Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1524 - Chương 1524: Ngoại Truyện 54: Bạn Bè.

Chương 1524: Ngoại truyện 54: Bạn Bè. Chương 1524: Ngoại truyện 54: Bạn Bè.

"Uyển Uyển, hôm nay em họ của gửi đến rất nhiều đồ ăn vặt cho con đấy."

Uyển Uyển vừa tan học về tới nhà, mẹ liền chỉ vào bàn nói với nàng tin tức này.

Nhưng mà Uyển Uyển còn không phản ứng lại, đang vò đầu bứt tai không biết em họ của mình là ai.

"Chính là nhà cậu con, Chu Tuệ Chi lần trước đi cùng với con đó, không nhớ rõ sao?" Chu Ngọc Quyên vuốt đầu nhỏ của nàng nói.

Uyển Uyển lúc này mới có chút bừng tỉnh, sau đó ném chiếc cặp sách nhỏ xuống đất, sau đó không kịp chờ đợi chạy tới, vểnh mông hướng về trên ghế trèo lên, muốn xem một chút bên trong rương là cái gì.

Chu Ngọc Quyên tràn đầy bất đắc dĩ nhặt cặp sách nhỏ của nàng lên, đi tới giúp nàng đem cái rương từ trên bàn chuyển xuống.

Uyển Uyển mới vừa bò đến trên ghế sửng sốt một chút, sau đó có phần bất lực nhìn về phía Chu Ngọc Quyên.

"Mẹ, mẹ thực sẽ thêm phiền phức."

"Ha ha ..." Chu Ngọc Quyên nghe vậy vui vẻ, bà rất vui khi con gái mình trở nên hoạt bát.

"Vậy thật xin lỗi, lại thêm phiền toái cho con rồi."

"Không sao, mẹ là mẹ của con, con tha thứ cho mẹ." Uyển Uyển nghiêm trang nói.

Chu Ngọc Quyên lần nữa bị nàng chọc cười.

Em họ xem ra rất hiểu trẻ con, ngoài đồ ăn vặt ra, trong rương còn có một số đồ vật nhỏ xinh như vòng tay, chuỗi hạt, kẹp tóc, ...

"Đồ ăn vặt hơi nhiều nha, em họ hẳn là cho con để con chia sẻ với các bạn học đó." Chu Ngọc Quyên một bên hỗ trợ đem đồ ở trong rương đồ lấy ra, vừa nói.

Chu Tuệ Chi suy tính vẫn tương đối toàn diện, ngày đó cô ấy cũng nhìn thấy Đào Tử với Huyên Huyên, cho nên đặc biệt chuẩn bị thêm một íy đồ ăn vặt.

"Oa, đây là cái gì?" Uyển Uyển lấy được một hộp Chocolate, cặp mắt phát sáng.

"Dòng Chocolate đại dương."

Hóa ra hộp Chocolate này tất cả tạo hình đều là sinh vật biển, vỏ sò, hải mã, ốc biển, cá heo v.v, vừa sinh động vừa đáng yêu, ngay lập tức thu hút ánh mắt của trẻ con.

"Chocolate không thể ăn quá nhiều, vừa vặn có ba hộp, con và Đào Tử còn có Huyên Huyên vừa vặn mỗi người một hộp." Chu Ngọc Quyên trực tiếp giúp nàng chia.

"hiahiahia ... Được ạ."

Một hộp thôi cô bé đã rất thỏa mãn.

“Trời nóng nực, mẹ giúp con để ở trong tủ lạnh, con nếu như muốn ăn thì nói mẹ lấy giúp cho con có được không?”

Uyển Uyển vẫn như trước ngoan ngoãn gật đầu.

"Phu nhân, ăn cơm được chưa?" Dì Chương đang nấu cơm từ phòng bếp đi ra hỏi.

"Ăn cơm thôi." Chu Ngọc Quyên nói.

Sau đó cầm lấy một cái kẹp tóc hình con bướm kẹp lên đầu Uyển Uyển.

Uyển Uyển tò mò dùng tay nhỏ sờ sờ, sau đó bò lên soi gương.

"Uyển Uyển, lại đây ăn cơm tối."

"Được ạ."

Uyển Uyển nghe vậy, vui vẻ từ trong phòng chạy ra, kẹp tóc con bướm trên đầu theo động tác của nàng run run, giống như là bướm thật đang bay vậy.

