Biện pháp của Hà Tứ Hải vẫn là rất hữu dụng, lúc tối trở về, Huyên Huyên liền đem tất cả đồ ăn giấu ở trong không gian đều đem ra, một cái cũng không chừa lại.
Chị gái trước kia ở nhà, chị còn ăn đồ ăn vặt của nàng, hiện tại chị gái với ông chủ đã kết hôn, đồ ăn vặt trong nhà đều là của nàng, cho nên nàng rất yên tâm.
Chỉ có một điều duy nhất khiến nàng có chút lo lắng không biết rằng Đào Tử với Uyển Uyển có cầm đồ ăn của nàng giấu đi không? Giấu bao nhiêu?
Nghĩ tới đây, nàng liền chạy ra ra ngoài, lại bị Lưu Trung Mưu bắt lại.
“Sắp tới giờ ăn cơm tối rồi, con đi đâu đấy?”
“Con muốn đi tìm Đào Tử.” Huyên Huyên nháy mắt nói.
“Lúc này còn đi tìm Đào Tử? Con không ăn cơm tối à?” Lưu Trung Mưu kinh ngạc hỏi.
“Ăn cơm tối xong rồi lại đi.” Lưu Trung Mưu đem nàng kéo trở lại.
Thế nhưng đứa nhỏ lại rất bướng, trực tiếp tránh thoát tay Lưu Trung Mưu.
“Con muốn đến nhà Đào Tử ăn cơm.”
“A, tại sao, mẹ nấu cơm không ngon sao?”
“Không phải, Đào Tử hôm nay ăn rất nhiều đồ ăn ngon của con, con phải đến nhà em ấy ăn lại.”
Cuối cùng còn bổ sung thêm: “Còn có Uyển Uyển.”
Tay nhỏ Huyên Huyên nắm lại, bày ra động tác như trong hí khúc, khí thế hùng hổ, Lưu Trung Mưu trực tiếp bị cô bé chọc cười.
“Vậy được rồi, vậy con đi đi, ăn nhiều một chút.” Lưu Trung Mưu vừa cười vừa nói.
“Được ạ, con thế nhưng là rất lợi hại.” Huyên Huyên vỗ bụng nhỏ của mình, khí phách hùng dũng hiên ngang đi ra cửa.
Lưu Trung Mưu đi theo đứng ở cổng, nhìn cô bé đi vào trong sân nhỏ sát vách mới yên tâm.
“A, sắp ăn cơm rồi, con bé sao lại chạy sang sát vách rồi.” Tôn Ngọc Giao đi theo tới hỏi.
Cô bé hôm nay bị Đào Tử với Uyển Uyển ăn rất nhiều đồ ăn vặt, chuẩn bị đến nhà Đào Tử ăn trở lại.
Tôn Ngọc Giao sửng sốt một chút, vội vàng trở về phòng, quả nhiên liền nhìn thấy đồ ăn vặt chất đầy trên bàn trà, sau đó không nhịn được mà bật cười.
“Chủ ý này của Tứ Hải thật là quá hay, mới một ngày mà đã có hiệu quả.”
Lưu Trung Mưu nhìn đồ ăn vặt chất thành núi nhỏ ở trên bàn, lắc đầu nói: “Có phải chúng ta mua quá nhiều đồ ăn vặt cho con bé không?”
“Kỳ thật cũng không có bao nhiêu, phần lớn đều là người khác tặng cho con bé mang về.” Tôn Nhạc Giao đi lên trước, đụng đồ trên bàn ngã xuống.
Thực ra hai vợ chồng bọn họ đúng là không có mua nhiều đồ ăn vặt cho Huyên Huyên.
Nhưng đứa nhỏ này giống như là chuột Hamster vậy, mặc kệ là đi đâu, luôn thích để một ít ở trong túi, người khác tặng thêm một ít, trong nhà ngoại trừ một mình cô ăn ra, lại không có người khác ăn, tự nhiên càng để lâu càng nhiều.
Huyên Huyên bên này khí thế hung hăng đi vào nhà Đào Tử, quả nhiên thấy Đào Tử sắp ăn cơm tối.
“A, Huyên Huyên, sao giờ này em lại qua đây, ăn cơm tối chưa?” Lưu Vãn Chiếu đang gặm táo hỏi.
Thời gian mang thai càng về sau, sức ăn của Lưu Vãn Chiếu càng lớn, ngoại trừ một ngày ăn bốn bữa ra, ăn vặt cũng không ngừng nghỉ.
Đương nhiên cô cũng dần trở nên mượt mà hơn.
“Em muốn ăn cơm ở đây.” Huyên Huyên khí thế hung hăng nói.
“À.”
Lưu Vãn Chiếu cũng không để ý lắm, chẳng phải một bữa cơm thôi sao, trước đây cũng ăn không ít, đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề gì.
“À? Chị chỉ à thôi à?”
Huyên Huyên rất tức giận, em thế nhưng là tới ăn cơm nha, chị chỉ à một cái cho xong việc thôi sao.
“Vậy em muốn như thế nào? Khua chiêng gõ trống hoan nghênh em?” Vẻ mặt Lưu Vãn Chiếu lạnh nhạt nói.
Huyên Huyên tức giận nói không nên lời, thế là thẳng lưng, đi như con cua nhỏ tới bên Đào Tử.
Đào Tử đang xem tranh, đây là Lưu Vãn Chiếu mới mua cho nàng.
Mang thai ở nhà không có chuyện gì làm, rảnh đến nhàm chán nàng không có việc gì làm liền lên mạng mua sắm.
Mua cho ba mẹ hai bên, mua cho Hà Tứ Hải, đương nhiên cũng mua cho ba đứa nhỏ, bao gồm cả Uyển Uyển.
Dưới cái nhìn của nàng, Uyển Uyển cũng coi như là đứa nhỏ nhà bọn họ.
Chỉ có bản thân cô là không có nhiều đồ mua được, quần áo mua không thể mặc, mua đồ trang điểm càng không thể dùng được, sợ ảnh hưởng không tốt đến thai nhi.
Đương nhiên, bởi vì có thần lực làm cho thoải mái, làn da hiện tại của nàng căn bản cũng không cần bất cứ đồ trang điểm gì.
Đào Tử ngẩng đầu lên, cùng tương tự ồ một tiếng.
Huyên Huyên: …
“Chị sẽ ăn rất nhiều.” Huyên Huyên không phục nói.
Đào Tử gãi đầu, thầm nghĩ chị có khi nào ăn ít đâu?
“Chị sẽ ăn uống thả cửa.” Huyên Huyên lần nữa cường điệu nói.
“Biết rồi.”
“Chị ăn hết, em liền không có ăn nha.”
“Ồ.” Đào Tử không hề để tâm tới, tiếp tục lật tranh.
Cái này cùng với tưởng tượng của cô không giống nhau, cảm giác trong bụng đang kìm nén lửa giận, rất không thoải mái.
“Em không tức giận sao?” nàng rốt cuộc nhịn không được hỏi.
“Tại sao phải tức giận?” Đào Tử ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi.
“Chị ăn hết đồ ăn ngon, em liền không có ăn, em không tức giận sao?”
Đào Tử khinh thường liếc mắt nhìn cô.
“Nổ, chị ăn không hết đâu, bà nội nấu rất nhiều, chúng ta rất nhiều người ăn cơm, chị chỉ là một đứa bé, sao có thể ăn rất nhiều được?”
“Chị … Chị….” Huyên Huyên không biết nói cái gì mới được.
“Chị là chó nhỏ sao? Tại sao lại kêu gâu gâu?” Đào Tử hiếu kỳ hỏi.
“Chị mới không phải là chó nhỏ.” Huyên cảm giác bụng nhỏ của mình sắp nổ tung rồi.
“Em có phải là đem đồ ăn ngon của chị giấu đi rồi không?” Huyên Huyên hỏi.
“Đồ ăn ngon?”
Đào Tử nhớ tới chuyện này, lập tức nhìn về phía vòng đeo tay, phát hiện đồ ăn của Huyên Huyên đã không thấy nữa.
“Đâu hết rồi.”
“Hừ hừ, chị đều để ở nhà rồi, em ăn không được đâu.”
Nói xong, cất bước đi, đắc ý đến trước bàn cơm ngồi xuống.
“À, ba mẹ em tối nay không nấu cơm sao?” Hà Tứ Hải đang bày bát đũa kỳ quái hỏi.
“Ông chủ, vòng tay của em có một cái lỗ.” Huyên Huyên ủy khuất nói.
“Anh biết, đợi khi nào rảnh anh giúp em sửa.”
“Đào Tử với Uyển Uyển là người xấu, ăn vụng đồ ăn ở bên trong, rất nhiều rất nhiều nha.” Huyên Huyên nói xong, giang hai cánh tay miêu tả.
“Làm gì có nhiều.” Đào Tử bò lên ghế giải thích.
“Là có rất nhiều, tối hôm nay em phải ăn lấy lại, a ô, a ô …” Huyên Huyên ngửa mặt lên trời gào thét, biểu thị nàng có thể ăn rất nhiều.
Bà nội ở bên cạnh mỉm cười nói.
“Vậy con nhất định phải ăn nhiều một chút, bà nội Đào Tử hôm nay làm thịt kho tàu đấy.”
Thịt kho tàu Dương Bội Lan làm cùng với đồ ăn trước đó cũng có chút khác biệt.
Thịt ba chỉ béo ngậy xoắn nát, thêm lòng trắng trứng, hành hoa, măng đinh, sau đó kho trong nồi, kho được một lúc lại thêm gia vị, nước sốt rót vào, hương vị tươi ngon.
Nước bọt của Huyên Huyên cũng sắp chảy ra rồi, nhìn chằm chằm mặt bàn đợi thức ăn mang lên.
“Con muốn ăn hai cái, không ba cái… Năm cái…”
Nói xong ngón tay nhỏ của cô cũng không đủ dùng.
“Nổ quá, chị ăn không được nhiều như vậy đâu.” Đào Tử biểu thị không tin, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên chị ấy nổ.
“Hôm nay chị sẽ cho em thấy sự lợi hại của chị.” Huyên Huyên nắm hai tay, đập một cái lên bàn, khí thế mười phần, chọc cho mọi người bật cười.
Thế nhưng mà …
Rất nhanh nàng ở bên cạnh giương mắt nhìn, nhìn chị gái mở miệng ăn thịt, tốc độ cực kỳ nhanh, lại cúi đầu nhìn bụng nhỏ của mình, quả nhiên không lớn bằng của chị gái.
“Em cũng phải có cái bụng lớn như của chị.” Huyên Huyên lớn tiếng nói.
Khụ Khụ …
Mọi người đang ăn cơm đều bị sặc, Lưu Vãn Chiếu suýt chút nữa là phun cục thịt trong miệng ra ngoài.
“Em nói cái gì vậy?” Lưu Vãn Chiếu dùng đuôi đũa gõ đầu nhỏ của nàng.
Huyên Huyên che đầu kêu một tiếng, mọi người vui vẻ bật cười.
------
Dịch: MBMH Translate