Nhìn thấy Uyển Uyển có chút khẩn trương, Hà Tứ Hải khom lưng đem nàng bế lên.
Sau đó chỉ vào đám người nói: "Đều là phụ huynh của các bạn học, không cần sợ hãi, em nhìn xem bọn họ đều rất tốt."
Hà Tứ Hải chỉ chỉ đám người, bởi vì được ôm, Uyển Uyển nhìn thấy không còn là cái mông với chân nữa.
Mà là nhìn thấy rất nhiều người lớn, đều nắm một bạn học nhỏ, vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với bọn họ.
Uyển Uyển gật đầu, cũng không sợ như vậy.
Hà Tứ Hải đem nàng thả xuống, sau đó lôi kéo tay của nàng.
Mà Đào Tử với Huyên Huyên từ lâu không kịp chờ đợi đã hướng về phía trước chen lấn, bởi vì ngày khai giảng, phụ huynh được phép vào nhà trẻ, trực tiếp đưa con đến lớp học.
Đào Tử và những người khác năm này là năm 2, thế nhưng phòng học cũng không có thay đổi, chỉ là thay đổi cái bảng hiệu.
Lúc các nàng đến, cô giáo Từ đã đứng ở cửa vào đón mấy đứa nhỏ và phụ huynh.
Trong phòng học còn có một giáo viên sinh hoạt đang chăm nom những người bạn nhỏ.
Thẩm Di Nhiên cùng với tiểu mập mạp Vu Minh Hạo đều đã tới.
Nhìn thấy đám người Đào Tử, lập tức mở cửa sổ hướng về các nàng vẫy tay.
"Uyển Uyển, hoan nghênh cậu."
Bọn họ trước đó đã biết Uyển Uyển muốn tới lớp của bọn họ, hiện tại gặp được đặc biệt hưng phấn.
Cô giáo Từ đứng ở cửa vào, ngoại trừ nói với phụ huynh học kỳ này phối hợp với giáo viên, bỏ một số tật xấu của bọn trẻ ra, … , còn phải lắng nghe một ít căn dặn của phụ huynh.
Cô giáo mầm non nhìn như đơn giản, trên thực tế một cô giáo mầm non tốt đặc biệt khổ cực, đặc biệt khó làm.
Mỗi người đều là bảo bối trong nhà, nếu là có nơi nào không chú ý tới, gặp phải phụ huynh thông tình đạt lý thì không sao, gặp phải người không nói lý chính là bị chửi rủa, thậm chí đánh đập.
Nhưng mà bình thường phụ huynh vẫn là khá dễ nói chuyện, dù sao đứa nhỏ cũng ở trong tay giáo viên, chỉ có thể "Sợ ném chuột vỡ bình", không dám xằng bậy.
Cho nên thấy cửa vào càng ngày càng chen chúc, cô giáo Từ cũng bắt đầu đuổi người, để phụ huynh tới trước rời đi.
Đợi được Hà Tứ Hải và những người khác tiến lên, phụ huynh lúc trước đã đi không sai biệt lắm, cô giáo Từ rốt cuộc cũng thở một hơi.
Nhưng khi thấy Hà Tứ Hải và những người khác, mặt lại vội vàng lộ vẻ nụ cười.
Đầu tiên hướng về Đào Tử với Huyên Huyên nói một tiếng, sau đó nhìn về phía Uyển Uyển.
"Em chính là bạn học nhỏ Lâm Uyển Uyển sao?" Cô giáo Từ ngồi xổm người xuống, nhìn ngang Uyển Uyển hỏi.
Uyển Uyển nghe vậy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải gật đầu, Uyển Uyển mới nhỏ giọng vâng một tiếng.
Cô giáo Từ trong lòng có chút kỳ quái, đây không phải là ba của Đào Tử sao? Tại sao nhìn Uyển Uyển cũng giống như là con cái nhà hắn vậy.
Nhưng mà cô cũng không nhiều lời, mà nắm tay nhỏ của Uyển Uyển, mỉm cười nói: "Xin chào Lâm Uyển Uyển, cô là cô giáo của con Từ Viện Viện, về sau nhờ chỉ giáo nhiều hơn."