Cô bé lần nữa bò đến trên ghế, sau đó kỳ quái nhìn hai bên một chút.

Hỏi tiếp: "Ba ba đâu ạ?"

"Công ty ông ấy có việc, buổi tối không trở về ăn cơm tối."

"Vậy còn em trai thì sao? Hắn cũng có chuyện gì sao?" Uyển Uyển hiếu kỳ hỏi.

"Không phải, hắn và bạn ra ngoài chơi rồi."

"Bạn?"

Uyển Uyển nghe vậy trợn mắt lên, vẻ mặt ngạc nhiên.

"Đúng rồi, bạn bè, làm sao vậy?"

"Em trai cũng có bạn ạ?"

"Ây... Đương nhiên là có, con không phải cũng có bạn ư?"

"hiahahia ... Con có rất nhiều bạn nha."

Nói đến đây, Uyển Uyển liền phấn khích, không nhịn được khoe khoang một phen ở nhà trẻ quen biết được rất nhiều bạn mới.

Nhưng mà khoe khoang xong, lại lại bắt đầu lại đề tài mới vừa rồi.

"Em trai có nhiều bạn không ạ?"

"Bạn của em trai đều thích hắn sao?"

"Bạn của em trai có chia sẻ đồ ăn ngon với hắn không?"

"..."

Chu Ngọc Quyên nghe vậy thật sự là vui cười được không xong.

"Con đây là đang quan tâm tới em trai con sao?" Chu Ngọc Quyên vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng.

"Con là chị." Vẻ mặt Uyển Uyển nghiêm túc nói.

"Đúng, con là chị lớn."

"hiahiahia ..."

"Được rồi, không nói tới hắn nữa, con mau ăn cơm đi, ăn cơm xong, mẹ dẫn con đi quảng trường chơi."

"Dạ ..." Uyển Uyển nghe vậy hưng phấn reo lên.

Sau đó hỏi: "Đào Tử có đi cùng không ạ?"

"Đi chứ."

"Huyên Huyên thì sao ạ?"

"Cũng đi."

"Còn ông chủ."

"Đều đi, con mau ăn cơm đi, đừng nói chuyện nữa."

Chu Ngọc Quyên gắp đồ ăn để trong bát cho nàng.

Thời khắc này rất bình thường, một cuộc trò chuyện không thể bình thường hơn, nhưng lại ấm áp lạ thường, cũng là niềm mong mỏi nhiều năm của Chu Ngọc Quyên.

Ăn cơm tối xong, bụng nhỏ của Uyển Uyển hơi trướng, nàng ăn hơi nhiều.

Chu Ngọc Quyên cầm bình xịt muỗi lại đây, ở trên người nàng phun hai lần, mặc dù đã đầu tháng chín nhưng muỗi vẫn còn khá nhiều.

Sau đó bà cầm một cái quạt, cầm theo hai hộp Chocolate mang theo, lúc này mới lôi kéo Uyển Uyển ra cửa.

Uyển Uyển ngửi cánh tay của mình một cái, thơm nha.

hiahiahia ... Mình là em bé thơm tho.

nàng cười ngốc nghếch một mình.

Đi tới ngoài sân, con đường đi đến quảng trường có vẻ cực kỳ yên tĩnh, Uyển Uyển nhìn xung quanh, sau đó nắm chặt tay mẹ.

"Sao vậy? con sợ sao?"

Chu Ngọc Quyên đung đưa cây quạt, giúp nàng quạt hai lần.

"Con mới không sợ."

Uyển Uyển vội vàng buông tay mẹ ra, chống eo một cái, bày tư thế.

Sau đó vội vàng thu tay lại, một lần nữa nắm lấy tay mẹ.

"Ha ha, đúng vậy, con dũng cảm nhất." Chu Ngọc Quyên có chút buồn cười mà nói.

Sau đó lôi kéo nàng về phía trước, đi được một đoạn đường, ngay lập tức một loạt tiếng nhạc với ồn ào truyền vào trong tai.

Khi đi tới quảng trường, không chỉ có rất nhiều người đang khiêu vũ, còn có rất nhiều bạn học nhỏ đang chơi đùa.

Uyển Uyển thậm chí còn nhìn thấy cậu nhóc mập mạp Vu Minh Hạo, thế là vội vàng liếc cái túi mẹ đang mang, cảm thấy có chút tội lỗi.

nàng chỉ mang theo cho Đào Tử với Huyên Huyên, Vu Minh Hạo không có phần, hôm nay ở nhà trẻ, Vu Minh Hạo nói muốn làm bạn tốt với nàng, hiện tại không có phần cho hắn, hắn có thể sẽ rất buồn hay không, có thể hay không rất khó vượt qua ...

Uyển Uyển càng nghĩ càng lo lắng, hai hàng lông mày trên trán đều xiết lại nhau, vẻ mặt khổ não.

Chu Ngọc Quyên nắm tay nàng đi về phía trước, bỗng nhiên thấy nàng đứng yên, không khỏi có chút kỳ quái.

"Làm sao vậy?" Chu Ngọc Quyên ngồi chồm hỗm xuống hỏi.

Uyển Uyển là một đứa bé trung thực, có cái gì thì nói cái đó, đem khổ não của mình nói cho mẹ biết.

Chu Ngọc Quyên nghe vậy có phần hiểu ra, lại có chút vui mừng, con gái hình như bởi vì bạn bè quá nhiều cảm thấy khổ não sao? Đây là chuyện tốt.

Nhưng mà nhất định phải dẫn dắt tốt, bạn bè là chuyện tốt, nhưng là không thể bởi vì là bạn bè liền phải bỏ ra.

Chu Ngọc Quyên đem nàng kéo đến một bên, bắt đầu nhẹ giọng giải thích với nàng.

Uyển Uyển ngồi ngay ngắn người lại, chăm chú lắng nghe, cực kỳ giống học sinh tiểu học nghiêm túc.

Thẳng cho đến khi một âm thanh nhẹ nhàng cắt ngang họ.

Chỉ thấy Đào Tử với Huyên Huyên một trước một sau chạy tới.

"Đào Tử, Huyên Huyên."

Uyển Uyển lồm cồm đứng lên.

"Hừ, em không làm bạn tốt với chị đâu." Nhìn thấy Uyển Uyển, Huyên Huyên lập tức hầm hừ mà nói.

Vừa nãy ở nhà Đào Tử đã ăn no rồi, vốn còn muốn đi đến nhà Uyển Uyển ăn trở về nhưng kế hoạch bị nhỡ, nàng cảm thấy rất thiệt thòi, cho nên nhìn thấy Uyển Uyển mới nói chuyện này.

Uyển Uyển nghe vậy trợn to hai mắt, cô bé rất ngạc nhiên, nhìn Đào Tử một chút, rồi lại nhìn Huyên Huyên.

Huyên Huyên ôm cánh tay trước ngực, ngước cổ, bộ dáng cao cao không thể với tới.

Uyển Uyển có phần không biết phải làm sao mà quay đầu lại nhìn về phía mẹ.

Chu Ngọc Quyên cầm túi nilon trên tay đưa cho nàng.

Uyển Uyển ánh mắt sáng lên, lập tức nở nụ cười.

Từ đó lấy ra một hộp Chocolate đưa cho Đào Tử nói: "Đây là Chocolate em họ mua cho chị, em là bạn thân của chị, chị cho em một hộp."

Huyên Huyên ở bên cạnh đã sớm liếc mắt nhìn, duỗi dài cổ.

"Oa, còn có Cá Heo Nhỏ, vỏ sò cũng thật là đẹp ..." Thông qua tầng ngoài đóng gói, Đào Tử vẻ mặt hưng phấn nói.

Có ăn ngon hay không đã không còn quan trọng.

Huyên Huyên nghe vậy cuống lên, cũng không tức giận, không giả trang thanh cao nữa, hỏi tới: "Còn của em? Của em đâu?"

"Đây là đưa cho bạn tốt, em không làm bạn tốt với chị, chị không thể cho em nha, hay là đưa cho Vu Minh Hạo, hắn nói muốn làm bạn tốt với chị."

"Không được." Huyên Huyên vội vàng ngăn ở trước mặt Uyển Uyển.

"Tại sao không được?"

"Em với chị làm bạn tốt có được không?"

Huyên Huyên liếc nhìn cái hộp trên tay, trong mắt đều là ham muốn.

"hiahiahia ..."

Uyển Uyển nở một nụ cười đắc ý, sau đó nói: "Xin chị đi."

Chu Ngọc Quyên:...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment