Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 186 - Chương 186: Sáng Tinh Mơ

Chương 186: Sáng Tinh Mơ Chương 186: Sáng Tinh Mơ

“Đào Tử, Huyên Huyên, các bạn đến rồi à.”

Đào Tử và Huyên Huyên vừa đến cổng trường, Thẩm Di Nhiên từ bên cạnh liền chạy đến, sau đó nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu, lập tức ngạc nhiên nhìn cô ấy.

“Dì à.” Thẩm Di Nhiên lạch bạch chạy đến, ngước nhìn cô ấy với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Là con à, con cũng học cùng lớp với Đào Tử và Huyên Huyên sao?” Lưu Vãn Chiếu hỏi.

Thực tế là cô ấy cũng đã biết rồi, dù sao đêm qua lúc nằm ngủ, Huyên Huyên đã kể tường tận cho cô nghe mọi chuyện xảy ra trong một ngày ở trường mẫu giáo, những chuyện nhỏ nhặt cũng không hề che giấu.

Cho nên đương nhiên cô ấy biết Thẩm Di Nhiên bây giờ là bạn tốt của Đào Tử và Huyên Huyên.

Nhưng mà khi giao tiếp với bọn trẻ, đừng cảm thấy rằng bạn đang nói những điều vô nghĩa, những điều vô nghĩa nhiều khi có thể rút ngắn khoảng cách với nhau nhanh hơn.

“Dì còn nhớ con sao?” Thẩm Di Nhiên ngạc nhiên hỏi.

“Tất nhiên là nhớ rồi, con rất đáng yêu. Hơn nữa Huyên Huyên và Đào Tử về nhà cũng có nhắc đến con á, nói rằng các con là bạn tốt của nhau.”

Thẩm Di Nhiên vui vẻ gật đầu khi nghe điều này.

“Ai đưa con đến đây?” Lưu Vãn Chiếu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô bé và hỏi.

“Bà ngoại ạ.” Thẩm Di Nhiên quay đầu chỉ sang bên cạnh.

Quả nhiên ngay bên cạnh có một người lớn tuổi đứng cùng cô bé, bà ấy đang quan sát Lưu Vãn Chiếu.

Lưu Vãn Chiếu mỉm cười và cúi đầu chào bà ấy.

“Đi vào cùng với Đào Tử và Huyên Huyên nhé!” Lưu Vãn Chiếu chủ động ôm cô bé, sau đó vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của cô.

“Vâng ạ.”

Thẩm Di Nhiên có lẽ không ngờ đến là Lưu Vãn Chiếu sẽ chủ động ôm cô, vẻ mặt đầy bất ngờ và phấn khích, sau đó quay đầu chào Đào Tử và Huyên Huyên rồi chạy vào trong trường mầm non.

“Cảm ơn cô nhé.”

Thấy các cô bé đã vào trong trường mầm non rồi, cụ già mà nãy giờ vẫn đứng bên cạnh bọn họ quay đầu lại và cảm ơn Lưu Vãn Chiếu.

Cụ già tóc đã bạc kín, ăn mặc tao nhã, là một bà lão rất có khí chất , đương nhiên cũng rất giàu có, khí chất này không phải thứ mà gia đình bình thường có thể có được.

“Đừng khách sáo, người bạn nhỏ rất đáng yêu ạ.” Lưu Vãn Chiếu cười nói.

“Thật ra thì…, cô có chút giống với con gái của tôi.” Bà ngoại của Thẩm Di Nhiên trên mặt có chút cay đắng nói.

“Mẹ của Thẩm Di Nhiên sao?” Lưu Vãn Chiếu kỳ thực cũng có chút suy đoán trong lòng.

Bà ngoại của Thẩm Di Nhiên gật gật đầu.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy muốn hỏi thăm, nhưng mà lại không biết mở lời như thế nào.

Thế nhưng bà ngoại của Thẩm Di Nhiên lại chủ động nói: “Sức khỏe của mẹ Nhiên Nhiên không được tốt, phải ở lại bệnh viện trong thời gian dài.”

Lưu Vãn Chiếu khi nghe những lời này có chút ngạc nhiên, nhưng lại không hỏi chi tiết, dù sao đây cũng là chuyện của gia đình người ta.

Nhưng mà cô ấy lại nhìn thấy giáo viên từ mà Huyên Huyên kể.

Nhìn qua có vẻ là một giáo viên rất hiền lành, luôn nở nụ cười trên môi, thường xuyên chào hỏi và nói chuyện với các bạn nhỏ, khiến mọi người cảm thấy rất thân thiết.

Chả trách sao những người bạn nhỏ đều thích.

Đáng tiếc là dáng người hơi thấp, vóc dáng cũng không đẹp như cô ấy, Lưu Vãn Chiếu thầm nghĩ.

Trên thực tế, đối với những người bạn nhỏ mà nói, giáo viên thấp bé thân thiện hơn nhiều so với giáo viên cao.

… …

Buổi sáng vì đã có Lưu Vãn Chiếu đưa hai đứa trẻ đi rồi nên Hà Tứ Hải đến cửa hàng một mình.

Vừa đến cửa của cửa hàng, hắn đã nhìn thấy La Hoan đang mệt mỏi muốn ngủ ngồi trên bậc thềm ở cửa của hắn.

“Này, mới sáng sớm mà cậu tới chỗ tôi làm gì vậy?” Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên hỏi.

“Hà tiên sinh.” Nhìn thấy Hà Tứ Hải, La Hoan lập tức tỉnh táo, vội vàng đứng lên.

Tối qua hắn cơ bản là cả đêm không ngủ, vừa mới sáng sớm đã bị La Thiên Chí phái tới đây rồi.

Nhưng mà còn quá sớm, cửa hàng của Hà Tứ Hải còn chưa mở cửa, hắn ngồi ở trước cửa, nhịn không nổi mà cứ buồn ngủ suốt.

“Hà tiên sinh, hôm nay ở nhà có rất nhiều việc, sáng mai ba mẹ tôi có thể không có thời gian rảnh để qua đây nên kêu tôi đi nói với anh một tiếng, ngoài ra, đây là thứ mà ba tôi nhờ tôi mang đến cho anh.” La Hoan lấy ra một tấm chi phiếu, kính cẩn đưa qua.

Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, trực tiếp đưa tay cầm lấy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tấm chi phiếu trông như thế nào.

Nhưng mà khi nhìn thấy những con số trên đó, đã khiến hắn phải sửng sốt.

Năm triệu chẵn.

“Không phải quá nhiều, coi như một chút thành ý, sau này ba của tôi sẽ lại tạ ơn thêm.” La Hoan bên cạnh nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy có chút líu lưỡi, như vậy còn bảo là không nhiều ư? Quả nhiên là hắn không hiểu được thế giới của người có tiền.

Nhưng mà số tiền này Hà Tứ Hải không thể lấy.

Hắn có nguyên tắc của hắn, từ sau khi hắn dần hiểu sâu hơn về khả năng của chính mình, hắn muốn kiếm tiền thì thật dễ dàng.

Nhất là sau khi hắn có thể chuyển đổi hình người qua lại, trên thế giới này căn bản không có nơi nào là hắn không thể đi.

Vì vậy, nếu hắn muốn kiếm tiền thì thật sự rất dễ dàng.

Nhưng thực sự nhận được nhiều tiền như thế, và sau đó thì sao?

Hắn thích tiền, nhưng thứ hắn thích là tiền kiếm được bằng chính khả năng của mình.

Mặt khác, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy, nếu hắn phải thật sự làm như vậy, e là không có kết cục gì tốt.

Vì vậy, Hà Tứ Hải đã trả lại tấm chi phiếu trên tay mình.

“Như vậy không được, tôi đã nói với chị của cậu rồi, giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện, cô ấy sẽ trả cho tôi hai triệu, nhiều hơn một đồng tôi cũng không lấy.” Hà Tứ Hải nói.

Sau đó, hắn nói thêm: “Tất nhiên là thiếu một đồng cũng không được.”

La Hoan mở miệng định nói điều gì đó, nhưng Hà Tứ Hải đã trừng mắt nhìn hắn, nên hắn đã nuốt trở lại ngay lập tức.

“Vào đây ngồi đi.” Hà Tứ Hải loạng choạng và mở cánh cửa của Vấn Tâm Quán.

Đêm qua mưa suốt đêm, tới sáng mới tạnh, sáng sớm dĩ nhiên trời có chút lạnh.

“Không cần, Hà tiên sinh, tôi về trước đây, ở nhà còn có chuyện.” La Hoan vội vàng nói.

Gia đình hắn hôm nay thực sự rất bận, trước hết phải chôn cất La Thanh Thần, ngoài ra còn phải thu xếp mọi việc trong công ty, còn việc hung thủ vân vân.

“Đi đi.” Hà Tứ Hải cũng không giữ hắn lại.

Trực tiếp tiến vào trong Vấn Tâm Quán.

La Hoan nhìn bóng lưng của hắn, sau đó nhìn ngân phiếu trong tay, bất lực gãi đầu, xoay người rời đi.

“Sao thế, tối hôm qua ông vẫn ở lại đây à?” Hà Tứ Hải vào Vấn Tâm Quán, vừa nhìn đã thấy Trương Kiến Quốc đang ngồi trong đại sảnh.

Trương Kiến Quốc gật gật đầu, đứng dậy nói: “Ông giúp cháu trông chừng một chút.”

“Chỗ của cháu ở đây đâu có thứ gì đáng bị trộm, không cần trông chừng đâu.”

Hà Tứ Hải thầm nghĩ, chẳng trách sao mới sáng ra mà không thấy ông đâu, hóa ra ông đã vào cửa hàng của mình.

Trương Kiến Quốc nghe xong không trả lời, mà quan tâm hỏi: "Ăn sáng chưa?"

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Sau đó ông ấy mới nói: “Thế thì ông ra ngoài đi dạo đây.”

“Ồ, vâng.” Hà Tứ Hải đáp lại với một tâm trạng có phần phức tạp.

Trương Kiến Quốc nghe vậy chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phía cửa.

“Buổi tối ông đến nhà cháu ăn cơm nhé.” Hà Tứ Hải nhìn bóng lưng ông và đột ngột hét lên.

Nghe vậy, Trương Kiến Quốc quay đầu lại nhìn hắn.

“Ông… chẳng phải ông nói món cơm nếp ông làm đặc biệt ngon sao? Ông làm cho cháu ăn thử đi.” Hà Tứ Hải do dự một lúc rồi nói.

“Được thôi, nhưng gạo nếp nên mua về và ngâm sớm một tí mới được.” Trương Kiến Quốc nói.

“Đã ngâm rồi, tới tối là có thể dùng.” Hà Tứ Hải nói.

Trương Kiến Quốc bật cười khi nghe những lời đó, "Được rồi, tối nay ông sẽ làm cho cháu nếm thử."

Nói xong thì vui vẻ đi ra cửa.

"Ông già này."

Nhìn bóng lưng của ông, Hà Tứ Hải thì thào.

Sau đó quay người đi lên lầu.

Về phần không có người ở dưới lầu, thật đúng như lời hắn nói, thật sự không có gì để ăn trộm, trừ phi đầu óc của tên trộm không bình thường.

Tuy nhiên, có một chú chó ngớ ngẩn thò đầu vào cửa nhìn dáo dác vào trong rồi bỏ chạy với cái vẫy đuôi vui vẻ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment