“Được rồi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, à ... Hà tiên sinh hứa sẽ giúp cậu tìm mẹ, nhất định sẽ tìm được mà.”
Nhìn thấy Đậu Tiểu Long bật khóc, Phan Tú Hỉ ban đầu hơi khó chịu với cậu bé, lặng lẽ ngồi xuống và tiếp tục an ủi cậu.
“Sao lại có một người cha như vậy, sao lại có một người cha như vậy chứ…” Trần Trạch ở một bên rất phẫn nộ.
Những người chưa có con không cảm nhận được điều đó một cách sâu sắc, nhưng các bậc cha mẹ có con có thể cảm nhận được điều đó rất rõ khi họ nhìn thấy điều này.
Rất dễ dàng đem lại trên người của con mình, trong lòng thực khó chịu.
“Dì ơi, cháu xin lỗi, cháu không nên đi theo bên cạnh em gái, khiến dì phải lo lắng.” Đậu Tiểu Long lau nước mắt và nhỏ giọng xin lỗi Phan Tú Hỉ.
Trần Tiểu Nhã thường nói chuyện một mình với bản thân, Phan Tú Hỉ và Trần Trạch thảo luận riêng rằng mặc dù họ cõng con gái trên lưng, nhưng lại không cõng người vô hình là Đậu Tiểu Long, cho nên rất nhiều lời nói của họ đã bị cậu ấy nghe thấy hết.
Nhưng không dễ dàng gì mà gặp được người có thể thấy cậu ấy, sao cậu ấy có thể cam tâm rời đi chứ?
Từ khi ra khỏi nhà để tìm mẹ, cậu ấy phát hiện tất cả mọi người đều không nghe thấy cậu ấy nói chuyện, không nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy muốn đi đâu thì đi tới đó.
Cậu ấy mười một mười hai tuổi, đã biết thế nào là chết, cho nên cậu ấy biết rằng bản thân mình đã chết, nhưng cậu ấy vẫn muốn gặp được mẹ.
Cáo biệt lần cuối với bà ấy, nói với bà ấy rằng cậu nhớ bà ấy…
Nhưng cậu đã đi qua nhiều nơi, đi qua nhiều con đường, thế mà vẫn chưa tìm được mẹ.
Cậu ấy không biết mẹ mình đang ở đâu.
Cậu ấy đã một mình cô độc, cho đến khi gặp được Trần Tiểu Nhã.
“Được rồi, đừng khóc nữa, dì tha thứ cho con.” Phan Tú Hỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Mặc dù vì sự xuất hiện của Đậu Tiểu Long mà những ngày này họ đã tiều tụy và lo lắng, nhưng nhìn thấy cậu ấy như thế này, họ không thể nói lời trách móc.
“Cậu có biết mẹ cậu đã từng đến những nơi nào không? Tên bà ấy là gì?” Hà Tứ Hải ở bên cạnh hỏi.
Đậu Tiểu Long lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu.
“Con không biết mẹ con đã đi những nơi nào, nhưng con biết tên bà ấy là Mạnh Thải Hà.” Đậu Tiểu Long nói.
“Vậy thì nhà của cậu ở đâu, cậu có biết không?” Hà Tứ Hải tiếp tục hỏi.
“Đào Hoa trấn.” Đậu Tiểu Long nói ngay lập tức.
“Đào Hoa trấn? Tỉnh nào, thành phố nào, có biết không?”
Đậu Tiểu Long nghe vậy khuôn mặt vô cùng sững sờ.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Hà Tứ Hải cũng biết, có lẽ không thể hỏi thêm được nữa.
Với những thông tin này, chỉ cần tìm được đúng người thì thực ra không khó.
Có thể có nhiều người tên Mạnh Thải Hà, nhưng chắc chắn có rất ít người tên Mạnh Thải Hà và có đứa con trai tên Đậu Tiểu Long, trên đời này đâu có nhiều sự trùng hợp đến vậy.
“Có một cuốn truyện ở đằng kia, con đưa em gái đi xem đi.” Hà Tứ Hải chỉ sang bên cạnh nói.
Những thứ đó là của Đào Tử và Huyên Huyên.
