Huyên Huyên cuối cùng vẫn là không tìm ông hiệu trưởng mượn điện thoại gọi điện.
Không phải ông không muốn cho mượn, mà là vì nàng biết, nói chuyện trực tiếp với ông chủ chưa chắc đã hữu dụng, càng đừng nói là nói chuyện ở trong điện thoại.
Ông chủ không phải chị gái, cũng không phải ba mẹ, cũng không dễ nói chuyện như vậy, nàng nhưng là thông minh nha.
Lại nói, lấy được hai cây phô mai que, nàng hài lòng trở về phòng học.
"Tớ nói cho các cậu biết, trộm đồ của người khác, liền là tên trộm nha, không phải trẻ con ngoan, vậy là không đúng nha."
"Hơn nữa ở trường học ăn đồ ăn vặt là không đúng, các cậu nếu như lén lút lấy ra, tớ liền đi nói cho cô giáo Từ biết."
Vì không cho Đào Tử với Uyển Uyển trộm đồ ăn vặt của nàng, Huyên Huyên chỉ có thể nghĩ ra biện pháp như vậy.
"hiahiahia ..."
"Đừng cười, đừng cười, nói chị đó, chị thật hư."
"Chị tốt." Uyển Uyển phản bác.
"Chị tốt cũng đừng trộm đồ." Huyên Huyên hầm hừ mà nói.
Nói xong đột nhiên cảm thấy một câu nói này thật giống thuận miệng, chính mình cũng bật cười theo.
Tuy là nói như vậy, thế nhưng một ngày thực sự quá gian nan rồi, lúc xế chiều, bản thân nàng không nhịn được lén lút lấy đồ ăn vặt trước, sau đó bị Thẩm Di Nhiên bắt được.
Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể chia sẻ cùng với bọn họ, Huyên Huyên miễn cưỡng chia một ít đồ ăn, nàng xin thề, hôm nay sau khi tan học về, phải đem tất cả đồ ăn vặt đều đặt ở trong nhà, cũng không bao giờ mang theo đi nữa.
Thế là mấy đứa nhỏ chui rúc ở trong chăn lén lút ăn, cô giáo Từ kỳ thực biết, chỉ có điều có lúc không nói ra mà thôi, cái này cũng là niềm vui thuộc về bọn nhỏ, cần gì phải đi làm người xấu chứ.
Vẫn luôn "chịu đựng" đến xế chiều tan học, Huyên Huyên rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nhìn thấy Hà Tứ Hải, lập tức chống nạnh, khí thế hung hăng đi tới.
"Làm sao vây?" Hà Tứ Hải thấy nàng nhìn chằm chằm hỏi.
Hắn đương nhiên biết Huyên Huyên là muốn làm gì, hắn chỉ là cố ý giả ngu mà thôi.
Huyên Huyên lập tức chùn bước, khí thế cũng hạ thấp đi ít nhiều.
Yếu ớt nói: "Ông chủ, vòng tay của em hình như có một cái lỗ, anh giúp em sửa nó có được không."
"Hết cách rồi, không sửa được." Hà Tứ Hải nói.
Huyên Huyên lập tức nghi ngờ nhìn hắn nói: "Tại sao lại không sửa được ạ? Anh là ông chủ lợi hại nhất, anh nhất định có thể sửa được có đúng không ạ?"
Cô nhóc này còn biết nịnh hót.
Hà Tứ Hải có chút buồn cười mà sờ đầu nhỏ của nàng nói: "Có thể sửa được, thế nhưng em phải để đồ ăn vặt ở nhà, không được phép mang tới trường học nữa."
"Hắc hắc ..." Huyên Huyên cười khúc khích.
"Ông chủ, anh biết à." nàng ngơ ngác nói.
"Đương nhiên, em không phải là nói anh là ông chủ lợi hại nhất sao?"
