"Huyên Huyên, hôm nay cậu có mang theo đồ ăn không?"
Huyên Huyên mới vừa vào nhà trẻ, Thẩm Di Nhiên liền tiến tới hỏi.
"Không có." Huyên Huyên nghe vậy lập tức lớn tiếng nói, thân thể hơi co lại sau.
"Hừ, tớ không tin." Thẩm Di Nhiên chống nạnh nói.
Giọng giống như một cô gái hay đi bắt nạt người khác vậy.
"Thật sự không có."
"Vậy cậu cho tôi nhìn một chút."
"Xem đi, thật sự không có nha." Huyên Huyên trực tiếp đem cổ tay mình đưa tới, nàng biết Thẩm Di Nhiên không thể lấy đồ ở trong vòng tay của mình, tự nhiên không lo lắng chút nào.
Thẩm Di Nhiên ngẩn người, cũng phản ứng lại, sau đó nói với Đào Tử đang xem náo nhiệt bên cạnh: "Đào Tử, cậu có mang món gì ngon không."
"Tớ là bé ngoan, mới không mang theo đồ ăn vặt tới nhà trẻ đâu." Đào Tử lúc nói chuyện liếc mắt nhìn về phía Huyên Huyên bên cạnh.
"Hừ."
Huyên Huyên lập tức quay đầu đi hầm hừ, này rõ ràng là đang nói nàng không phải bé ngoan.
"Vậy em bỏ gì ở bên trong?"
"Đồ chơi của em, còn có tranh em vẽ." Đào Tử vui vẻ nói.
Đồng thời còn từ trong vòng tay lấy ra con cáo nhỏ nhỏ Lưu Vãn Chiếu mua cho nàng, chuẩn bị đưa cho Thẩm Di Nhiên xem.
Nhưng là ——
Thẩm Di Nhiên: ( ̄ khẩu  ̄ )! !
Huyên Huyên: ( ̄ khẩu  ̄ )! !
Uyển Uyển: ( ̄ khẩu  ̄ )! !
Đào Tử nhìn bộ dáng khiếp sợ của các nàng nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại.
Nhưng khi ánh mắt rơi xuống đồ ở trên tay mình, cũng lộ ra vẻ mặt giống như vậy.
Làm sao lại là "Mập bốn"? nàng rõ ràng là muốn lấy con cáo nhỏ mà.
Nhưng bây giờ xuất hiện ở trước mắt nàng lại là một cái bánh tuyết.
Đào Tử gãi đầu một cái, trong lòng cũng cảm thấy rất là kỳ quái.
Thế là nàng nhắm mắt lại, lập tức nhìn thấy trong bóng tối có hai cái cửa, cái này thì càng thêm kỳ quái, trước đó chỉ có một cánh cửa, nàng có thể nhìn thấy đồ vật trong cửa, muốn cái gì, trực tiếp là có thể lấy ra.
Đúng lúc này, Uyển Uyển bỗng nhiên ở bên cạnh cũng lấy ra một cái bánh tuyết.
"hiahiahia ... Có cửa." Uyển Uyển giơ cao bánh tuyết, nói điều gì đó Thẩm Di Nhiên nghe không hiểu gì.
Huyên Huyên thấy thế, trong lòng có chút nghi hoặc, cái bánh tuyết này nhìn khá quen, thế nhưng nàng vẫn chưa phản ứng lại.
Đúng lúc này, Đào Tử bên cạnh lại lấy ra thịt bò khô, bánh xốp, Chocolate, Shaqima, mứt ...
Huyên Huyên lúc này mới nhận ra, vội vàng nhắm mắt lại, nhìn đồ bên trong "Cửa" của mình.
Sau đó ở dưới ánh mắt của nàng, một bàn tay nhỏ luồn vào "Trong nhà" của nàng cầm đồ ăn vặt của nàng đi.
"Những thứ này đều là của tớ, đều là của tớ ..." Huyên Huyên hoảng hốt, đưa tay liền muốn đoạt đồ ăn vặt của Đào Tử.
Đào Tử vội vàng đem thịt bò khô bỏ vào trong túi áo mình, Huyên Huyên thản nhiên lấy phần còn lại.
Bởi vì nàng không tham lam, nàng biết mình không thể bảo vệ được nhiều, cuối cùng có thể chẳng có cái gì cả.
Quả nhiên Huyên Huyên lấy lại phần lớn đồ vật, cũng không để ý đến thịt bò khô nữa, chủ yếu là lo lắng những thứ khác lại bị cướp mất.
nàng đem đồ vật một lần nữa cất vào trong vòng tay, nhưng vào lúc này, nàng lại nhìn thấy một cái tay duỗi vào, lấy đi Chocolate nàng mới vừa bỏ vào.
nàng vội vàng nhìn về phía Đào Tử, Đào Tử trên tay cũng không có Chocolate, thế là nàng quay đầu nhìn về phía Uyển Uyển, quả nhiên Uyển Uyển trên tay đang cầm một khối Chocolate chuẩn bị đưa cho Thẩm Di Nhiên.
"Đây là của tớ ..."
Huyên Huyên "Hổ" vồ tới, kêu gào.
"Tại sao hai người có thể lấy đồ vật bên trong của tớ được?" Huyên Huyên vẻ mặt thương tâm hỏi.
Đào Tử lắc đầu một cái, biểu thị nàng không biết.
"hiahiahia ... Có thể hỏi ông chủ nha." Uyển Uyển nói.
Huyên Huyên nghe vậy, xoay người liền muốn đi ra ngoài.
Lại bị Thẩm Di Nhiên kéo lại.
"Cậu muốn làm gì?"
"Tôi muốn đi tìm ông chủ hỏi cho rõ."
"Nhưng mà sắp vào học rồi."
Huyên Huyên:...
Huyên Huyên đã tức đến váng đầu rồi, hoàn toàn quên mất còn đang ở nhà trẻ.
"Hai người, không cho phép trộm đồ vật của tôi ăn."
Suy nghĩ một chút, nàng trước tiên là hướng về Đào Tử với Uyển Uyển đưa ra cảnh cáo.
Đào Tử với Uyển Uyển nhìn nhau cùng nhau gật đầu, cũng cùng nhau nở nụ cười.
"Khà khà khà ..."
"hiahiahia ..."
"Các cậu tại sao phải cười, không được cười."
"Tại sao, cười cũng không phải chị." Đào Tử không phục nói.
"Đúng rồi, mỗi người cũng có thể cười." Thẩm Di Nhiên tiếp lời Đào Tử đưa tới một miếng thịt bò khô, lập tức vội vàng giúp nói.
Huyên Huyên nghe vậy có phần không có gì để nói, nhưng là trong lòng cảm thấy rất oan ức.
"Vậy không cho phép các cậu lại ăn vụng đồ ăn của tớ." nàng đáng thương nói.
Đào Tử với Uyển Uyển lần nữa gật đầu.
Thế nhưng Huyên Huyên vẫn có chút không yên lòng.
"Các cậu muốn ăn cái gì nói với tôi, tôi giúp các cậu lấy có được hay không?"
Đào Tử với Uyển Uyển nghe vậy lại gật đầu một cái, nhưng mà Huyên Huyên vẫn như trước cảm thấy rất là không yên lòng.
Lúc này chuông vào học vang lên, những người bạn nhỏ như ong vỡ tổ mà chạy hướng về trong phòng học.
Mấy đứa nhỏ cũng theo bản năng mà đi theo đoàn người chạy trở về phòng học.
Nhưng mà Huyên Huyên vẫn như cũ lo âu buồn phiền, lo lắng Đào Tử với Uyển Uyển sẽ trộm đồ của nàng.
Uyển Uyển cũng nhận ra, cúi người xuống thì thầm nói: "Em có thể gọi điện thoại cho ông chủ, hỏi hắn."
"Đúng rồi."
Huyên Huyên nghe vậy vui vẻ, nhưng lập tức phản ứng lại, nhưng mà mình không có điện thoại nha.
"Người lớn đều có điện thoại, em có thể tìm cô giáo cho em mượn gọi cho ông chủ." Uyển Uyển lại nói.
Huyên Huyên gật đầu liên tục, chủ ý này hay, sau đó liền vội vàng đứng lên.
"Được, bạn học Lưu Nhược Huyên rất tuyệt, chủ động đứng lên trả lời vấn đề, chúng ta hãy cho bạn ấy một tràng vỗ tay."
Huyên Huyên: ∑( ̄□ ̄|||
Cô giáo mới vừa nói cái gì thế?
Cuối cùng Huyên Huyên không trả lời được vấn đề của cô giáo, mặc dù cô giáo không phạt cô, thế nhưng mượn điện thoại cô cũng không dám.
Suy nghĩ một chút, quyết định lúc tan học đi tìm ông hiệu trưởng mượn, hơn nữa còn không mang theo Đào Tử với Uyển Uyển theo.
nàng cảm thấy tránh xa một chút, có lẽ các nàng sẽ không trộm đồ ăn của mình được.
Thế là tiếng chuông tan học vừa mới vang, nàng là người đầu tiên đã xông ra ngoài, khiến cho cô giáo Từ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Gấp như vậy đi nhà cầu sao? xem ra vấn đề này tiết học sau phải nhắc nhở một chút, để bọn trẻ tuyệt đối đừng kìm nén.
Tâm trạng của hiệu trưởng Ngô hôm nay đặc biệt tốt, tuy rằng ngày hôm qua chỉ gặp mặt vợ có hai giờ, thế nhưng ông đã rất thỏa mãn rồi.
Trong hai giờ này, bọn họ làm rất nhiều ước định.
Ví dụ như sáng sớm hiệu trưởng Đường sẽ ngồi ở vị trí này.
Khi về nhà hiệu trưởng Đường sẽ đợi ở vị trí này.
Chủ nhật mấy giờ sẽ đi đến công viên,...
Nó tương đương với việc xây dựng một lịch trình hoàn toàn thuộc về hai người bọn họ.
Chỉ cần tuân theo lịch trình này, hiệu trưởng Ngô liền biết hiệu trưởng Đường ở bên cạnh hắn ở nơi nào.
Cho nên, hôm nay hiệu trưởng Ngô trời vừa sáng đã đến, cũng không có giống thường ngày xem báo, mà là ôm một cái chén, đối với cái ghế trống rỗng kia liên miên cằn nhằn, bởi vì hắn biết vợ mình đang ngồi ở chỗ đó nghe hắn nói.
Đúng lúc này, một trận ồ ồ tiếng thở dốc hấp dẫn sự chú ý của hắn, hắn nhìn ra cửa, chỉ thấy một cái đầu nhỏ nghiêng ra.
"Ồ, là Huyên Huyên, mau vào đây đi." Hiệu trưởng Ngô vội vàng vẫy tay.
Huyên Huyên lập tức vọt vào, miệng lớn thở hổn hển, có thể thấy được nàng chạy trốn rất gấp.
"Gấp gáp như vậy sao? Ông hiệu trưởng lấy cho con." Hiệu trưởng Ngô có chút buồn cười mà nói.
Sau đó mở ngăn kéo ra, chuẩn bị lấy đồ ăn vặt hắn đã chuẩn bị xong từ lâu ra.
"Ông Hiệu trưởng ... Con ..."
"Pho mai que?" Huyên Huyên vốn là muốn cự tuyệt lại ngạc nhiên nhìn.
"Cho con hai cái."
Huyên Huyên lập tức cao hứng tiến lên nhận lấy.
"Được rồi, hôm nay không nói chuyện, đi học đi."
"Dạ vâng." Huyên Huyên cầm phô mai que vui vẻ đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, nàng mới phản ứng lại.
Ờ, không đúng rồi.
------
Dịch: MBMH Translate