Mỗi ngày vào lúc ba giờ rưỡi chiều, trường mẫu giáo sẽ có bữa ăn phụ, xem như là trà chiều.
Sữa bò là nhất định có, còn lại chính là bánh bao, bánh bích quy, trứng gà,...
Đào Tử và những người khác chạy trở về phòng học, chính là ăn đồ ăn.
Nhưng mà bởi vì ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng ăn không ít, ăn nữa cũng không ăn được.
Nhưng mà cũng không sao, buổi chiều phát những đồ ăn này, ăn không hết có thể mang về nhà.
Uyển Uyển liền đem sữa và một quả trứng được phát cho mình bỏ vào trong bọc sách.
Mà Huyên Huyên đem sữa bò uống, còn trứng gà thì giữ lại.
Đào Tử thì ăn trứng gà, giữ sữa bò lại, để tan học trên đường uống.
"Đào Tử, hôm nay ba em có tới đón em tan học không?" Uyển Uyển tiến đến trước mặt Đào Tử, khẽ hỏi.
Đào Tử gật đầu.
"Ba bảo hôm nay sẽ tới đón em."
"hiahiahia ..."
Uyển Uyển nghe vậy bắt đầu vui vẻ, nàng đâu phải hỏi có đón Đào Tử hay không, nàng chính là muốn biết ông chủ có đến hay không.
Sau bữa ăn chiều, cô giáo dẫn các nàng chơi trò chơi, kể chuyện, sau đó liền đến giờ tan học.
Một ngày ở trường mẫu giáo coi như kết thúc.
Đối với Uyển Uyển mà nói, tất cả đều rất mới mẻ.
Từ khi gặp gỡ được nhiều bạn hơn, chơi trò chơi cùng nhau, lại tới buổi trưa cùng nhau ăn cơm, ngủ, kiếm lá cây ...
Tất cả cái này đều khiến nàng rất vui vẻ.
Khi nhìn thấy Đào Tử với Huyên Huyên vác balo của các nàng lên, Uyển Uyển còn có chút sững sờ, nhìn mặt trời trên cao bên ngoài, có phần không hiểu nói: "Mặt trời vẫn còn rất sáng."
Ý của nàng là trời còn chưa tối, làm sao lại ra về được chứ? nàng còn chưa đã ngứa, không đến trường đủ.
Trước đây lúc nàng tới đón Đào Tử với Huyên Huyên tan học, có thể không cảm giác được thời gian còn sớm.
Nhưng mà không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, Đào Tử đã lôi kéo nàng chạy ra phía ngoài.
Lớp học hỗn loạn, tất cả đều chen ra ngoài, giống như một bầy lợn con vậy.
Uyển Uyển thấy vậy không nhịn được hiahia nở nụ cười.
Đào Tử có phần không hiểu quay đầu lại nhìn nàng một cái, sau đó theo đoàn người đi ra bên ngoài, tìm đội ngũ lớp của bọn họ.
"Chị đứng ở phía sau em đi." Đào Tử dặn dò.
Mà Huyên Huyên vẫn luôn lặng lẽ đi theo phía sau lưng, hai người vừa vặn đem Uyển Uyển kẹp ở giữa.
Uyển Uyển nhìn phía trước, nhìn mặt sau, lại bắt đầu vui vẻ.
"Đần độn."
Đào Tử quay đầu lại, có phần không nói nổi.
Những người bạn nhỏ líu ra líu ríu, có nói về nhà xem TV, có nói muốn đi cửa hàng mua đồ, có nói đi bãi cát đào hạt cát ...
"Chúng ta đi đâu vậy?" Huyên Huyên ở phía sau hỏi.
"Em muốn về nhà xem ti vi." Đào Tử nói.
"Còn có thể chơi cầu trượt với xích đu." Uyển Uyển tiếp lời.
"... Chị còn muốn ngồi nghịch đất cát." Huyên Huyên có phần thất vọng nói.
"Hạt cát lúc nào không thể chơi, buổi chiều trên tivi có Tiểu Hoa Tiên biết làm phép thuật nha."
Đào Tử vẫy tay, giống như nàng cũng là một Tiểu Hoa Tiên vậy, có phép thuật Hoa Linh.
"Vậy ..." Huyên Huyên còn muốn nói tiếp.
"Bà nội còn làm rất nhiều bánh trung thu, ăn rất ngon đấy." Đào Tử nói.
Bởi vì sắp đến tết Trung thu, Dương Bội Lan lo lắng bánh trung thu mua bên ngoài chất bảo quản quá nhiều, nên đã tự làm một ít ở nhà.
Tay bà rất khéo, làm bánh trung thu không chỉ giống với bánh được bán ở bên ngoài, mà mùi vị cũng rất ngon.
"Được, chúng ta xem ti vi, Tiểu Hoa Tiên thật là đẹp mắt."
"hiahiahia ..."
"Ba ba có tới không." Lúc này Đào Tử nhón chân lên hướng về cửa lớn nhìn xem.
Uyển Uyển lúc này mới nhớ tới, ba mẹ có ở bên ngoài hay không, ông chủ có ở bên ngoài hay không, trong lòng dĩ nhiên có chút bối rối.
Cũng vội vàng ló đầu nhìn tới, sau đó chỉ thấy mẹ đứng ở đám người phía trước, đang cố gắng vẫy tay với nàng.
Ba với ông chủ đang đứng ở bên người bà, mỉm cười nhìn nàng.
Uyển Uyển không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lộ ra một nụ cười an tâm, cũng quơ múa tay nhỏ.
