uyển vẻ mặt thành thật nói.
Lâm Trạch Vũ vừa định nói lại, phía sau lưng đã bị Lâm Kiến Xuân vỗ một cái.
"Đón thì cũng có thể, thế nhưng chị còn phải đến trường học mà."
"Đúng nha."
Uyển Uyển nghĩ tới, nàng phải đến nhà trẻ, không giống trước đó ở bên ngoài chạy khắp nơi với ông chủ.
"hiahiahia ..." Nghĩ tới đây, nàng lại bắt đầu ngốc nghếch cười.
Cười xong, lại hỏi: "Vậy chủ nhật thì sao, chủ nhật không phải tới nhà trẻ nha."
Trên mặt nàng tràn đầy chờ mong.
Lâm Trạch Vũ nghĩ thầm chủ nhật của nàng, lẽ nào mình không có chủ nhật sao? Há mồm vừa định nói, phía sau lưng lại bị Lâm Kiến Xuân vỗ một cái.
"Uyển Uyển thật thông minh, chủ nhật này, con tới đón em trai tan làm có được không?"
"Được." Uyển Uyển vui vẻ đáp ứng nói.
Đào Tử: → _ →
Huyên Huyên: → _ →
Hai người bọn họ không nói nên lời nhìn Uyển Uyển.
Các nàng nhưng là biết rõ, chủ nhật các nàng không đến nhà trẻ, người lớn cũng không đi làm nha.
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện vui đùa suốt quãng đường đi tới cửa nhà trẻ.
Bởi vì ngày khai giảng, cửa nhà trẻ tràn đầy người.
Uyển Uyển lại có chút khẩn trương ôm lấy chân Hà Tứ Hải.
------
Dịch: MBMH Translate