Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1515 - Chương 1515: Ngoại Truyện 45: Hai Hiệu Trưởng.

Chương 1515: Ngoại truyện 45: Hai Hiệu Trưởng. Chương 1515: Ngoại truyện 45: Hai Hiệu Trưởng.

"hiahiahia … Trên chiếc lá của tớ có một con thỏ nhỏ."

Uyển Uyển giơ cao lá cây trong tay, vẻ mặt đầy hưng phấn.

Những chiếc lá bị sâu bướm ăn, hình thành hoa văn giống như đầu thỏ, điều này làm cho Uyển Uyển rất thích thú.

Buổi chiều sau khi các nàng ngủ trưa dậy, liền cùng nhau đến gốc cây lớn hái lá.

"Uyển Uyển, chúng ta không phải đang hái lá, chị không cần vui vẻ như vậy đâu." Đào Tử đứng lên nói.

"hia ... "

Uyển Uyển cúi đầu nhìn lá cây trên tay, lại nhìn Đào Tử, có chút mơ hồ không hiểu, chúng ta không phải đang hái lá, vậy là đang làm cái gì thế? Chẳng lẽ là đang nhặt tiền?

"Chúng ta kiếm lá cây, đi đổi đồ ăn với ông hiệu trưởng." Huyên Huyên ở bên cạnh giải thích.

"Lá cây có thể đổi đồ ăn ngon sao?" Uyển Uyển càng thêm mơ hồ.

"Kiếm sạch sẽ một chút, không được để sót nha." Thẩm Di Nhiên ở bên cạnh nói.

Đã dùng lá cây để đổi đồ ăn ngon, vậy sẽ phải nghiêm túc làm, không thể tùy tiện.

Mấy đứa nhỏ rất nhanh đã nhặt sạch sành sanh những chiếc lá dưới hai cây lớn, nhưng mà lần này các nàng cảm thấy hình như lá cây nhiều hơn trước.

Mấy đứa nhỏ ngước đầu nhìn lên đại thụ, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

"Đại thụ cậu ngã bệnh ư? Sao lại rớt nhiều lá xuống vậy." Đào Tử nghi ngờ nói.

"hiahiahia ... Có phải hay không là bởi vì mùa thu nha → _ → " Uyển Uyển nhỏ giọng nói.

Đào Tử: Σ(⊙▽⊙ "a

Thẩm Di Nhiên: Σ(⊙▽⊙ "a

"Mùa thu sao lại nóng như vậy?" Huyên Huyên sờ sờ cái trán căn bản không có mồ hôi của mình.

"Đi thôi, chúng ta đi tìm ông hiệu trưởng."

Mấy đứa nhỏ mỗi đứa cầm hai nắm lá, vui vẻ mà đi tìm hiệu trưởng, Uyển Uyển ở phía sau ngây ngốc đi theo.

Hiệu trưởng Ngô đang ở văn phòng xem báo, nói thật ra, quản lý nhà trẻ rất dễ dàng, mấy đứa nhỏ đều rất ngoan và nghe lời, làm quản lý cũng bớt lo.

Chỉ cần đảm bảo an toàn tốt, trên căn bản liền không có việc lớn gì.

Không giống như trước đây ở trường đại học, có quá nhiều chuyện vụn vặt.

Vừa lúc đó, cửa sổ nhô ra mấy cái đầu nhỏ.

"Ông Hiệu trưởng đang làm gì vậy?"

"Đang xem báo."

"Hình như là ngủ, tớ thấy mắt ông ấy nhắm lại."

"Đó là đang ngủ gà ngủ gật, ông ấy có thể là buồn ngủ."

"Vậy chúng ta có nên đi vào hay không?"

"hiahiahia ... Nếu đánh thức ông ấy, có thể hay không chúng ta bị đánh mông không?"

"Sẽ không."

"hiahiahia ... Nguyên lai sẽ không ... Ách ..."

Uyển Uyển lấy làm kinh hãi, hóa ra ông hiệu trưởng mà mọi người nhắc là đây.

"Lại là các em à, đi vào đi, mau vào đi."

Hiệu trưởng Ngô thả tờ báo xuống, tâm trạng khá hơn, vốn là trầm muộn buổi chiều, tựa hồ cũng có sắc thái.

Đào Tử và những người khác nghe vậy, lập tức vòng qua bệ cửa sổ, đi vào, Uyển Uyển ở phía sau lặng lẽ đi theo.

"Lại đến lấy lá cây đổi kẹo ăn sao?" Hiệu trưởng Ngô nhìn các nàng mỗi người trên tay đều có hai nắm lá cây, thế là cười hỏi.

Thẩm Di Nhiên đi đầu gật đầu.

"Vậy được, vậy các em để lá cây lên trên này đi."

Hiệu trưởng Ngô đem tờ báo trải ra chỉ vào.

Mấy đứa nhỏ từng người tiến lên, cầm lá cây trên tay để xuống.

Lúc đến phiên Uyển Uyển, hiệu trưởng Ngô ngạc nhiên hỏi: "Bạn học nhỏ này trước đó chưa từng thấy qua, các em mới quen đấy sao? Tên gọi là gì?"

"Em tên là Uyển Uyển." Uyển Uyển nhỏ giọng nói.

Nói thật ra, nàng có chút sợ ông già đầu trọc này.

"Bạn ấy tên là Lâm Uyển uyển, là hôm nay mới tới, cũng là bạn tốt của chúng em." Thẩm Di Nhiên ở bên cạnh vội vàng nói giúp.

"Ồ, em chính là Lâm Uyển Uyển à." Hiệu trưởng Ngô nghe vậy có phần bừng tỉnh.

"Ông Hiệu trưởng, ông biết Uyển Uyển sao?" Huyên Huyên ở bên cạnh ngạc nhiên hỏi.

"Không quen biết, nhưng mà ông biết ba của cô bé." Hiệu trưởng Ngô hiệu cười ha hả nói.

Sở dĩ quen biết Lâm Kiến Xuân, là bởi vì hắn vì sắp xếp Uyển Uyển đến nhà trẻ, mà đã tài trợ một số tiền lớn.

Đương nhiên nếu như dựa theo quá trình bình thường, cái này không cần thiết, nhưng mà có người tài trợ, làm sao lại ngại nhiều chứ, đây chính là chuyện tốt.

Nghe ông hiệu trưởng nói quen biết ba mình, Uyển Uyển cảm giác cũng không đáng sợ lắm.

"Ông Hiệu trưởng không có kẹo, chỉ có bánh mì nhỏ, các con muốn ăn không?"

"Muốn ăn."

Trả lời đương nhiên là Uyển Uyển.

Thế là hiệu trưởng Ngô từ trong ngăn kéo lấy bánh mì nhỏ ra, một người cho hai cái.

Đây là ông ấy đặc biệt chuẩn bị, có lúc chính mình đói bụng cũng có thể ăn một cái.

Mặt khác ông ấy cố ý không chuẩn bị kẹo, trẻ con ăn nhiều kẹo kỳ thực không tốt.

Hiện tại trẻ con đều không thiếu thốn dinh dưỡng, đường kẹo thu hút quá nhiều, không chỉ dẫn đến mập mạp, còn có các loại nguy hại khác.

Mấy đứa nhỏ đổi được đồ ăn, đều rất vui vẻ, kỳ thực cũng không quá chú ý đồ cho là vật gì.

"Bên ngoài nóng như vậy, các con ăn xong rồi hãy đi." Hiệu trưởng Ngô nói.

Nhưng thật ra là lo lắng các nàng ra ngoài bị bạn học khác nhìn thấy, đều chạy tới, đoán chừng ông ấy bao nhiêu cũng không đủ chia.

"Được." Đào Tử và những người khác đồng ý, cũng không khách khí, tìm ghế ngồi bên cạnh.

Huyên Huyên là người đầu tiên xé bánh mì, đi tới bên cạnh, hướng về một người già ở bên cạnh nói: "Bà Hiệu trưởng, đã lâu rồi không gặp bà, bà bị bệnh khỏi rồi à."

Hiệu trưởng Ngô đang cúi đầu thu dọn lá cây trên tờ báo nghe vậy giật mình ngẩng đầu.

"Huyên Huyên, đây cũng là hiệu trưởng sao?" Uyển Uyển ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

"Đây là bà hiệu trưởng, là vợ của ông hiệu trưởng, ha ha ..." Huyên Huyên ăn bánh mì vui vẻ nói.

"Nhưng mà ... Nhưng mà người chết rồi." Uyển Uyển nhỏ giọng nói.

Huyên Huyên sửng sốt, trợn tròn mắt, sau đó vội vàng nhìn sang một bên.

"Ai nha, tôi cái gì cũng không nhìn thấy, tôi cái gì cũng không biết."

Nhìn bộ dáng của nàng, có bao nhiêu giả trân.

Nàng sở dĩ như vậy, là vì Hà Tứ Hải đã cảnh cáo hai người bọn họ, sau khi đến nhà trẻ, nhìn thấy người chết, cấm các nàng trò chuyện, đều phải làm bộ không nhìn thấy, bằng không có thể không được đến nhà trẻ nữa.

Cho nên hiện tại Huyên Huyên hơi lo lắng, lo lắng lần này có thể sẽ không được đến nhà trẻ nữa hay không.

"Bà nhớ cháu, cháu tên là Lưu Nhược Huyên đúng không?" Hiệu trưởng Đường cũng kinh ngạc, nhưng sau đó liền vui vẻ hỏi.

Bà còn nhớ Lưu Nhược Huyên, ba mẹ nàng dẫn nàng cùng đi làm thủ tục nhập học, một mặt là bởi vì hai vợ chồng Lưu Trung Mưu ở trong giới nghệ thuật cũng có chút danh tiếng, một mặt khác là bọn họ tuổi khá lớn, lại có một đứa con nhỏ tuổi như vậy, ấn tượng tự nhiên sâu sắc.

Huyên Huyên không đáp lời, làm bộ không nghe thấy, đi tới bên cạnh ngồi xuống, cúi đầu tiếp tục ăn bánh mì.

Hiệu trưởng Đường lại đem ánh mắt nhìn về phía Uyển Uyển, Uyển Uyển lấy làm kinh hãi.

Con mắt vội vã chuyển, nhìn chung quanh, nàng cũng muốn chạy trốn, lại cảm thấy như vậy hình như không được tốt lắm.

"Cháu cũng có thể nhìn thấy bà có đúng hay không?" Hiệu trưởng Đường cười hỏi.

nàng là một đứa bé trung thực, tâm địa thiện lương, cũng sẽ không nói dối, thế là gật đầu.

"Vậy các bạn học nhỏ này cũng đều có thể nhìn thấy bà sao?" Hiệu trưởng Đường vui mừng nói.

Bà nhớ tới một số cuốn sách bà đã đọc trước đây, nói rằng mắt trẻ con có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không thể nhìn thấy vì chùng ngây thơ và trong sáng, trước đây bà chỉ nghĩ đó là điều viển vông, không ngờ lại là sự thật.

Nhưng là Uyển Uyển lại lắc đầu, sau đó nhỏ giọng nói: "Chỉ có cháu cùng Huyên Huyên có thể thấy được."

"Ồ, tại sao vậy?" Hiệu trưởng Đường ngạc nhiên hỏi.

"Bởi vì Huyên Huyên là người cầm đèn, cháu là người dẫn đường." Uyển Uyển nói.

"Này lại là cái gì?" Hiệu trưởng Đường không hiểu.

Bà đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy mình ở dạng linh hồn sau khi chết.

Lẽ nào trên thế giới này còn có những loại hình thức tồn tại khác.

Vừa nghĩ như thế thật giống cũng không phải là không có khả năng.

Mà lúc này hiệu trưởng Ngô đã đi tới.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment