“Về rồi à, Hà tiên sinh nhận lấy chưa vậy?” La Thiên Chí nhìn thấy La Hoan trở về, liền ngừng tay lại hỏi.
Hắn đang thu dọn một số quần áo, sách và các vật dụng khác của La Thanh Thần.
Những thứ này qua nhiều năm vẫn không bị mất đi, sau mấy lần chuyển nhà, Chu Lan vẫn bảo quản chúng rất tốt.
Bây giờ, ngoại trừ một số suy nghĩ còn sót lại, đều sẽ được chôn cất cùng với hài cốt của La Thanh Thần.
“Không có.” La Hoan đưa chi phiếu trong tay mình ra.
La Thiên Chí nghe vậy, lập tức nhíu mày, mắng: “Có chút chuyện nhỏ mà cũng làm không xong à?”
La Hoan cũng rất oan ức khi nghe điều này.
“Hà tiên sinh nói rồi, anh ta với chị hai đã thỏa thuận là hai triệu tệ, nhiều hơn anh ta không cần, thiếu một đồng cũng không được.”
“Vậy con đưa anh ta chưa?” La Thiên Chí nghe vậy liền hỏi.
“Chưa ạ, chẳng phải con đã đem về đây rồi sao?”
“Ba đang hỏi con là con đã đưa hai triệu cho anh ta chưa?” La Thiên Chí tức giận nói.
Làm sao có thể có một người con trai ngốc nghếch như vậy.
“Con không có tiền, sao mà đưa được?” La Hoan tràn đầy oan ức nói.
Phú Nhị Đại nào mà ngay cả hai triệu tiền tiêu vặt cũng không có chứ? Chỉ có hắn là trường hợp đặc biệt, dựa vào vay tiền để sống qua ngày.
La Thiên Chí bây giờ mới nhớ ra, vì sợ La Hoan học theo cái xấu nên lúc nào cũng kiểm soát kinh tế của hắn tương đối nghiêm khắc.
Vì vậy bất lực nói: “Được rồi, trước tiên đặt ở đây đi, buổi chiều ba đích thân qua đó cảm tạ.”
La Hoan nhân cơ hội muốn tăng thêm tiền tiêu vặt, nhưng nghĩ lại có vẻ không thích hợp, thế là buộc miệng hỏi: “Mẹ con đâu rồi?”
Về phần La Vũ Dương, cô ấy sáng sớm đã đến công ty, phải thu xếp việc của công ty, bởi vì cô ấy sẽ ra nước ngoài một khoảng thời gian.
“Mẹ của con tối hôm qua không ngủ, ba để cho bà ấy nghỉ ngơi rồi.” La Thiên Chí thở dài rồi nói.
Hắn cũng không ngủ, ngủ không được, vừa nhắm mắt lại thì toàn xuất hiện bóng dáng con gái mình.
“Đi xem thử mẹ con đã ngủ chưa.” La Thiên Chí suy nghĩ một chút rồi nói.
Nghe vậy, La Hoan nhìn lướt qua mấy món đồ cũ nằm đầy trên mặt đất, xoay người đi lên lầu.
Chu Lan đã lớn tuổi rồi, sức khỏe không được tốt, cả đêm không ngủ, cả người buồn ngủ dữ dội.
Nhưng khi nhắm mắt, thì lại không thể ngủ được.
Hình ảnh cô con gái nép vào sau tượng thần luôn hiện hữu trước mắt.
Tim bà đau cứ như bị kim châm vào.
Con gái từ nhỏ đã rất sợ bóng tối, mỗi lần kêu cô ấy tắt đèn trong phòng, cô ấy luôn tắt thật nhanh rồi lao ra khỏi phòng với tiếng thét.
Chỗ kia chật chội nhỏ hẹp, vừa lạnh vừa ẩm, thật khó chịu làm sao.
Dù cho có nhắm mắt lại, nước mắt của Chu Lan cũng không ngừng lăn dài trên khóe mắt.
Bà nghĩ về dáng dấp của La Thanh Thần lúc nhỏ, lần đầu tiên cô ấy tập đi, lần đầu tiên cô ấy nói bập bẹ, lần đầu tiên cô ấy gọi bố mẹ, lần đầu tiên cô ấy học cách tự xúc ăn ...
Vẻ ngoài nhỏ nhắn, dễ thương ấy khiến lòng người say như điếu đổ.
Trên đời sao lại có những kẻ ác độc như vậy, sao lại có thể tàn nhẫn với một đứa trẻ đáng yêu như vậy?
Khi đó, La Thiên Chí vẫn còn là một giáo viên, dù điều kiện trong nhà không tốt như bây giờ nhưng có nhiều thời gian. Hai vợ chồng thường xuyên đưa con gái đi chơi cùng nhau. Thật là một khoảng thời gian hạnh phúc.
Sau đó, La Thiên Chí đi biển bận rộn với sự nghiệp, thời gian bầu bạn ít đi, thêm vào đó là sự ra đời của em gái và em trai, đương nhiên bị phân tán sức lực và tình yêu thương.
Chắc cô ấy buồn và thất vọng lắm đúng không?
“Mẹ ơi, đừng khóc mà, chẳng phải trước đây mẹ nói với con rằng khóc không giải quyết được vấn đề gì sao?’
Chu Lan nghe văng vẳng bên tai những lời an ủi của con gái vào tối qua.
Bà ấy cũng không muốn, nhưng mà nước mắt vẫn không ngừng chảy ra.
Sau khi con gái bà ấy bị bắt cóc, ngôi nhà này dường như đã sụp đổ.
Trong ngần ấy năm, bà ấy đã vượt qua nó một cách không dễ dàng gì.
