"Những người bạn nhỏ, một học kỳ mới đã bắt đầu, chúng ta bắt đầu một học kỳ mới ..."
Cô giáo Từ đang đứng ở trên bục giảng, nhìn mấy đứa nhỏ dưới khán đài.
Một kỳ nghỉ hè không gặp, có cao lớn, có lên cân, có đứa da ngăm đen, còn có từ cô gái nhỏ biến thành tomboy ...
Uyển Uyển lặng lẽ quay đầu nhìn chung quanh, thấy những người bạn nhỏ đều ngồi ngay ngắn người lại, nhìn giáo viên trên bục giảng, nàng cũng vội vàng đem người ngồi thẳng, hướng về trên bục giảng nhìn tới.
Sau đó nhìn thấy cô giáo nhìn nàng, giật mình một cái.
Cũng may, lúc này cô giáo mỉm cười với nàng, điều này mới khiến nàng bớt bất an một chút.
"Hôm nay lớp học chúng ta có một bạn học mới, chúng ta làm quen với nhau nhé?"
"Được ạ." Bạn học nhỏ trả lời rất lớn tiếng.
Uyển Uyển cũng lớn tiếng chào hỏi, sau đó nhìn thấy cô giáo trên bục giảng hướng về phía nàng vẫy tay.
Uyển Uyển còn có chút ngơ ngác, nhìn Đào Tử bên trái, lại nhìn Huyên Huyên bên phải.
"Đừng nhìn nữa, cô đúng là đang gọi em đấy, Lâm Uyển Uyển, em đi lên một chút, tự giới thiệu mình với mọi người đi nào." Cô giáo Từ mỉm cười nói.
Uyển Uyển nghe vậy, trong đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi, cả người hơi co lại phía sau, cô giáo Từ có phần bất ngờ, cô nhớ tới lời căn dặn vừa nãy của phụ huynh, nói đứa nhỏ này tính cách hướng nội, không nghĩ tới là hướng nội như thế.
"Đừng sợ." Huyên Huyên ở bên cạnh an ủi.
"Đúng, cô giáo lại không ăn thịt người, hơn nữa tất cả mọi người đều là bạn học." Đào Tử cũng ở bên cạnh nói.
Nói xong còn dùng tay nhỏ ở trên lưng Uyển Uyển vỗ nhè nhẹ.
Bởi vì trước đây, ba với bà nội cũng chính là an ủi nàng như vậy.
Quả nhiên, có Đào Tử với Huyên Huyên hai người an ủi, Uyển Uyển cũng không còn sợ hãi lắm.
Lúc này cô giáo Từ cũng từ trên bục giảng đi xuống, ánh mắt của những người bạn nhỏ đều đi theo bóng cô giáo Từ, rơi xuống trên người Uyển Uyển, vốn dĩ Uyển Uyển đã bình tĩnh lại, thân thể lại căng thẳng lên.
nàng theo bản năng mà giơ tay nhỏ lên, lại bị Huyên Huyên một phát bắt được.
"Không được nha, ông chủ nói không được, ở trong nhà trẻ không thể như vậy nha."
Uyển Uyển cũng nhớ tới lời dặn của ông chủ, thế là lại buông tay nhỏ xuống, thở dài một cái.
"Không sao hết, phải dũng cảm, đừng sợ." Đào Tử lần nữa an ủi.
Lúc này cô giáo Từ đã đi tới, cô ngồi xổm người xuống, nhìn Uyển Uyển nói: "Đúng, Hà Đào nói rất đúng, phải dũng cảm lên, không cần phải sợ, tất cả mọi người đều là bạn học."
"Hà Đào?" Uyển Uyển nghe vậy có phần không hiểu, Hà Đào là ai?
"Là em, là em á, em tên là Hà Đào." Đào Tử ở bên cạnh oa oa mà nói.
"Em không phải tên là Đào Tử sao?" Uyển Uyển ngây ngốc hỏi.
