Ngày hôm sau.
Huyên Huyên vui vẻ đến nhà bên cạnh với chiếc cặp sách nhỏ trên lưng và chiếc mũ che nắng.
"Đào Tử ..."
"Đào Tử ..."
"Làm gì?" Đào Tử xuất hiện ở cửa vào trong tay cầm một miếng bánh.
Nàng đang ăn sáng, Huyên Huyên mỗi lần đều là đến sớm như vậy, cũng không dậy trễ, điểm này xác thực khiến người ta rất vô cùng kinh ngạc.
Nàng liếc mắt nhìn bánh trên tay Đào Tử, sau đó bộ dáng vốn dĩ đang mỉm cười, trở nên rất tức giận, chống nạnh nói: "Phán đọc, ngươi cái này tiểu thư đồng ..."
Đào Tử nghe vậy có chút ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu nàng đang nói cái gì.
"Em có phải là nói với chị gái, chị ở trong nhà trẻ ăn quà vặt không?" Huyên Huyên hầm hừ hỏi.
Đào Tử nghe vậy có phần chột dạ, mắt to chuyển loạn.
"Trẻ con không thể nói dối." Cô bé nhỏ giọng nói.
"Không thể nói dối, có thể không nói, em không nói không được sao?"
"Cái kia ... Cái kia ..." Đào Tử lẩm bẩm không nói gì, đích thật là nàng lỡ miệng nói ra.
Tối ngày hôm qua bà nội làm cho rất nhiều đồ ăn ngon, nàng liền nói bụng nhỏ no rồi.
Sau đó bà liền hỏi nàng ở nhà trẻ ăn cái gì, thế là nàng liền nói thật.
"Được rồi, đó là lỗi của em, chị đừng tức giận nữa." Đào Tử là một đứa bé thành thật, trực tiếp liền bị lừa.
"Em phải nói xin lỗi với chị."
"Xin lỗi." Đào Tử nghe vậy rất sảng khoái.
"Không được."
"Vậy chị muốn thế nào?"
Đào Tử nghe vậy cũng tức giận rồi, em cũng đã nói xin lỗi rồi, chị lại vẫn nói không được, chị đáng lẽ phải nói không sao chứ?
Không theo thông thường, thật là một đứa bé không có lễ phép.
"Em phải đưa bánh trong tay em cho chị ăn, như vậy chị mới tha thứ cho em được."
Đào Tử nghe vậy cúi đầu liếc mắt nhìn cái bánh cong queo trên tay, trực tiếp thuận tay đưa tới.
"Cho chị ..."
"Ha ha, chị tha thứ cho em, đây là bánh gì?"
Huyên Huyên vui vẻ nhận lấy, sau đó ô a cắn một cái.
"Bánh xèo rau củ, mẹ nói mấy ngày nay phân có mùi khó chịu, đặc biệt để ba làm cho em bánh xèo rau củ."
Huyên Huyên nghe vậy kinh ngạc, nhỏ giọng nói: "Chị có thể không tha thứ cho em được không?"
"Không được, chị đã tha thứ rồi."
"Vậy chị không ăn bánh của em nữa, cũng tha thứ cho em có được không?"
"Không được, nhất định phải ăn, không được lãng phí đồ ăn."
Đào Tử xoay người chạy về phòng, trong lòng cuồng hỉ, nói thật, nàng cũng không thích ăn bánh xèo rau củ, nàng chỉ thích ăn bánh thịt.
Đương nhiên Huyên Huyên cũng giống vậy, cho nên vẻ mặt nàng mới đau khổ như vậy, đương nhiên nàng cũng không dám vứt bỏ.
Tuy rằng tuổi còn nhỏ, cũng biết lãng phí lương thực là không đúng.
"Ai ~ "
nàng thở dài một hơi, cắn một cái bánh, phát hiện mùi vị cũng không tệ lắm, vừa nãy bởi vì quá mức kinh ngạc nên vẫn chưa nếm thử.
"Em đứng ở cửa vào làm gì." Lưu Vãn Chiếu nâng cao bụng lớn đi tới hỏi.
"Ồ."
Huyên Huyên liếc nhìn bụng bự của nàng, đưa tay muốn sờ một cái, lại bị Lưu Vãn Chiếu đập một phát: "Trên tay đều là dầu."
"Khà khà khà ..." Huyên Huyên cười khúc khích đáp lại.
Lưu Vãn Chiếu lôi kéo cổ tay nàng đi vào trong phòng, sau đó lấy một tờ giấy lau tay với miệng cho cô bé.
"Ăn cho xong đi."
Huyên Huyên ngoan ngoãn gật đầu, về phần tìm nàng tính chuyện tối hôm qua cáo trạng, đó là tuyệt đối sẽ không.
Chị ấy nhưng là chị lớn, tuyệt đối không phải đánh không lại.
"Đào Tử, con đem bánh cho Huyên Huyên, lấy cái khác ăn đi, ăn cho xong rồi đi."
Đào Tử đang lau tay nghe vậy thì sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải nhún vai một cái, lấy một chiếc bánh rau khác đưa cho nàng.
"Sáng không ăn sẽ bị đói bụng."
"Khà khà khà ..."
Huyên Huyên bật cười.
Chỉ cần không phải một mình nàng "Chịu thiệt", nàng liền vui.
Kỳ thực bánh rau cũng không khó ăn, Hà Tứ Hải rán được hai mặt khô vàng, một cái xốp giòn, mùi vị vô cùng ngon.