Nhưng mà tại sao con lại “trở về” rồi?
Con không “trở về” có lẽ sẽ tốt hơn.
Chu Lan trong lòng nghĩ như vậy, không khỏi cảm thấy áy náy, cảm thấy mình thật tồi tệ, không phải là một người mẹ tốt.
Nhưng nếu không “trở về”, ít ra bà ấy vẫn còn một tia hy vọng. Mong cô ấy sống ở một góc của thế giới này và sống thật hạnh phúc.
Nhưng bây giờ? Sự thật tàn khốc nói với bà ấy rằng đứa con của bà ấy đã chết? Một cái chết khủng khiếp ...
Cô ấy bị mắc kẹt trong một ngôi đền đổ nát, cùng với sự cô đơn và sợ hãi ...
Bà ấy cầu xin Tiếp Dẫn Đại Nhân để cho con gái ở lại và dành nhiều thời gian hơn cho cô ấy.
Nhưng mà con gái lại nói cô ấy muốn đi gặp bà nội, bà nội nhất định rất nhớ cô ấy.
Cô ấy hẳn là rất thất vọng về họ, rất thất vọng về thế giới, vì vậy cô ấy sẽ không có một chút hoài niệm nào.
Vì vậy, cô ấy đã trở về rồi, trở về nơi cô ấy đã đến ...
Nếu có kiếp sau, mẹ vẫn muốn làm mẹ của con ...
Mặc dù không có tư cách nói điều đó.
Chu Lan cảm thấy trong lòng đau buồn vô cùng.
“Mẹ.”
Chu Lan cảm thấy tay bị ai đó nắm, liền ngồi xuống bên giường.
Chu Lan mở mắt ra, nước mắt lưng tròng nhìn con trai.
“Mẹ.” La Hoan lại gọi một lần nữa.
Chu Lan cả người rơi vào trạng thái đau buồn, cả người đều trở nên hơi trầm mặc, nước mắt đã thấm ướt khăn gối.
La Hoan thở dài một tiếng, lấy khăn giấy trên đầu giường ra giúp bà lau.
“Hoan Hoan, mẹ không phải là một người mẹ tốt.” Chu Lan đột nhiên mở miệng nói.
“Không phải, mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới này.” La Hoan an ủi nói.
Chu Lan lắc đầu, nhưng lại không nói gì.
La Hoan cảm thấy rất khó chịu, muốn an ủi bà nhưng lại không biết nói gì.
Anh ta chợt nghĩ đến những gì Hà Tứ Hải đã nói với La Thiên Chí đêm qua.
“Mẹ, Hà tiên sinh nói rằng có thể gặp lại chị gái vào ngày 15 tháng 7 năm sau, mẹ phải giữ gìn sức khỏe và đừng để chị gái phải lo lắng mới được.”
Chu Lan nghe lời, ánh mắt trở nên lanh lợi.
...
“Xin hỏi, có ai không?” Hà Tứ Hải ở tầng trên nghe thấy tiếng người hỏi ở tầng dưới.
“Có, đến ngay đây.” Hà Tứ Hải đáp lại một tiếng và bước xuống cầu thang.
Sau đó liền nhìn thấy vợ chồng Trần Trạch đang đứng thấp thỏm ở giữa cửa hàng, hai người bọn họ mỗi người dùng một tay giữ chặt đứa con gái, phía sau còn có một cái đuôi nhỏ.
“Hà tiên sinh.” Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi xuống, Trần Trạch phấn khích tiến lên vài bước, rồi sực nhớ ra điều gì đó, quay lại thấy con gái mình đang được vợ bế, lại thở phào nhẹ nhõm.
Sau cuộc điện thoại ngày hôm qua, họ đã khởi hành từ sáng sớm, cuối cùng đến Hợp Châu trước buổi trưa, sau đó đi một vòng để tìm.
Hà Tứ Hải nhìn vợ chồng Trần Trạch, và thấy rằng họ trông vẫn còn phờ phạc.
Chỉ là Trần Tiểu Nhã tốt hơn rất nhiều so với trước đây, trắng hơn nhiều, cân nặng cũng tăng lên rất nhiều, cô ấy cũng tò mò nhìn Hà Tứ Hải.
Cô nhận ra đây chính là người chú đã giúp cô tìm lại cha mẹ với anh trai Vinh Vinh.
“Mọi người như vầy là sao đây?” Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
Sau đó hắn nhìn cái đuôi nhỏ phía sau bọn họ, trong lòng cũng có suy đoán.
Trần Trạch nghe xong cười khổ.
Con gái của họ đã bị bắt cóc đã gây ra tâm bệnh cho họ, nhưng sau khi tìm về được rồi thì tâm bệnh vẫn chưa được chữa khỏi.
Chỉ cần con gái khuất bóng, họ trở nên bồn chồn và lo lắng, vì sợ con gái mình sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Cô con gái cũng không khá hơn là bao, cô con gái vốn dĩ hoạt bát, vui vẻ nay đã trở nên sợ hãi trước mọi người và cuộc sống, ngại nói chuyện với mọi người, không muốn vợ chồng họ rời khỏi tầm mắt của mình.
Hơn nữa, gần đây lại bắt đầu thường xuyên tự nói chuyện với chính mình.
Vì vậy, khi khai giảng, cô ấy cũng không thể đến trường.
Trong khoảng thời gian này, hai vợ chồng thực sự là phờ phạc.
Họ đang nói chuyện thì thấy Trần Tiểu Nhã, người đang được mẹ kéo, quay đầu lại và nói chuyện với không khí bên cạnh.
------
Dịch: MBMH Translate