"Huyên Huyên, chia cho tớ một nửa, nếu không tớ sẽ nói với cô giáo."
Thẩm Di Nhiên ngăn ở trước mặt Huyên Huyên chống nạnh, như là một Tiểu Bá Vương chặn đường cướp bóc.
"Ồ ..."
Huyên Huyên ngẩn ngơ, sau đó lấy ra một cái bắp ngô xốp giòn, ở trước mặt Thẩm Di Nhiên nhìn chăm chú cắn một cái, sau đó đưa cho đối phương.
"Cho cậu một nửa."
Thẩm Di Nhiên: (ΩДΩ )
"Tớ là muốn tất cả của cậu một nửa, tất cả một nửa, không phải một nửa của cái này." Thẩm Di Nhiên tức giận nói.
Lần này đến phiên Huyên Huyên kinh ngạc, cô ấy vậy mà muốn một nửa đồ ăn vặt của mình?
Cậu là bạn tốt của tôi sao?
"Tớ không có, tớ chỉ có một cái này."
"tớ không tin, cậu khẳng định còn có, cậu dùng phép thuật cất đi rồi đúng không?"
"Không có, không có." Huyên Huyên nghe vậy có phần hốt hoảng.
"Khẳng định có, vừa nãy cô giáo xem túi xách của cậu, trong túi xách cậu không có, vậy cái này cậu lấy từ đâu?"
Thẩm Di Nhiên biểu thị tôi rất thông minh đấy, cậu cũng không nên muốn gạt tôi.
"tớ đây là ... tớ đây là ..." Huyên Huyên đảo tròn đôi mắt to, chính là không nhìn Thẩm Di Nhiên.
Thẩm Di Nhiên ôm chặt lấy đầu nhỏ của nàng, mạnh mẽ để nàng nhìn mình.
"Bạn học nhỏ không thể nói dối nha, nói dối mũi sẽ trở nên dài." Thẩm Di Nhiên nhìn chằm chằm Huyên Huyên nghiêm túc nói.
"Haizz ..."
Huyên Huyên thở dài một hơi, nàng không muốn mũi dài ra đâu.
"tớ cũng không có nhiều nha, cho cậu ăn, tớ cũng không có." Huyên Huyên đáng thương nói.
Thẩm Di Nhiên ngẫm lại cảm thấy một nửa là có chút không tốt lắm, thế là duỗi đầu ngón út ra dấu một cái."Vậy ... Vậy thì cho tớ, cho tôi năm cái."
"Ba cái." Huyên Huyên cò kè mặc cả mà nói.
"Được." Thẩm Di Nhiên đáp ứng một tiếng.
Thấy Thẩm Di Nhiên vui vẻ đồng ý như vậy, Huyên Huyên không biết tại sao, trong lòng lại không vui vẻ như vậy, cảm giác như bị thua thiệt.
Đúng lúc này, Đào Tử với Uyển Uyển cũng xông tới.
"Huyên Huyên ... Hắc hắc ..."
"hiahiahia ..."
"tớ không có." Huyên Huyên vội vàng che túi quần của mình.
"Em biết không có, thế nhưng chỗ này có." Đào Tử đưa tay liền kéo chiếc vòng trên cổ tay cô.
"Đừng đoạt á, đừng đoạt á, em không được lấy ra, hơn nữa bản thân em cũng có mà?" Huyên Huyên cuống lên.
Vòng tay của mỗi người chỉ có thể tự mình sử dụng, những người khác không dùng được, ba bạn nhỏ đã từng thử qua của nhau rồi.
"Bên trong của em không có đồ ăn ngon." Đào Tử nói.
Uyển Uyển ở bên cạnh vội vàng gật đầu, nàng cũng không có.
Bên trong vòng tay của nàng đều là bảo bối mà nàng thu gom được.
"Các người đừng đoạt, chị lấy cho các em còn không được sao?" Huyên Huyên ủy khuất nói.
"Được." Đào Tử với Uyển Uyển lập tức ngừng tay, đôi mắt to sáng quắc nhìn chằm chằm nàng.
Huyên Huyên bất đắc dĩ từ bên trong lấy đồ ăn vặt của nàng ra.
Nhưng mà ...
nàng lấy ra không phải bắp ngô xốp giòn, mà là di khẩu liên ...
Mọi người sững sờ, Huyên Huyên cũng sững sờ.
"Lộn." Nàng vội vàng nhét lại.
Sau đó vội vàng vàng đem tay nhỏ lần nữa lấy ra, nhưng vậy mà cũng không phải bắp ngô xốp giòn, mà là thịt bò hạt.
Trán Huyên Huyên đầy mồ hôi, "Hắc hắc ..."
Nàng cố gắng vượt qua bằng cách tỏ ra dễ thương.
"Oa, Huyên Huyên, bên trong chị giấu bao nhiêu món ngon vậy?" Đào Tử kinh ngạc hỏi.
"Không phải rất nhiều." Huyên Huyên có phần chột dạ nói.
"Chị cảm thấy, thịt bò khô cũng được, hiahiahia ..."
"Đúng, em muốn ăn Chocolate." Đào Tử lập tức nói.
Cái nàng nói thật ra là di khẩu liên, nhưng mà đều là màu đen, hơn nữa lại rất mềm rất ngọt, cho nên vẫn luôn gọi nó là Chocolate.
"Mọi người không thể như vậy nha ..." Huyên Huyên vẻ mặt đưa đám.
"Cô giáo Từ ..." Đào Tử kiễng chân hô.
"Không được, không được, tôi cho mọi người ăn còn không được sao?" Huyên Huyên bất đắc dĩ chia sẻ với mọi người.
"Huyên Huyên thật tốt."
"Đúng, thật tốt."
"hiahiahia ..."
"Nhưng các cậu không tốt một chút nào, lại còn muốn nói cho cô giáo biết, uy hiếp tôi ..." Huyên Huyên rất tức tối.
"Được rồi, chị còn có nhiều như vậy, không nên dễ giận như vậy, phải rộng bụng."
Đào Tử vỗ vỗ bụng của nàng, vừa mềm lại co dãn, cảm giác rất tuyệt, không nhịn được lại sờ soạng hai lần.
"Em làm gì vậy, không được sờ soạng, thật là nhột nha." Huyên Huyên hóp bụng tránh đi.
"Nhưng là chạm vào thật sự rất đã."
"Có thật không? Cho tớ sờ với." Thẩm Di Nhiên nghe vậy lập tức đưa tay.
"hiahiahia ..."
"Ai nha, buông tay á, quần rơi mất, các cậu cũng có bụng mà ..."
Mấy đứa nhỏ náo làm một đoàn.
"Uyển Uyển ..." Ngay vào lúc này, Vu Minh Hạo mập mạp chạy tới.
Huyên Huyên kinh ngạc, vội vàng đem đồ ăn cất đi.
"Không có." Cô hướng về Vu Minh Hạo mở tay ra nói.
Vẻ mặt Vu Minh Hạo mờ mịt, hoàn toàn không hiểu cô đang nói cái gì.
"Uyển Uyển, nếu là có người khác khi dễ cậu, cậu liền nói cho tớ biết, tớ sẽ đánh hắn giúp cậu"
Vu Minh Hạo cất bước bày ra một tư thế của vận động viên thể hình.
"hiahiahia ... Được."
"Hừ, ngay cả tớ cũng đánh không lại." Vẻ mặt Thẩm Di Nhiên ghét bỏ.
"Hừ, đó là học kỳ trước, tớ hiện tại nhưng rất lợi hại, lúc được nghỉ hè, tớ mỗi ngày đều rèn luyện." Vu Minh Hạo đắc ý nói.
"Nhưng cậu tại sao vẫn là béo như vậy?" Thẩm Di Nhiên liếc mắt đánh giá hắn, khinh thường nói.
"tớ đây không phải mập, tôi đây là cường tráng, càng cường tráng càng lợi hại."
"tớ không tin."
"Làm sao, cậu muốn đánh một trận với tớ đúng không?" Vu Minh Hạo tức giận vén tay áo lên.
Uyển Uyển ở bên cạnh có chút khẩn trương, đến trường ngày đầu tiên đã đánh nhau, chuyện này... Này không được tốt lắm thì phải?
Nhưng là Đào Tử với Huyên Huyên không hề để tâm, còn vừa ăn đồ ăn, một bên hưng phấn nhìn xem.
"tớ là đồ ngốc sao? tớ không muốn đánh với cậu, đánh thắng, lại không có ích lợi gì." Thẩm Di Nhiên nói.
"Ích lợi? Cậu muốn cái gì?" Vu Minh Hạo hỏi.
"Trừ phi cậu mang cho tớ đồ ăn ngon, chính là thịt bò khô lần trước cậu mang theo đó." Thẩm Di Nhiên nói.
"Được." Vu Minh Hạo đáp ứng một tiếng, sau đó mang theo cánh tay, "Thô bạo" rời đi.
Uyển Uyển:...
Vậy đã kết thúc, cũng không đánh nhau, ngày mai còn mang đồ ăn ngon tới? Cô hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, có chút ngơ ngác.
"Đi thôi, chúng ta đi chơi cầu trượt." Thẩm Di Nhiên rất bình tĩnh nói với bọn họ.
Đào Tử với Huyên Huyên gật đầu, lôi kéo Uyển Uyển đi về phía cầu trượt.
Bởi vì nhà trẻ có quá nhiều bạn học nhỏ, mà cầu trượt chỉ có một cái, cho nên muốn chơi, thì phải tranh.
Nhưng mà lúc trước, còn có lớp lớn, hiện tại các cô lớp lớn, các cô lớn nhất, ai cũng không sợ.
"Uyển Uyển, cậu lên trước." Thẩm Di Nhiên kéo bạn học nhỏ phía sau, nói với Uyển Uyển.
Uyển Uyển giương miệng nhỏ, thẳng tắp mà nhìn, bởi vì bục trên cầu trượt đã chật ních trẻ em.
Sau đó từng người một, giống như sủi cảo trượt xuống vậy.
"Nhanh lên một chút." Huyên Huyên ở sau lưng Uyển Uyển đẩy một cái.
Uyển Uyển quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy sau lưng đứng đầy bạn học nhỏ, đều đang nhìn mình.
Sau đó nàng cứ như vậy, bất đắc dĩ bị đẩy tới.
Ở phía trên ngươi chen đến tôi chen tới.
Uyển Uyển rất không thích cảm giác như vậy.
Nhưng mà rất nhanh, nàng liền mơ hồ mà từ trên bục trượt xuống.
Phía sau còn có Đào Tử đi theo, ở trên mông nàng đạp một cước.
Nhưng mà, nàng ngoài ý muốn cảm thấy như vậy hình như cũng không tệ lắm.
"hiahiahia ..."
"Uyển Uyển, mau lại lên đây đi, chị cười cái gì thế?" Đào Tử lôi kéo cô chạy đi.
"Em chậm một chút nha, chậm một chút nha, hiahiahia ..."
------
Dịch: MBMH Translate