"Đào Tử là nhũ danh của em, tên thật của em là Hà Đào."
"hiahiahia ... Hóa ra là như vậy nha." Uyển Uyển ngây ngốc nở nụ cười.
nàng và Đào Tử làm bạn với nhau một thời gian lâu như vậy, còn chưa biết tên thật của em ấy.
Nghe tiếng cười kỳ quái của nàng, những người bạn nhỏ bên này vẫn luôn chú ý tới toàn bộ đều cười theo.
Trong lúc nhất thời toàn bộ trong lớp tất cả đều là tiếng cười vui vẻ.
Uyển Uyển chợt phát hiện cũng không có đáng sợ như vậy.
Cô giáo Từ nắm lấy tay Uyển Uyển, đi tới bục giảng.
"Em giới thiệu mình cho mọi người biết đi." Cô giáo Từ ngồi xổm người xuống, để nàng ở trước người mình.
Uyển Uyển đứng trên bục giảng, nhìn thấy rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình từ khán đài, nàng hơn căng thẳng một chút, hơn nữa nàng cũng không biết giới thiệu như thế nào.
"Em nói cho mọi người biết em tên là gì, mấy tuổi, em nói những gì em muốn nói là được, rất đơn giản."
"Mình tên Lâm Uyển uyển, năm nay 30 ... Năm nay sáu tuổi ..."
Uyển Uyển nhớ tới mẹ đã căn dặn, đúng lúc phanh lại.
"hiahiahia ... Tôi muốn làm bạn với mọi người, cùng nhau chơi đùa."
"Rất tuyệt vời, vậy ai nguyện ý làm bạn với Lâm Uyển Uyển nào?" Cô giáo Từ đứng dậy hỏi.
"Em ... em ..." Tất cả bạn học nhỏ đều giơ tay lên, có người thậm chí đứng lên, một mảnh náo nhiệt.
Nhìn thấy nhiều người đồng ý làm bạn với mình như vậy, ánh mắt Uyển Uyển sáng lấp lánh, trong lòng tràn đầy vui vẻ.
"Lâm Uyển uyển, ánh mắt cậu tại sao không giống với bọn tớ, cậu là người nước ngoài sao?" Ngay vào lúc này bỗng nhiên có một bạn học nhỏ hỏi.
Uyển Uyển lắc đầu.
"Vậy con mắt của cậu tại sao là màu xanh da trời?"
Trên thực tế là màu lam nhạt, nhưng mà những người bạn nhỏ có chút không phân rõ.
"Bởi vì nhà chị ấy ở Hồng Kông." Huyên Huyên lớn tiếng nói.
"Ồ, vậy là người nước ngoài?" Những người bạn nhỏ mê mang, bàn ra tán vào.
"Hồng Kông cũng là Trung quốc, các em phải nhớ kỹ, Hồng Kông, Đài Loan, Macao, đều là Trung quốc, đều là người Trung Quốc." Cô giáo Từ ở trên bục giảng chỉnh sửa nói.
"Uyển Uyển mắt là màu lam nhạt, có thể là người lớn trong nhà bạn ấy có người nước ngoài ..."
Trên thực tế cô giáo Từ hoài nghi có thể là Dị Đồng, thế nhưng những cái này nói với mấy đứa nhỏ rất khó nói.
Cô giáo Từ rất quan tâm, cũng không hề để Uyển Uyển một mình trở về chỗ ngồi, mà là nắm tay đưa cô bé về lại chỗ ngồi.
Sau đó hỏi Đào Tử với Huyên Huyên: "Các em là bạn tốt của Uyển Uyển?"
Hai người vẫn chưa trả lời, Thẩm Di Nhiên đã giơ cao tay nói: "Em cũng là bạn tốt của Uyển Uyển."
"Còn có em, còn có em." Cậu bé mập mạp Vu Minh Hạo trực tiếp nhảy lên.
"hiahiahia ..."
"Giỏi quá, em có nhiều bạn tốt như vậy, bọn họ đều ở bên cạnh em, cho nên em không cần phải sợ, các em cũng phải chiếu cố Uyển Uyển một chút có được hay không?"
"Được ạ." Mấy đứa nhỏ đáp ứng rất kiên quyết, âm thanh cũng rất lớn.
"Thật vui ..."
Cô giáo Từ không nhịn được đưa tay nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ của Uyển Uyển, cô bé này vừa nhìn liền khiến người ta vui vẻ.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu chính thức lên lớp, bởi vì các em bây giờ học lớp lá rồi, cũng là trẻ con lớn, không thể như mẫu giáo bé với lớp chồi được, không thể chỉ là chơi với làm trò chơi, chúng ta phải biết một số kiến thức đơn giản ..."
Uyển Uyển ngồi ở phía dưới, ngẩng đầu nhỏ lên, nghiêm túc nhìn cô giáo trên bục giảng.
Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh cót két nhỏ từ bên cạnh truyền đến.
Theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy Huyên Huyên đang lén ăn bắp ngô xốp giòn.
Bắp ngô xốp giòn là bắp ngô làm, thật dài, cỡ ngón tay, ăn lên giòn, lại ngọt lại có dinh dưỡng.
Uyển Uyển có phần giật mình, lên lớp có thể ăn đồ ăn sao?
Mặc dù cô chưa bao giờ lên lớp, nhưng cũng biết, lên lớp hẳn là không thể ăn đồ ăn vặt.
Huyên Huyên tự nhận là giấu nó rất tốt, kỳ thực cô giáo Từ trên bục giảng đã nhìn ra rồi.
"Trước khi chúng ta bắt đầu tiết học, đầu tiên hoan nghênh bạn học nhỏ Lưu Nhược Huyên chia sẻ đồ ăn vặt với mọi người."
Những người bạn nhỏ nghe vậy, lập tức rướn cổ lên nhìn về phía chỗ ngồi của Huyên Huyên.
Trong nhà trẻ có một hạng quy định, nếu như mang đồ ăn vặt đến nhà trẻ bị bắt được, liền phải chia sẻ với mọi người.
"Lên lớp lá lại dám ăn vụng đồ ăn vặt." Cô giáo Từ lần nữa từ trên bục giảng đi xuống, gõ nhẹ đầu Huyên Huyên.
"Hắc hắc." Huyên Huyên ôm đầu nhỏ cười khúc khích.
"Ồ, còn tưởng rằng cô giáo không nhìn thấy." nàng ngu ngốc nói.
Cô giáo Từ cũng bị nàng làm cho tức cười.
Cười nói: "Đem túi sách lấy ra, cô kiểm tra một chút."
Huyên Huyên nghe vậy, vội vàng đem túi sách của mình để ở trên bàn, sau đó tự tin nói: "Không có."
Cô giáo Từ lật qua lật lại, thật sự không có, lẽ nào cô bé chỉ mang theo một cái?
Nghĩ như vậy lại cảm thấy không thể, cô hiểu rất rõ Huyên Huyên, học kỳ trước, số lần mang đồ ăn vặt đến nhà trẻ nhiều nhất chính là Huyên Huyên, mỗi lần cũng không ít, không thể chỉ có một.
Đào Tử: → _ →
Uyển Uyển: → _ →
Hai người bọn họ nhìn về phía cổ tay Huyên Huyên.
Thẩm Di Nhiên ngồi ở nơi xa một chút há miệng, muốn nói Huyên Huyên là dùng phép thuật để cất giấu.
Bất quá nghĩ đến Huyên Huyên là bạn tốt của mình, nói cho cô giáo biết hình như không được tốt lắm.
Thế là quyết định lúc tan học, bắt nàng chia cho mình một nửa.
------
Dịch: MBMH Translate