“Thần Thần, chúng ta về nhà thôi.” La Thiên Chí đem hài cốt của con gái gói lại, ôm vào lòng ngực.
Chu Lan ở bên cạnh nhìn hắn với vẻ mặt cầu xin.
La Thiên Chí thở dài một tiếng, rồi đem hài cốt của con gái đặt vào trong lòng ngực của bà.
“Cẩn trọng một chút.” Hắn dặn dò.
Chu Lan vội vàng gật đầu, cứ như là lần đầu tiên ôm lấy La Thanh Thần khi cô ấy vừa được sinh ra đời.
Nhìn dáng người nhỏ bé, nhăn nheo, động tác của bà nhẹ nhàng ôm ấp con vào trong lòng mình.
Dáng người nhỏ bé nhắm chặt đôi mắt lại, đôi tay nhỏ nắm chặt, ngủ ngon lành trong vòng tay của bà.
Bà nói với cô ấy một cách nhẹ nhàng, “Con yêu à, hoan nghênh con làm con gái của mẹ.”
Bây giờ bà lại ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng nói với con: "Con ơi, nếu có kiếp sau, con vẫn là con gái của mẹ nhé, lần này mẹ sẽ nhất định chăm sóc tốt cho con.”
La Thiên Chí quay sang nói với La Hoan đang ở bên cạnh: “Chăm sóc tốt cho mẹ của con nha.”
Rồi hắn liếc nhìn cô con gái thứ hai đang ngơ ngác sững sờ bên cạnh.
Bước tới và khẽ chạm vào má cô ấy: “Những lời mà chị của con đã nói với con, con đã nhớ chưa?”
La Vũ Dương nghe vậy, ánh mắt đờ đẫn trở nên linh động, sau đó gật đầu.
La Thanh Thần đi rồi, đi đến nơi mà cô ấy nên đến.
Nơi đó có bà nội đang đợi cô, cô đi gặp bà nội rồi, bà nội trước kia rất thích cô.
Trên sách có viết biển vô biên vô hạn, xanh như bầu trời, thầy giáo nói nó còn muốn lớn hơn cả hồ Kim Hoa ở Hà Châu.
Cô ấy hoàn toàn không thể tưởng tượng được nó sẽ lớn như thế nào, cô ấy nghĩ một ngày nào đó trưởng thành nhất định phải đi xem biển lớn như thế nào.
Nhưng mà cô ấy không thể nào trưởng thành, nhưng cũng không sao, em gái lớn rồi, là người lớn rồi, để em gái đưa cô ấy đi xem cũng được mà.
Nếu như …
Nếu như có thể nhìn thấy, hãy nói với cô ấy biển lớn có dáng dấp trông như thế nào.
“Bây giờ thời tiết ở phương nam vẫn còn nóng, đến phương bắc đi, chụp nhiều ảnh lại.” La Thiên Chí dặn dò.
La Vũ Dương vội lau nước mắt, gật gật đầu.
La Thiên Chí quay người đi về phía Hà Tứ Hải.
“Hà tiên sinh, thời gian cũng muộn rồi, ngày mai chúng tôi sẽ lại đến thăm anh.” Hắn nói với Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải nhìn hắn rồi gật đầu, sau đó nghĩ rồi nói: “Đừng quá đau buồn, vào ngày rằm tháng bảy âm lịch năm sau mọi người đến thăm tôi, nói không chừng lại có thể gặp mặt nhau.”
“Thật sao? Cảm ơn Hà tiên sinh, cảm ơn Hà tiên sinh.” La Thiên Chí nghe thấy, vô cùng ngạc nhiên nói cảm ơn.
“Tất nhiên, tiền đề là con gái của anh vẫn chưa được đầu thai.” Hà Tứ Hải nói.
Sau đó cả người mờ dần đi như mực biến mất trên bức tranh, cuối cùng cả người cũng biến mất.
Với sự biến mất của hắn, tất cả những người bị đông cứng xung quanh đều đã hồi phục lại.
Bọn họ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục động tác của mình, làm tiếp công việc của mình.
Cũng ngoảnh mặt làm ngơ trước mớ hỗn độn xung quanh mình, như thể đó là chuyện tất nhiên.
La Thiên Chí vừa kinh ngạc trước một lực lượng mạnh mẽ như vậy, trong lòng hắn vừa hy vọng vừa rối bời.
Rất mong được gặp lại con gái, nhưng cũng hy vọng con gái sớm được đầu thai vào một gia đình tốt.
Nhưng trước đó, kẻ giết người phải bị trừng trị nghiêm khắc.
Chú Đức là một thợ xây ở một ngôi làng không xa miếu Nương Nương.
Một nét đau buồn thoáng qua trên khuôn mặt của La Thiên Chí.
Món nợ của con gái, phải có người đến trả.
……
Đào Tử tỉnh dậy sau cơn mơ ngủ, mắt vẫn chưa mở ra, theo thói quen đá đá đôi chân ngắn của mình sang bên cạnh.
Sau đó xác định ba ba đang ở bên cạnh.
Cô liền quay người lại, cuộn tròn và cọ vào vòng tay của ba ba.
Nhưng mà tiếp sau đó, cô cảm thấy có gì đó không ổn.
Vội vàng mở đôi mắt mơ mơ màng màng, ngửa cổ nhìn lên trên.
“Thức dậy rồi à.” Lưu Vãn Chiếu tươi cười chào hỏi.
Đào Tử vẫn chưa tỉnh táo, gương mặt ngơ ngác.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì vậy?
Tôi là Đào Tử, tôi đang ngủ, tôi vẫn chưa tỉnh ngủ.
Đào Tử vội vàng nhắm mắt lại.
“Sao thế? Con tỉnh rồi thì dậy đi nào, lát nữa còn đến trường mẫu giáo nữa.” Lưu Vãn Chiếu cười nói.
Đào Tử nghe thấy vậy, lại mở mắt ra một lần nữa.
Hóa ra không phải đang nằm mơ.
“Dì Lưu à, ba ba của con đâu.” Đào Tử ngồi dậy, dụi mắt hỏi.
“Ba ba của con đang làm bữa sáng, chúng ta mau dậy thôi.” Lưu Vãn Chiếu bước ra khỏi giường và nói.
“Dì Lưu, sao dì lại ở đây?” Đào Tử nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì ba ba của con có việc, nên nhờ dì ngủ với con, sao nào, con không thích dì Lưu sao?” Lưu Vãn Chiếu nói.
Đào Tử ngay lập tức lắc đầu khi nghe những lời đó, về chuyện mà ba ba có việc, cô ấy đã dần quen rồi.
Vì vậy, trực tiếp đứng dậy khỏi giường và chuẩn bị tìm quần áo để mặc.
“Lại đây, để dì giúp con.” Lưu Vãn Chiếu nói.
“Không cần, tự con có thể làm được.” Đào Tử lập tức từ chối, mặc quần áo chỉ là chuyện nhỏ, quá dễ dàng.
“Được thôi, hôm nay chúng ta mặc áo len cổ tròn hình gấu nhỏ và quần bảy phân nhé!” Lưu Vãn Chiếu lấy quần áo của cô bé ra.
“Quào, gấu nhỏ, dễ thương ghê á.” Đào Tử ngạc nhiên nói, nhìn chằm chằm vào con gấu nhỏ đang mặc áo pull.
“Dì mua cho con đó, có thích không?” Lưu Vãn Chiếu cười hỏi.
“Hừm, thích, nhưng mà…” Mặt Đào Tử lộ vẻ khó xử.
“Nhưng mà gì chứ?” Lưu Vãn Chiếu hỏi.
Vì lời nói của Đào Tử, dĩ nhiên trong lòng cô có chút bất an.
“Nhưng con phải hỏi ba ba, không thể tùy ý lấy đồ của người khác.” Đào Tử nói.
“Thật ngoan, nhưng mà dì Lưu không phải người ngoài.”
Đào Tử nhìn cô với vẻ mặt bối rối.
“Bởi vì dì là bạn gái của ba ba con, sau này… sau này là vợ của ba ba con, vợ của ba ba thì là gì nào?” Lưu Vãn Chiếu nhẹ nhàng hỏi.
“Mẹ.” Đào Tử trả lời mà không cần suy nghĩ.
“Ây.”
Lưu Vãn Chiếu lập tức vui vẻ đáp một tiếng.
Đào Tử: (⊙ˍ⊙)
Nhìn thấy bộ dạng sững sờ của Đào Tử, Lưu Vãn Chiếu phát ra một tiếng cười đắc ý.
“Đều dậy hết rồi à? Thức dậy rồi thì mau thay quần áo, ăn sáng ngay thôi.” Lúc này Hà Tứ Hải từ ngoài cửa phòng bước vào.
“Vâng.” Lưu Vãn Chiếu và Đào Tử đồng thanh đáp lại một tiếng.
Sau đó cả hai nhìn nhau và cười.
“Có chuyện gì mà vui thế?” Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
“Không nói anh biết đâu.” Hai người lại đồng thanh trả lời.
Sau đó lại còn vui vẻ hơn, niềm vui nhân đôi!
Thực sự không hiểu nổi phụ nữ, dù lớn hay nhỏ.
“Ba ba, bộ đồ gấu nhỏ con có thể mặc không?” Đào Tử đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên rồi, đây là dì Lưu mua cho con, con có thích không?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Dạ thích.” Đào Tử vui vẻ trả lời.
“Nếu đã như vậy thì mau mặc đi, sau đó ra ngoài ăn sáng.” Hà Tứ Hải nói xong xoay người đi ra ngoài.
Đào Tử cởi bộ đồ ngủ của cô ấy ra, lấy bộ đồ gấu nhỏ và trồng vào đầu, nhưng tiếc là nó bị ngược, Lưu Vãn Chiếu nhẹ nhàng giúp cô bé một tay.
Đào Tử mặc đồ xong, hướng về Lưu Vãn Chiếu đang thay đồ mà đắc ý hỏi: “Thế nào? Con có lợi hại không?”
“Có, có, con là nhất.”
Đào Tử đắc ý mà bật cười.
Về lý do tại sao lại có quần áo của Lưu Vãn Chiếu trong phòng Hà Tứ Hải, ở đây không đi vào quá chi tiết.
Tối qua Hà Tứ Hải về nhà rất muộn, lại thêm Huyên Huyên quay về tìm Tôn Nhạc Dao để ngủ cùng, nên cô ấy cũng không về, dù sao thì ai cũng biết mối quan hệ hiện tại của bọn họ, ngay cả vợ chồng Lưu Trung Mưu cũng ưng thuận rồi.
Mặc quần áo xong, Lưu Vãn Chiếu thắt hai bím tóc dễ thương cho Đào Tử.
Sau khi ăn sáng xong, một ngày mới ở trường mẫu giáo bắt đầu.
Huyên Huyên cũng sinh khí dồi dào qua đây từ sớm rồi.
Lưu Vãn Chiếu có lớp buổi chiều, cho nên hôm nay cô đã đưa hai đứa nhỏ đến trường mẫu giáo.
Nhân tiện, xem thử giáo viên Từ mà Huyên Huyên nói rằng tốt hơn cô ấy trông như thế nào.
------
Dịch: MBMH Translate