"Cái này cũng cho con."
Hiệu trưởng Ngô đi tới trước mặt Uyển Uyển, đầu tiên đưa cho nàng một khối Chocolate rất lớn, muốn thiết lập quan hệ tốt với nàng trước, lúc này mới có thể lời nói khách sáo.
Uyển Uyển không có nhận, mà là ngước cổ nhìn ông ấy.
"Ông Hiệu trưởng có mấy lời muốn hỏi con." Hiệu trưởng Ngô tận lực lộ ra một nụ cười hòa ái.
Huyên Huyên ở nên cạnh lặng lẽ nghe lén, vừa nghe còn có chuyện tốt, lập tức từ trên ghế trượt xuống, chạy tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nói: "Ông Hiệu trưởng, ông có thể hỏi con nha."
Lúc nói chuyện, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Chocolate trên tay ông ấy.
"Vậy các con mỗi người một..." Hiệu trưởng Ngô vừa định nói các con mỗi người một nửa, Đào Tử với Thẩm Di Nhiên cũng xông tới.
"Được rồi, ông chia cho các con mỗi người một cái."
Hiệu trưởng Ngô mở gói ra, đem Chocolate chia thành bốn phần, cũng may Chocolate là loại vuông, bẻ ra một cái liền được, kích thước cũng gần như nhau.
Nhưng ông ấy cũng không lập tức chia cho các nàng, mà chỉ nói: "Các con ăn Chocolate của ông, cần phải trả lời vấn đề của ông nha."
Lần này mấy đứa nhỏ cùng nhau gật đầu, bánh mì nào có ăn ngon bằng Chocolate chứ.
Hiệu trưởng Ngô hiệu lúc này mới đem Chocolate đưa cho các nàng.
Sau đó có phần không kịp chờ đợi hướng về Huyên Huyên hỏi: "Vừa nãy con đang nói chuyện với ai?"
Sau đó không đợi Huyên Huyên trả lời, lập tức lại bổ sung một câu.
"Trẻ con không thể nói dối nha."
Huyên Huyên nghe vậy thở dài, nhìn Uyển Uyển, Uyển Uyển quay đầu, không nhìn nàng, đây đều là sai lầm của em, em tự mình giải quyết đi.
Huyên Huyên hết cách, chỉ có thể lần nữa quay đầu hướng về hiệu trưởng Ngô nói: "Là bà hiệu trưởng."
"Bà Hiệu trưởng? Là hiệu trưởng Đường sao?"
Huyên Huyên gật đầu.
Hiệu trưởng Ngô nghe vậy rất là kinh ngạc, ông ấy không cho là đứa bé sẽ nói láo lừa hắn, nhưng những gì cô bé náo thật không thể nào tin được.
Vì vậy tiếp tục hỏi tới: "Có phải là bà này không."
ông ấy có chút kích động cầm một tấm ảnh chụp trên bàn lên, bên trong đúng là ảnh chụp chung của ông ấy với vợ.
Huyên Huyên lần nữa gật đầu.
"Bà… Bà ấy hiện tại ở trong này?" Hiệu trưởng Ngô vừa kích động, lại thấp thỏm.
"Ừm, bà hiệu trưởng." Huyên Huyên chỉ chỉ hiệu trưởng Đường bên cạnh.
"Con cái đứa nhỏ này, quả nhiên là có thể nhìn thấy bà." Hiệu trưởng Đường cười ha hả nói.
"Có thật không?" Hiệu trưởng Ngô vẫn như trước cảm thấy khó có thể tin được.
"Đương nhiên là thật rồi, chúng con là những đứa trẻ thành thật, không gạt người, hiahiahia ..."
"Các con cũng có thể nhìn thấy sao?" Hiệu trưởng Ngô quay đầu lại hỏi Đào Tử với Thẩm Di Nhiên.
Nhưng là hai đứa nhỏ lại lắc lắc đầu, hoàn toàn không hiểu ông ấy đang nói cái gì.
Xem ra trước mắt chỉ có Lâm Uyển Uyển với Lưu Nhược Huyên hai bạn học nhỏ có thể nhìn thấy, hai người bọn họ có những gì đặc biệt chứ?
Hiệu trưởng Ngô nhìn từ trên xuống dưới, cũng không hề phát hiện chỗ đặc biệt.
"Vậy các con có thể cùng với bà hiệu trưởng nói chuyện không?" Hiệu trưởng Ngô dò hỏi.
Uyển Uyển với Huyên Huyên cùng nhau gật đầu.
Hiệu trưởng Ngô trong lòng vui vẻ, lập tức hỏi tới: "Vậy bà ấy có lời gì muốn nói với ông không?"
Hiệu trưởng Đường ngồi ở bên cạnh, thật sự rất hiểu rõ ông già nhà mình, biết ông ấy kỳ thực vẫn như trước không hoàn toàn tin tưởng. Dù sao một phần tử tri thức cao cấp làm hiệu trưởng rất nhiều năm ở trường đại học, là người vô thần, làm sao có khả năng dễ dàng như thế tin tưởng quỷ thần tồn tại.
"Bà Hiệu trưởng nói, không cho phép ông hút thuốc, cũng không cho ông trốn ở trong nhà vệ sinh hút."
"Bà Hiệu trưởng nói, ông đi nhà cầu xong, phải nhớ phải đem bồn cầu vòng nhấc lên."
"Bà hiệu trưởng còn nói, lúc ông pha trà, lá trà chỉ có thể thả một chút, không thể thả quá nhiều."
"Bà hiệu trưởng còn nói, cái chén ông làm bể, có thể tìm trong cái thùng dưới giường, bà ấy đã mua cho ông một cái giống nhau như đúc dự phòng để ở bên trong."
"Bà hiệu trưởng còn nói, sau khi tắm rửa xong, đem quần áo để trong máy giặt, không được để qua mấy ngày rồi mới giặt."
"Bà hiệu trưởng nói, bà ấy không ở bên, ông mỗi ngày buổi tối liền lén lút uống rượu, còn uống rất nhiều, khiến bà ấy rất lo lắng."
"Bà hiệu trưởng còn nói, buổi tối đọc sách đừng vì tiết kiệm điện, chỉ mở đèn bàn nhỏ, đối với con mắt không tốt, phải mở đèn lớn lên."
......
Uyển Uyển với Huyên Huyên hai người một người một câu, thuật lại lời nói của bà hiệu trưởng, khuôn mặt của hiệu trưởng Ngô đã giàn giụa nước mắt.
Những câu nói này, trên căn bản đều là vợ ông ấy khi còn sống liên tục lải nhải bên tai ông ấy…
Lúc này ông ấy đã hoàn toàn tin.
Bằng không có rất nhiều chuyện, đừng nói hai đứa nhóc này, ngay cả bọn họ ở cùng nhiều năm cũng không biết.
"Vậy vợ ông ... Bà hiệu trưởng bà ... Bà ấy có khỏe không?"
"Ông hiệu trưởng, ông khóc sao?" Huyên Huyên ngẩng đầu nhỏ lên ngơ ngác nhìn ông ấy hỏi.
"Không sao đâu, ông rất tốt, rất tốt ..." Hiệu trưởng Ngô vội vàng lấy khăn giấy lau.
Sau đó tiếp tục hỏi: "Các con vẫn chưa trả lời vấn đề của ông, bà hiệu trưởng bà ấy có tốt không?"
"Ông cho các con đồ ăn ngon, đều cho các con."
Tâm trạng hiệu trưởng Ngô có hơi kích động, mở ngăn kéo la, đem tất cả đồ ăn vặt ở trong lấy ra.
Có bánh mì, có mứt còn có một ít bánh bích quy, nhưng mà đã không có Chocolate.