Cũng không biết là bởi vì lời nói của cô giáo Từ, hay là nụ cười của cô giáo Từ, khiến Uyển Uyển thanh tĩnh lại.
"Cô giáo, Uyển Uyển tính cách hướng nội, có phần nhát gan, làm phiền cô chiếu cố nhiều hơn một ít, gặp phải chuyện gì, cô có thể trực tiếp nói với tôi ..." Chu Ngọc Quyên đi lên trước nói không ngừng.
"Ngài là?"
Cô ấy không nhận ra được, chủ yếu là bởi vì tuổi tác mẹ con quá mức cách xa.
"Tôi là mẹ của Uyển Uyển." Chu Ngọc Quyên lúc này mới nhớ tới, vội vàng nói.
"Tôi là ba của Uyển Uyển." Lâm Kiến Xuân cũng tiến lên một bước.
Cô giáo Từ nghe vậy hơi kinh ngạc, mặc dù tuổi tác nhìn lên khá lớn, thế nhưng quần áo, khí chất đều vô cùng tốt.
Vậy thì hợp lý rồi, người có tiền già rồi sinh con một đám lớn.
"Yên tâm, tôi sẽ chiếu cố tốt Uyển Uyển."
Chu Ngọc Quyên còn muốn nói tiếp, lại bị Lâm Kiến Xuân ngăn lại.
Bà chính là quá khẩn trương.
Bản thân Chu Ngọc Quyên cũng phát hiện, thế là suy nghĩ một chút, nói với Đào Tử và Huyên Huyên: "Uyển Uyển lần đầu tiên đến nhà trẻ, hai người các con phải nhiều chiếu cố chị ấy một chút nha."
"Được."
Đào Tử với Huyên Huyên rất thoải mái mà đáp ứng với.
"Được rồi, hai người các con đưa Uyển Uyển vào lớp học trước đi." Cô giáo Từ nói với hai người.
Đào Tử với Huyên Huyên mỗi người nắm một tay Uyển Uyển đi vào phòng học.
Lúc tới gần phòng học, Uyển Uyển không nhịn được lại hướng về sau nhìn.
Hà Tứ Hải hướng về nàng gật đầu, ra dấu ngón tay cái.
Uyển Uyển lúc này mới đi theo hai người đi vào.
"Được rồi, các vị phụ huynh, mọi người đều đi về trước đi, nếu có chuyện gì, tôi sẽ dùng điện thoại liên hệ với mọi người." Cô giáo Từ vỗ tay một cái nói.
Các vị phụ huynh lúc này mới dồn dập tản đi.
Chu Ngọc Quyên với Lâm Kiến Xuân không nhịn được lại đi đến ghé vào phía trước cửa sổ liếc nhìn.
Chỉ thấy Uyển Uyển ngoan ngoãn ngồi ở chính giữa Đào Tử với Huyên Huyên, có chút ngạc nhiên mà hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn thấy ba mẹ phía trước cửa sổ, lập tức giơ lên tay nhỏ quơ quơ, sau đó khuôn mặt lộ ra từng tia bất đắc dĩ với buồn bã.
Lâm Kiến Xuân với Chu Ngọc Quyên vừa muốn nói chuyện, đã bị Lâm Trạch Vũ ở bên cạnh mạnh mẽ kéo đi.
Hà Tứ Hải có chút buồn cười mà lắc đầu, sau đó hướng về trong phòng học Uyển Uyển phất phất tay.
Uyển Uyển lộ ra một nụ cười thật tươi.
"Được rồi, chỉ là đến nhà trẻ thổi, mọi người có cần ..."
Đợi Lâm Trạch Vũ lôi hai vợ chồng ra khỏi nhà trẻ quay đầu lại mới vừa muốn nói chuyện, sau đó bị dọa sợ hết hồn.
Chu Ngọc Quyên cũng còn tốt, thế nhưng Lâm Kiến Xuân cặp mắt đỏ chót, nước mắt đã ở trong hốc mắt đảo quanh.