Chỉ là mấy đứa nhỏ không thích ăn rau trong lòng chống cự mà thôi.
Ăn sáng xong, Hà Tứ Hải mang theo hai người ra cửa, ở cửa tiểu khu đợi Uyển Uyển tới.
Đứa nhỏ đã đợi được một lúc, đại khái có chút sốt ruột, nhìn thấy Hà Tứ Hải lại đây, lập tức chủ động tiến lên kéo tay của hắn.
Đào Tử liếc xéo không nói gì, sau đó đưa tay kéo Huyên Huyên bên cạnh.
Huyên Huyên theo bản năng mà đi kéo tay Uyển Uyển.
Đào Tử lôi kéo Huyên Huyên chạy về phía trước vài bước, Huyên Huyên cũng chỉ có thể lôi kéo Uyển Uyển.
Uyển Uyển thấy như vậy lôi kéo Hà Tứ Hải cũng không tiện lắm, cũng chỉ có thể buông tay hiahia mà cùng với các nàng cùng nhau đi về phía trước.
Hôm nay là hai người Lâm Kiến Xuân với Chu Ngọc Quyên đưa Uyển Uyển đi, Lâm Trạch Vũ không đi theo.
"Kỳ thực một mình dì Chu đi là được rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Như vậy sao được, dù sao sáng sớm cũng không có việc gì làm, về sau con bé đến trường, ngày nào tôi cũng sẽ đưa đi."
"Hi vọng ông nói được là làm được." Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh cười nói.
Ở tuổi này của bà, chuyện gì cũng đều đã thấy qua, Lâm Kiến Xuân nếu là thật sự mỗi ngày có thể cùng với bà đi đưa đón Uyển Uyển, bà sẵn sàng đồng ý 120 lần.
Chỉ sợ đến lúc đó hắn bận việc của công ty, không có thời gian, nói đến không làm được, như vậy trái lại không tốt.
"Không sao hết, kỳ thực tôi đối với Tiểu Trạch vẫn luôn quá hà khắc, hắn vẫn là cực kỳ ưu tú, kỳ thực năm đó hắn có thể thi đậu học viện y học Hồng Kông cũng đã chứng minh hắn cực kỳ ưu tú."
"Đại học Hồng Kông là một trong những trường đại học tốt nhất ở Châu Á, có thể thi đậu đại học Hồng Kông, tuyệt đối là tinh anh trong tinh anh. Năm đó lúc hắn nói với tôi hắn thi đậu đại học Hồng Kông, tôi cũng có cảm giác khó có thể tin được, đáng tiếc, tiểu tử này rất có chủ kiến, không theo ý kiến tôi chọn học chuyên ngành kinh tế hoặc quản lý, mà là lựa chọn y học ..."
Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh nghe trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc.
Năm đó hắn không phải nói như vậy, nói Lâm Trạch Vũ phản nghịch, không nghe lời, hai người vì thế còn huyên náo không vui, hiện tại lại trở thành có chủ kiến.
"Mặc dù hắn học chuyên ngành y học, thế nhưng một năm qua vẫn nỗ lực học tập, đối với phương diện quản lý tiến bộ rất nhiều, cho nên tôi quyết định chậm rãi đem chuyện của công ty giao cho hắn, như vậy tôi cũng có thể thư giãn và dành nhiều thời gian bên cạnh bà với Uyển Uyển hơn..."
Chu Ngọc Quyên chớp chớp con mắt, sau đó nhìn Hà Tứ Hải bên cạnh, bà bỗng nhiên có phần hiểu ra.
Sau đó nở nụ cười: "Vậy thì thật tốt."
"Nhưng mà Trạch Vũ dù sao tuổi còn trẻ, kinh nghiệm không đủ, còn cần ông chỉ điểm nhiều."
"Không cần thiết, Trạch Vũ trời sinh thông minh, tuổi còn trẻ, rất nhiều ý nghĩ không giống với tôi, không có nghĩa là sai, Tứ Hải cũng là người trẻ giống nó, hẳn có thể lý giải được?"
Hà Tứ Hải nghe vậy sửng sốt một chút, làm sao bỗng nhiên nói đến trên người hắn rồi.
Nhưng mà vẫn gật đầu một cái nói: "Lâm tiên sinh đích xác rất ưu tú, hơn nữa làm người không kiêu ngạo không nóng nảy, trước đó nghe La Vũ Dương đã nói với tôi, nói năng lực thích ứng của hắn rất mạnh, có thể nghe người khác kiến nghị, tiến bộ rất lớn, hẳn là rất nhanh có thể một mình chống đỡ một phương."
"Bà xem tôi nói ý của Tứ Hải cũng giống với tôi vậy, dù sao cũng là con trai của tôi, từ nhỏ ở bên người chúng ta lớn lên, tôi còn có thể không biết hắn sao?"
Lâm Kiến Xuân lời này xem tự là nói với Chu Ngọc Quyên, nhưng trên thực tế lại là nói cho Hà Tứ Hải nghe.
Mà Chu Ngọc Quyên cũng đã hiểu ý của Lâm Kiến Xuân, không phải phụ họa.
Trong lúc nhất thời hai người quả thực đem Lâm Trạch Vũ khen lên trời.
Cũng may hắn hôm nay không có tới, bằng không cũng phải quỳ xuống dập đầu lạy bọn họ.
Thật sự là quá cảm động, nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe bọn họ khen hắn như vậy.
------
Dịch: MBMH Translate