"Haizz ..." Huyên Huyên thở dài một tiếng.
"Muốn ăn, lần sau ông hiệu trưởng lại mua cho các con." Hiệu trưởng Ngô cố nén đau khổ trong lòng, lộ ra một nụ cười thật tươi.
"Bà hiệu trưởng rất tốt ạ, tâm nguyện của bà ấy chính là làm bạn ở bên cạnh ông, sau đó cùng ông đi tới âm phủ." Uyển Uyển ở bên cạnh nói.
"Âm phủ?" Hiệu trưởng Ngô chú ý tới một từ then chốt.
Âm phủ là địa phương nào, ông ấy đương nhiên biết, nhưng mà chỉ đọc ở trong sách, lẽ nào trên thế giới này thật sự có Âm Phủ?
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, đã có quỷ hồn, tự nhiên cũng có Âm Phủ.
"Âm Phủ đen ngòm, cháu không thích Âm Phủ." Huyên Huyên ăn chocolate rồi nói.
"Ồ, làm sao con biết? Con đã từng tới rồi sao?" Hiệu trưởng Ngô ngạc nhiên hỏi.
"hiahiahia ... Con cũng đã đi qua, nhưng mà phải Huyên Huyên mang chúng con đi mới được, Âm Phủ rất thú vị nha, còn có thể nhìn thấy bà nội."
Uyển Uyển ngược lại là rất yêu thích, dù sao Âm Phủ có rất nhiều người thân của nàng.
"Hừ, em rất lợi hại." Huyên Huyên chống nạnh, vẻ mặt đắc ý.
Hiệu trưởng Ngô còn định nói thêm, lúc này tiếng chuông vang lên, thời gian lên lớp đã đến.
Mấy đứa nhỏ lập tức vội vàng chạy ra khỏi phòng hiệu trưởng.
Huyên Huyên còn không quên ôm một cái, trực tiếp đem đồ ăn vặt trên bàn tất cả đều lấy đi.
Hiệu trưởng Ngô vừa định nói, nhiều đồ như vậy cầm không hết, sau đó chỉ thấy một bàn lớn đồ ăn vặt, dưới ánh mắt ông ấy biến mất không còn dấu vết
Hiệu trưởng Ngô đang còn sững sờ, Huyên Huyên đã xoay người chạy ra phía ngoài.
"Ai ..." ông ấy muốn gọi nàng lại, nhưng bỗng nhiên lại không biết nên nói gì.
Chỉ có thể trơ mắt mà nhìn các nàng chạy ra bên ngoài phòng hiệu trưởng.
Nhưng mà không sao, cô bé còn đang ở nhà trẻ, không sợ chạy mất, ông ấy đem ánh mắt nhìn về phía vị trí vừa nãy Huyên Huyên nói chuyện.
"Vợ à ..."
Vừa lúc đó, một đứa bé bỗng nhiên lại xông về, chính là Huyên Huyên người cuối cùng đi ra.
nàng thở hồng hộc hỏi: "Ngày mai còn có đồ ăn ngon không ạ?"
"Ha ... "
Hiệu trưởng Ngô sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, gật đầu.
"Ông muốn nhìn thấy bà hiệu trưởng sao?" đúng lúc này, Huyên Huyên lại hỏi.
Hiệu trưởng Ngô lần nữa sửng sốt một chút, sau đó vội vàng gật đầu.
"Vậy ông có thể đi tìm ông chủ của con."
"Ông chủ?"
"Chính là ba của Đào Tử."
Huyên Huyên nói xong, uốn éo mông lại chạy ra bên ngoài.
Một bên chạy, còn một bên la hét: "Bó tay rồi, bó tay rồi, bị muộn rồi, cô giáo sẽ đánh mông mất..."
Vốn dĩ tâm trạng của hiệu trưởng Ngô còn u ám, trong lòng dường như có một tia nắng ấm áp, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
------
Dịch: MBMH Translate