"Cha, không đến nỗi, không đến nỗi ..."
Lâm Trạch Vũ có phần lắp bắp an ủi, hắn từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thấy Lâm Kiến Xuân thương tâm như vậy.
Khả năng có, nhưng mà tuyệt đối không ở trước mặt hắn biểu hiện ra ngoài.
Trái lại vốn tưởng rằng Chu Ngọc Quyên sẽ buồn khổ, nhưng bây giờ rất tỉnh táo, tuy rằng cũng có một chút khổ sở, nhưng mà không giống Lâm Kiến Xuân sắp khóc đến nơi, cho nên ngược lại bắt đầu an ủi Lâm Kiến Xuân.
"Cái này cũng thật sự là quá khoa trương." Lâm Trạch Vũ nhỏ giọng phía sau lưng Hà Tứ Hải nói.
"Đợi khi nào cậu có con rồi sẽ hiểu."
"Anh cũng không có, mà sao hiểu nhiều thế."
Sau khi dần dần quen biết, Lâm Trạch Vũ với Hà Tứ Hải nói chuyện cũng tùy ý hơn rất nhiều.
Hắn nói như vậy, là vì biết Đào Tử trên thực tế là em gái của Hà Tứ Hải, mà không phải con gái.
"Rất nhanh sẽ có, hơn nữa tôi cũng có kinh nghiệm nuôi Đào Tử, mà cậu ngay cả bạn gái đến bây giờ cũng không có."
Lâm Trạch Vũ:...
"Nói, có chuyện gì?" Đúng lúc này, Hà Tứ Hải bỗng nhiên lại nói.
"Hắc hắc, rõ ràng như vậy sao?" Lâm Trạch Vũ hơi ngượng ngùng mà cười nói.
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn hắn, vô duyên vô cớ mà lui về đến, vô duyên vô cớ mà tìm hắn nói chuyện, chỉ cần không ngốc, đều biết hắn có việc.
"Tiểu Lộc ngày mai không phải là muốn trở về trường sao, tôi muốn hẹn cô ấy đi chơi, nhưng cô ấy nói anh đồng ý thì mới đi được." Lâm Trạch Vũ hít một hơi thật sâu nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy cảm thấy bất ngờ, quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Trạch Vũ.
Lâm Trạch Vũ bị hắn nhìn đến trong lòng có chút sợ hãi.
"Cái kia —— tôi chỉ là hẹn cô ấy ra ngoài đi chơi, không có quan hệ gì với cô ấy." Lâm Trạch Vũ cẩn thận nói.
Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
"Chỉ cần bản thân Trương Lộc đồng ý là được, những chuyện này không cần hỏi tôi."
Lâm Trạch Vũ nghĩ thầm, anh cho rằng tôi muốn à, còn không phải là ý của Trương Lộc sao.
"Được, tôi sẽ nói với Tiểu Lộc." Lâm Trạch Vũ có phần hưng phấn nói.
Thế nhưng ánh mắt Hà Tứ Hải chú ý tới, lập tức mạnh mẽ đè xuống.
Kỳ thực Hà Tứ Hải ngẫm lại, Trương Lộc nếu như nói chuyện bạn trai, Lâm Trạch Vũ thật sự rất thích hợp.
Làm một tên con nhà giàu, Lâm Kiến Xuân thực sự khá là thành công trong việc giáo dục, tuy rằng La Vũ Dương không thích hắn, nhưng không có nghĩa Lâm Trạch Vũ không tốt, không ưu tú.
Có thể tốt nghiệp khoa y của đại học Hồng Kông, nói rõ bản thân hắn đã cực kỳ ưu tú, tướng mạo cũng không tệ lắm, cũng không có tật xấu gì.
Mà Trương Lộc cũng là học y, hai người nếu là thật sự có thể ở cùng nhau, cũng coi như là ông trời tác hợp cho.
Việc này Lâm Kiến Xuân còn chưa biết, nhưng mà cho dù biết, đoán chừng cũng sẽ không phản đối, ngược lại là mừng rỡ, hoàn toàn ủng hộ.
------
Dịch: MBMH Translate