"Ồ, xin chào hiệu trưởng."
Cô giáo Từ đang kiểm kê số người, bỗng nhiên nhìn thấy hiệu trưởng Ngô đi về phía lớp họ, vội vàng tiến lên chào hỏi.
"Không có chuyện gì, cô cứ làm việc của mình đi." Hiệu trưởng Ngô cười ha hả nói.
Sau đó quay đầu nhìn xung quanh, ông ấy cũng không biết vợ mình có theo tới hay không.
Nghĩ tới đây, ông ấy nhìn về phía Uyển Uyển với Huyên Huyên trong đám người, hai đứa nhỏ đang nói chuyện với nhau, căn bản không chú ý tới ông ấy đã đến, suy nghĩ một chút, chung quy cũng không có tiến lên, mà là đem ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa nhà trẻ.
Mà lúc này Hà Tứ Hải đứng ở cửa ra vào cũng đã thấy hiệu trưởng Đường.
Hắn đương nhiên là biết hiệu trưởng Đường.
Hiệu trưởng Đường hướng về phía hắn khẽ mỉm cười, sau đó ưu nhã cúi mình chào, nhưng không có lập tức tiến lên, mà là đứng ở bên người hiệu trưởng Ngô.
Hiệu trưởng Ngô cũng nhìn thấy ánh mắt của Hà Tứ Hải, thế nhưng ông ấy cũng không hề nhận ra rằng đó là ba của Đào Tử, bởi vì Hà Tứ Hải thật sự là quá trẻ tuổi.
Đúng lúc này, cửa trường học mở ra, học sinh lớp dưới ra trường đầu tiên.
Mà Đào Tử và những người khác đã là lớp lá, nên đi ra cuối cùng.
Hiệu trưởng Ngô đi theo đoàn người đầu tiên ra trường, đứng ở cạnh cửa chờ đợi.
Mà lúc này hiệu trưởng Đường mới đi về phía Hà Tứ Hải, mỉm cười nói: "Tiếp dẫn đại nhân, làm phiền ngài rồi."
"Không có gì, đây là chức trách của tôi, hơn nữa Đào Tử cũng làm phiền các bà chiếu cố."
Hà Tứ Hải cũng không nói nhiều với bà, dù sao hiện tại bên trong nhiều người như vậy, lầm bầm lầu bầu dễ dàng bị người khác coi kẻ ngốc, hắn có thể không để ý, thế nhưng Đào Tử và hai đứa nhỏ đi học ở đây, cũng không muốn để cho người khác dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ.
Mà lúc này lớp Đào Tử cuối cùng cũng đi ra, bên ngoài có rất nhiều phụ huynh tới đón con đã rời đi, người cũng trở nên ít hơn rất nhiều.
Hiệu trưởng Ngô quan sát đoàn người, vẫn như trước không nhìn ra người nào là ba của Đào Tử.
Đào Tử từ trong nhà trẻ đi ra, vừa định chạy về phía Hà Tứ Hải, bên cạnh liền có một bóng người vèo chạy ra ngoài, nhào vào trong lồng ngực Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó đưa tay ôm nàng, ở trên vai nàng vỗ nhẹ nhàng.
Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh có phần lúng túng thu cánh tay về, làm bộ vô tình nhẹ nhàng vỗ.
Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh thực sự không nhịn được, bật cười một tiếng.
Đào Tử:...
Hiệu trưởng Ngô cũng thấy cảnh này, ông cũng có chút thắc mắc về thân phận của người này, bởi vì ông ấy có quen biết ba của Uyển Uyển.
Suy nghĩ một chút ông ấy chuẩn bị tiến lên, trước tiên chào hỏi với Lâm Kiến Xuân, dù sao hắn cũng là nhà tài trợ lớn.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy Đào Tử bất mãn nói với Uyển Uyển: "Đây là ba em cha, chị đi ôm ba chị đi chứ."
"hiahiahia ..."
Uyển Uyển sau khi ôm xong, đã sung sướng, an lòng, thế là thả Hà Tứ Hải ra, đi về phía ba mẹ của mình.
"Được rồi, con đừng hẹp hòi như vậy." Hà Tứ Hải khom lưng đem Đào Tử bế lên.
"Cái kia ... Xin chào ... Tôi ..."
Hiệu trưởng Ngô tiến lên có phần thấp thỏm gọi một tiếng, trong lúc nhất thời không biết làm sao mở miệng nói.
ông ấy cũng không lo lắng như vậy trong nhiều năm rồi.
Hà Tứ Hải cười nói: "Tôi biết ông muốn nói gì, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh."
"Được, được, phòng làm việc của tôi có được không?" Hiệu trưởng Ngô vội vàng nói.
"Được."
Hà Tứ Hải gật đầu, sau đó nhìn về phía ba mẹ Uyển Uyển bên cạnh.
Lúc này Chu Ngọc Quyên đang nói chuyện với Huyên Huyên, Lâm Kiến Xuân ôm Uyển Uyển hỏi nàng một ngày ở nhà trẻ như thế nào.
"Nếu không, hai người dẫn bọn nhỏ về nhà trước đi." Hà Tứ Hải nói.
Nghe Hà Tứ Hải nói như vậy, hai người kỳ thực cũng hiểu chuyện gì, suy nghĩ một chút nói: "Ở lại cùng nhau đi."
Thế là đoàn người đi theo hiệu trưởng Ngô đi vào trong trường học, các cô giáo tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái, thế nhưng chuyện của hiệu trưởng, các cô đương nhiên sẽ không hỏi nhiều.
------
Dịch: MBMH Translate