Huyên Huyên: ε=( ο` ) ) ) ai
Huyên Huyên cảm thấy làm người thật là khó, làm một đứa bé cũng khó.
Đúng lúc này, mông nàng đột nhiên bị đẩy đến bên cạnh, nhìn qua bên cạnh là Uyển Uyển.
nàng cười hiahia, nhào vào trong lồng ngực Hà Tứ Hải, ôm hắn thật chặt.
Huyên Huyên lặng lẽ lui về phía sau, đi tới bên người Đào Tử, thì thầm nói: "Đó là ba của em, anh ấy có khi nào thích Uyển Uyển hơn không."
Đào Tử: [○ `Д ○
Được rồi, Đào Tử nghe vậy đã bắt đầu tức giận rồi.
Sau đó nhanh chân đi về phía trước, hướng về Hà Tứ Hải giang hai cánh tay muốn ôm một cái.
"Con nha, lớn rồi sao lại còn thích làm nũng như thế?" Hà Tứ Hải có chút buồn cười mà khom lưng đem nàng bế lên.
Uyển Uyển bên cạnh lúc này đã trở về bên người Lâm Kiến Xuân, Lâm Kiến Xuân cũng đem nàng ôm lên.
Huyên Huyên nhìn trái, nhìn phải, không đúng, tại sao chỉ có một mình nàng phải đi đường?
Thế là lập tức vọt tới trước mặt Hà Tứ Hải, giang hai cánh tay cũng phải ôm một cái.
"Đi ~ "
Hà Tứ Hải một tay ôm một người đi về nhà.
"Ba ba, ba ba, mau đuổi theo bọn họ." Uyển Uyển ở trong lòng Lâm Kiến Xuân thúc giục.
Lâm Kiến Xuân:...
Mặc dù Hà Tứ Hải ôm hai người, hắn chỉ ôm một người, nhưng cũng là không đuổi kịp.
Chu Ngọc Quyên nhìn thấy sự bối rối của Lâm Kiến Xuân, cười nói: "Đừng đi nhanh quá, lúc mẹ vừa tới thấy ở cửa công viên có bán khoai tây chiên, mùi rất thơm, các con có muốn ăn không? Muốn ăn mẹ mua cho các con."
"Muốn ăn."
Huyên Huyên được Hà Tứ Hải ôm vào trong ngực lập tức giãy giụa muốn đi xuống.
Nếu là không xuống, đợi đến cửa công viên Hà Tứ Hải đem nàng ôm chạy mất vậy là không ăn được rồi.
Thấy Huyên Huyên xuống dưới đi, Đào Tử cũng đi theo muốn Hà Tứ Hải thả nàng xuống.
Uyển Uyển phía sau nhìn thấy, tự nhiên cũng không ở trong lồng ngực Lâm Kiến Xuân nữa, cũng lẹt xẹt chân ngắn muốn đi xuống, Lâm Kiến Xuân vội vàng đem nàng thả xuống, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lặng lẽ hướng về phía Chu Ngọc Quyên giơ ngón tay cái.
Ba bàn tay nhỏ nắm tay nhau, hát ca, vui vẻ đi về phía trước.
Mỗi ngày tan học, cửa công viên đều là nơi náo nhiệt nhất, có học sinh lớp nhỏ, cũng có học sinh lớp trên, từng người vây quanh ở trước gian hàng, ăn như gió cuốn, đây có lẽ là khoảng thời gian vui vẻ nhất mỗi ngày của bọn họ.
Ba đứa nhỏ nhìn trái, nhìn phải, trong lúc nhất thời không biết khoai tây chiên mà Chu Ngọc Quyên nói ở chỗ nào.
Ngược lại là nhìn thấy một nhà bán bánh bao nhân thịt, Huyên Huyên đã kéo hai người chạy tới đó.
Bên cạnh những chiếc bánh bao có một bếp than hồng nhỏ, phía trên để một cái nồi nhôm, trong nồi đầy thịt kho tàu có màu nước sốt, da thịt kho tàu được hầm cách thủy óng ánh long lanh, tỏa hương thơm ngào ngạt.
Huyên Huyên không tự chủ được nuốt nước miếng một cái.
"Bạn học nhỏ, có muốn ăn không?" Ông chủ vừa tiễn một người khách đi xong, nhìn thấy bộ dạng như con mèo tham ăn của nàng liền cười hỏi.
Huyên Huyên gật đầu liên tục, đương nhiên muốn ăn, nàng thật sự muốn ăn.
"Vậy con nói người lớn nhà con mua cho con đi, bác nói cho con biết nha, bánh bao nhân thịt này của bác, dùng đều là thịt ba chỉ thượng đẳng, sử dụng công thức bí mật, hương vị tuyệt đối là độc nhất vô nhị."
Ông chủ theo bản năng mà thổi phồng lên, nói xong chính mình cũng nở nụ cười, nói với đứa nhỏ những cái này làm gì? Nó lại nghe không hiểu.
Nhưng là không nghĩ tới, hắn vừa mới dứt lời, Huyên Huyên liền trở tay chống nạnh, vẻ mặt khinh thường nói: "Ông khoác lác."
"Một đứa con nít như cháu bác khoác lác làm gì? Cháu nếu muốn ăn, thì gọi người nhà tới mua."
"Cháu mới không muốn ăn, nhất định ăn không ngon." Huyên Huyên nói.
"Ha, cái đứa nhỏ này, thật không biết nói chuyện, bác đã nói với cháu rồi, đây là công thức độc quyền của nhà bác, béo mà không ngấy, ngọt dính, cháu có muốn ăn bác cũng không bán cho cháu."
"Cho nên ông là người khoác lác." Huyên Huyên kiên trì nói.
"Bác khoác lác, không tin bác cho con nếm một khối, cháu liền biết, cháu lớn như vậy, chắc chưa từng ăn thịt ngon như vậy đâu." Ông chủ có chút tức giận nói.
"Được, được thôi." Huyên Huyên nghe vậy, lập tức vội vàng đồng ý.
Lúc này ông chủ có ngu đi nữa, làm sao không biết mình bị lừa rồi.
"Này tiểu nha đầu, thực sự là tiểu quỷ, không cho cháu nếm nữa." Ông chủ buồn bực nói.
"Vừa khoe khoang, mà còn không thành thật." Huyên Huyên khiêu khích nói.
"Ha, cái con nha đầu này."
Ông chủ đầu tiên là tức giận, sau đó mỉm cười.
"Cái tiểu nha đầu, thật đúng là thông minh."
Nói xong, rất hào phóng mà dùng cái túi ny lon ở trên tay, sau đó nhanh chóng ở trong nồi gắp ra mấy miếng thịt, bọc lại vào trong túi đưa cho Huyên Huyên.
"Này cho các cháu ăn." Huyên Huyên lập tức vui vẻ mà nhận lấy.
"Cảm ơn ông chủ, ông đúng là người tốt."
"Ha ha ..." Ông chủ nghe vậy lần nữa bật cười vui vẻ.
Mà lúc này Hà Tứ Hải ở một bên vẫn nhìn mấy người cũng đi lên phía trước.
Sau đó ba đứa nhỏ không ăn khoai tây chiên mà họ mong đợi, mà là mỗi người cầm một cái bánh bao nhân thịt đi đường ăn.
Ông chủ nói không sai, thịt kho tàu thật sự ăn rất ngon, nước dùng trên bánh bao cũng rất ngon, chỉ có một điều không hoàn hảo chính là bên trong tại sao lại còn bỏ ớt xanh với tiêu chứ?
Thiệt là, lần sau phải nói chuyện lại với ông chủ đó mới được, Huyên Huyên vừa ăn trong lòng vừa nghĩ.
------
Dịch: MBMH Translate