Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 188 - Chương 188: 5 Tệ

Chương 188: 5 Tệ Chương 188: 5 Tệ

Nhìn thấy con gái đang nói chuyện với không khí, vợ chồng Trần Trạch vô cùng lo lắng.

“Ngồi trước đi.” Hà Tứ Hải mời bọn họ ngồi xuống.

Sau đó rót cho mỗi người một cốc nước.

Trần Trạch quan sát khá kỹ lưỡng và phát hiện rằng nhà bọn họ có ba người, thế nhưng Hà Tứ Hải lại rót bốn cốc nước.

Ông ta nghĩ rằng chính Hà Tứ Hải sẽ uống nó, nhưng mà hắn lại đặt bên cạnh con gái…

Sắc mặt vui vẻ của Trần Trạch có chút biến sắc.

“Các người đừng quá lo lắng, trước đó tôi từng nói, Tiểu Nhã có chút đặc biệt, cứ nghĩ hai vợ chồng các người có lẽ sẽ biết điều tôi nói có ý gì chứ?” Hà Tứ Hải ngồi xuống đối diện với họ và hỏi.

Vợ chồng Trần Trạch gật đầu ngay sau khi nghe những lời đó.

“Thực ra quỷ không đáng sợ như các người nghĩ đâu, cũng giống như con người, ít ra thì hiện tại tôi chưa gặp những con ma ghê rợn trong truyện, chúng đều rất bình thường.” Hà Tứ Hải an ủi nói.

Vợ chồng Trần Trạch nghe những lời đó thầm nghĩ, quỷ mà cũng có phân biệt bình thường và không bình thường sao?

“Thế thì Tiểu Nhã, con bé… con bé…” Phan Tú Hỉ - Mẹ của Tiểu Nhã ở bên cạnh hỏi với vẻ lo lắng.

Bà liếc nhìn về phía con gái mình với vẻ mặt khó chịu.

“Nhưng tại sao cứ luôn đi theo Tiểu Nhã của chúng tôi?” Trần Trạch gấp gáp hỏi, vẻ mặt đầy u sầu.

Mặc dù Hà Tứ Hải ngoài miệng nói rằng quỷ không khác gì những người bình thường, Trần Trạch vẫn lo lắng rằng chúng sẽ làm hại con gái mình.

Suy cho cùng, sau bao nhiêu mưa dầm thấm đất, người và quỷ không cùng đường đi, chẳng có kết quả tốt đẹp gì khi người ta dính dáng đến quỷ.

“Các người vẫn nên tự hỏi nó đi.” Một ngọn đèn đột nhiên xuất hiện trong tay Hà Tứ Hải và hắn thắp sáng nó lên.

Vợ chồng Trần Trạch vẫn chưa phản ứng lại.

Cảm giác đó giống như một phép thuật, nhưng nhớ lại lúc mới cứu Tiểu Nhã, trong tay hắn dường như đang cầm một chiếc đèn như thế này trên tay.

Rồi họ chợt phát hiện bên cạnh mình có một cậu bé, điều này khiến họ giật mình.

Cậu bé đang với lấy chiếc cốc giấy dùng một lần trên bàn.

Cậu ta đã thất bại nhiều lần, lần này lại thật sự cầm được, cậu ta tự thấy sững sờ, khi ngẩng đầu lên thì thấy mọi người đang nhìn mình.

Cậu ta sợ hãi nhảy dựng lên, chiếc cốc giấy trong tay bị hất tung trên bàn, nước chảy khắp nơi.

“Các người… các người đều nhìn thấy tôi sao?” Cậu ta ngạc nhiên hỏi.

Sau đó, cậu ta nhớ ra điều gì đó và nhìn Hà Tứ Hải.

Hỏi hắn rằng: “Có phải Thần Tiên Đại Nhân không?”

Nhưng trước khi Hà Tứ Hải nói chuyện, cậu ta đã cúi đầu xuống và chạm vào cơ thể một cách đầy phấn khích.

Vợ chồng Trần Trạch lúc này cũng bình tĩnh lại, ngạc nhiên nhìn cậu nhóc trước mặt.

Cậu bé khoảng mười một, mười hai tuổi, mặc một chiếc áo lông vũ màu xanh lam, nhưng đáng tiếc là hơi nhỏ, mặc một chiếc quần dài rộng thùng thình màu xám lông cừu.

Nhưng mà điều khiến họ ngạc nhiên nhất là cậu bé chi chít vết thương.

Góc tai bị nứt, cụt chóp tai phải, đôi mắt xanh đen, miệng đầy vết thương và mất vài chiếc răng, khi nói chuyện đều bị lọt gió.

Hà Tứ Hải cũng hơi ngạc nhiên, hắn biết rằng sau khi một người chết đi, linh hồn sẽ duy trì hình dáng cuối cùng.

Nhưng sự xuất hiện cuối cùng này phải là một trạng thái trong một thời gian dài, mới có thể được phản ánh trên linh hồn.

Ví dụ như Đinh Tân Vinh, ông ấy hy sinh vì nghĩa vụ, bị bọn tội phạm bắn, nhưng ông ấy không có bất kỳ vết thương nào sau khi chết.

Vì vậy, ngay cả những người đã chết một cách thảm thương, linh hồn sau khi chết sẽ không đau khổ và khổ sở như những bộ phim ma quái chiếu trên TV mà sẽ ở trạng thái nguyên vẹn.

Còn bây giờ cậu bé có những vết thương khắp mặt, điều đó chỉ có thể nói lên một vấn đề, cậu ấy đã ở trong trạng thái này một thời gian dài trước khi chết.

Sau khi đứa nhỏ hưng phấn dường như đã có phản ứng lại, kinh hãi nhìn mọi người, trong tiềm thức thân thể co rút lại, muốn tránh sự chú ý của mọi người.