Đậu Tiểu Long rất nghe lời, nghe vậy lập tức đứng dậy, lau nước mắt rồi kéo Trần Tiểu Nhã sang một bên.
Trần Trạch ở bên cạnh há hốc mồm, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Được rồi, đừng lo lắng, không sao đâu.” Hà Tứ Hải an ủi một câu.
Sau đó hắn nhấc điện thoại và gọi cho Đinh Mẫn.
Chuyện tìm người đương nhiên phải nhờ Đinh Mẫn giúp, chưa kể cô ấy vẫn đang ở Cục Tình báo nên dễ dàng tiếp cận cơ sở dữ liệu thông tin.
“Hà tiên sinh?” Đinh Mẫn hơi ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ Hà Tứ Hải.
“Tôi có chút chuyện muốn nhờ cô giúp.” Hà Tứ Hải nói.
“Hà tiên sinh, chỉ cần chuyện không phạm pháp, tôi nhất định sẽ giúp.” Đinh Mẫn không chút do dự, lập tức nói.
Nhung rất hiển nhiên, lời cô ấy nói có chút sáo rỗng.
Hà Tứ Hải: “…”
“Giúp tôi tìm một người, tên là Mạnh Thải Hà, có một đứa con trai tên Đậu Tiểu Long, sống ở một nơi tên là Đào Hoa trấn.”
“Đơn giản thôi, anh cứ chờ tin tức của tôi.” Đinh Mẫn nghe xong thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy thực sự sợ rằng Hà Tứ Hải sẽ yêu cầu cô giúp một việc gì đó bất hợp pháp, có nên giúp hay không?
Ngay cả những “Thần Tiên” ở nhân gian cũng phải tuân theo luật lệ của nhân gian, không thể hành động liều lĩnh.
“Vậy thì chờ tin tốt từ cô.” Hà Tứ Hải nói xong thì cúp điện thoại.
Sau đó, hắn nhìn về phía vợ chồng Trần Trạch ở bên cạnh đang chờ đợi.
“Có một số việc, tôi muốn nói rõ với các người trước.” Hà Tứ Hải cất điện thoại vào túi rồi nói.
“Hà tiên sinh, anh nói đi.” Vợ chồng Trần Trạch có chút lo lắng bất an nói.
“Các người muốn giúp Tiểu Nhã sau này không nhìn thấy quỷ nữa và sống một cuộc sống bình thường đúng không?”
“Vâng, Hà tiên sinh, chúng tôi không muốn điều gì xảy ra với Tiểu Nhã trong tương lai, chỉ cần sống một cuộc sống bình thường.” Phan Tú Hỉ nói.
"Được, vậy nguyện vọng của các người là hy vọng Trần Tiểu Nhã sẽ không nhìn thấy quỷ nữa, đúng không?”
“Đúng vậy.” Hai vợ chồng đồng thanh nói.
“Thế thì các người trả thù lao cho tôi sao đây? Bất kể chuyện gì, đều cần có thù lao, tôi không thể vô duyên vô cớ mà giúp đỡ, cho dù Tiểu Đậu nhờ tôi giúp cậu ấy tìm mẹ thì cũng giống vậy thôi,” Hà Tứ Hải thẳng thắn nói.
Hắn cũng không biết làm thế nào để Trần Tiểu Nhã sau này không nhìn thấy quỷ nữa, chỉ có cách là để cho vợ chồng Trần Trạch dùng nguyện vọng thử xem sao.
Hai vợ chồng nghe xong nhìn nhau, sau đó có chút lo lắng nói: “Chúng tôi cũng đưa tiền có được không? Chỉ là… chỉ là không biết cần bao nhiêu tiền?”
Trên thực tế, hai vợ chồng cũng chẳng khá giả gì, bỏ công việc để đi tìm con gái, đi khắp nơi trong nước, tiền sớm đã tiêu gần hết rồi, nếu không phải đã tìm được Trần Tiểu Nhã rồi, thì đến nhà cửa họ cũng chuẩn bị bán đi.
Nếu không còn con gái thì không còn nhà nữa, vậy thì cần nhà để làm gì chứ.
Hà Tứ Hải nhìn lướt qua, bọn họ đều mặc quần áo cũ, trái lại Trần Tiểu Nhã bên cạnh lại mặc quần áo trẻ em đắt tiền, trước đó Hà Tứ Hải mua quần áo cho Đào Tử đã từng thấy trên mạng.
“Thế này đi, trước khi Tiểu Đậu tìm được mẹ, các người giúp tôi chăm sóc cậu ấy vài ngày, thay quần áo cho cậu ấy, mua một ít thức ăn ngon, coi như là thù lao, các người thấy thế nào?” Hà Tứ Hải nói.
Vợ chồng Trần Trạch lại nhìn nhau sau khi nghe những lời đó, và sau đó ngạc nhiên gật đầu.
Mặc dù bọn họ thấy rằng Hà Tứ Hải chỉ nhận 5 tệ tiền thù lao từ Tiểu Đậu, nhưng bọn họ không ngốc đến nỗi nghĩ rằng thù lao của Hà Tứ Hải chỉ cần 5 tệ.
Bọn họ đều đã chuẩn bị tâm lý bán nhà, bây giờ chỉ cần chăm sóc Tiểu Đậu vài ngày, còn gì mà không đồng ý chứ.
Nếu là trước kia, Hà Tứ Hải làm gì cũng cần một chút thù lao, dù sao hắn cũng phải ăn cơm, phải nuôi Đào Tử.
Nhưng bây giờ, nhà họ La phải trả cho hắn hai triệu, vì vậy không cần phải làm cho vợ chồng Trần Trạch khổ sở vì một chút tiền không cần thiết với hắn, nói không chừng Trần Tiểu Nhã cũng chịu khổ theo.
Quân tử thích tài lộc, lấy một cách đàng hoàng.
“Được rồi, thế thì các người nói với tôi tâm nguyện của mình đi, ai nào?” Hà Tứ Hải lấy cuốn sổ ra và hỏi.
“Ước nguyện?” Hai vợ chồng rất ngạc nhiên.
Hà Tứ Hải gật đầu: “Tôi là Minh Thổ Tiếp Dẫn Nhân, dẫn độ cho người chết, nhưng tôi cũng sẽ giúp người sống hoàn thành tâm nguyện của họ liên quan đến Minh Thổ."
“Minh Thổ?” Trần Trạch nghe vậy quay sang nhìn con gái mình đang đọc truyện tranh bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, đó không phải là một từ tốt.
“Các người ai đến nào?” Hà Tứ Hải hỏi lại.
“Tôi đến cho.” Trần Trạch giành nói trước.
“Thế thì hãy nói ra tâm nguyện của anh đi.”
“Tâm nguyện của tôi chính là hy vọng con gái Trần Tiểu Nhã sẽ không còn thấy quỷ, có thể sống một cuộc sống bình thường giống như một đứa trẻ bình thường.”
“Tôi đã ghi nhận tâm nguyện của anh.” Hà Tứ Hải nói.
Sau đó, lập tức có nhiều thông tin hơn trong tâm trí của Trần Trạch.
Chẳng trách sao Đậu Tiểu Long gọi Hà Tứ Hải là “Thần Tiên Đại Nhân”, hóa ra người ngồi đối diện với hắn thực sự là một “Thần Linh”.
Hà Tứ Hải mở cuốn sổ trên tay ra.
Họ tên: Trần Trạch
Sinh thành: 4 giờ Tuất, ngày Ất Hợi, tháng Đinh Mão, năm Kỷ Tỵ.
Tâm nguyện: Hy vọng rằng con gái Trần Tiểu Nhã sẽ sống như một đứa trẻ bình thường và sẽ không bao giờ nhìn thấy quỷ nữa (Có thể đạt được)
Thù lao: Trước khi Đậu Tiểu Long nhận được tin tức về mẹ mình, đại diện chăm sóc cậu bé.
Nhìn thấy mấy chữ “Có thể đạt được”, Hà Tứ Hải cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì Trần Tiểu Nhã có thể nhìn thấy quỷ nên có khả năng bị linh khí của “Quỷ Thần” của Minh Thổ xâm nhập, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của hắn.
------
Dịch: MBMH Translate