“Anh Tiểu Đậu.” Đúng lúc này, Trần Tiểu Nhã, người đã ngồi suốt nãy giờ đột nhiên đứng dậy, chạy tới và nắm lấy tay cậu bé.

“Tiểu Nhã, quay lại nhanh lên.” Phan Tiểu Hỉ có chút hoảng sợ nói.

“Được rồi, không sao đâu.” Hà Tứ Hải thản nhiên an ủi một câu.

Sau đó, hắn quay sang cậu bé và nói: "Cậu có biết tôi là ai không?"

Nghe vậy, cậu bé nhìn Hà Tứ Hải, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, vui vẻ gật đầu, rồi nói: "Ngài là Thần Tiên Đại Nhân, Thần Tiên Đại Nhân có thể giúp con tìm mẹ.”

“Tôi không phải Thần Tiên.” Hà Tứ Hải xua tay và đính chính lại.

Khuôn mặt cậu bé chợt buồn khi nghe những lời đó.

“Nhưng đúng là tôi có thể giúp cậu tìm mẹ của mình.” Hà Tứ Hải nói.

Vẻ mặt ảm đạm của cậu bé lập tức trở nên tràn đầy vui vẻ, một đứa trẻ rất đơn thuần, tất cả những cảm xúc đều thể hiện trên khuôn mặt.

“Nhưng mà cậu nên biết các quy tắc của tôi.” Hà Tứ Hải nói.

"Chà, con biết, con có tiền." Cậu bé nhanh chóng gật đầu, sau đó cẩn thận lấy ra 5 tệ từ trong túi áo khoác lông màu xanh lam.

5 tệ đã rất cũ kỹ, nhưng được xếp rất gọn gàng.

Cậu bé miễn cưỡng liếc nhìn tờ 5 tệ trên tay và nói: “Đây là tiền con dùng để ngồi xe đi tìm mẹ.”

Sau đó, cậu ta đưa nó cho Hà Tứ Hải và hỏi với đầy vẻ chờ đợi: “Thế này có đủ không?”

“Đủ rồi.” Hà Tứ Hải liếc nhìn cậu và gật đầu.

Cậu bé vui mừng ngay lập tức khi nghe những lời đó.

“Đây.” Cậu bé vui vẻ nói.

"Cậu cứ cầm lấy trước đi, khi nào tôi tìm được mẹ cậu thì cậu hẳn đưa lại cho tôi, nếu không tìm được thì tôi sẽ không nhận tiền." Hà Tứ Hải nói.

“Được.” Đứa nhỏ lần này vui vẻ hơn, sau đó cẩn thận cất tiền lại.

“Cậu ngồi đi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” Hà Tứ Hải nói.

Cậu bé nghe vậy lập tức ngồi xuống ghế sô pha, nhưng lần này cách xa vợ chồng Trần Trạch.

Hà Tứ Hải nhặt chiếc cốc giấy bị cậu ta đập xuống bàn và lại rót cho cậu ta một cốc nước.

“Uống đi.” Hà Tứ Hải đưa ly nước cho cậu bé

“Con xin lỗi, con không cố ý.” Cậu bé không cầm lấy mà lo lắng nói.

Thậm chí cả thân hình nhỏ bé cũng run lên.

“Gì thế?” Hà Tứ Hải nhất thời không đáp lại lời xin lỗi đột ngột.

“Là lỗi của con, con không nên làm đổ nước.” Cậu bé căng thẳng, vẻ mặt trịnh trọng nói.

Nhưng cậu không thể che giấu sự sợ hãi trong ánh mắt, cơ thể cậu bất giác run lên.

“Không sao, không cần xin lỗi.” Hà Tứ Hải nhẹ giọng nói.

Nghe như thế, cậu bé ngạc nhiên liếc nhìn hắn, nhưng cơ thể đã thả lỏng rất nhiều rồi.

Sau đó cậu cẩn thận cầm lấy chiếc cốc giấy trên tay Hà Tứ Hải.

“Cậu tên gì?” Hà Tứ Hải lại ngồi xuống và hỏi.

“Con tên Đậu Tiểu Long.” Cậu bé thì thầm nói.

“Cậu có thể cho tôi biết điều gì đã xảy ra với vết thương trên mặt của cậu không?” Hà Tứ Hải hỏi tiếp.

Cậu bé nghe vậy cúi đầu im lặng.

Thấy cậu bé không muốn trả lời, đúng lúc Hà Tứ Hải muốn đổi chủ đề.

Trần Tiểu Nhã từ bên cạnh thì thào nói: “Anh Tiểu Đậu.”

Đậu Tiểu Long cúi đầu, nhanh chóng liếc nhìn cô sau khi nghe thấy tiếng nói.

Sau đó mới nhỏ giọng nói: “Ba đánh đó.”

"Tại sao ông ta lại đánh cậu?"

Điều này không phải do Hà Tứ Hải hỏi, mà là Phan Tú Hỉ ở bên cạnh hỏi.

Lần này Đậu Tiểu Long không im lặng nữa, mà nhanh chóng nói: "Bởi vì con không nghe lời."

“Thế thì cũng không được đánh trẻ con đến nỗi như vậy.” Trần Trạch tức giận nói bên cạnh.

“Vậy thì… mẹ cậu đâu?” Phan Tú Hỉ hỏi.

Đậu Tiểu Long lắc đầu, và sau đó nói: "Ba mẹ con đã ly hôn, và mẹ con đã đi rồi, con muốn tìm bà ấy."

Đậu Tiểu Long cúi đầu, nước mắt rơi lã chã rơi vào chiếc cốc giấy trên tay, tạo nên những gợn sóng mờ ảo.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment