Tuy rằng La Thanh Thần rời xa bà đã rất lâu rồi.
Nhưng giọng nói, dung mạo của cô ấy thì Chu Lan vẫn chưa từng quên, trong ký ức, trong hình ảnh, trong mơ, toàn là bóng hình của cô ấy, sao bà có thể quên được chứ.
Cho nên khi La Thanh Thần gọi ba, giọng nói quen thuộc khiến Chu Lan phải ngước lên nhìn ngay lập tức.
Bóng dáng quen thuộc, dáng vẻ quen thuộc ...
“Thần Thần.”
Chu Lan đột ngột đứng dậy, định lao vào, không cần biết tại sao con gái bà lại xuất hiện, có hợp lý hay không.
Nhưng do ngồi xổm quá lâu nên chân bị tê, còn bởi vì động tác quá mạnh, nên đầu chợt choáng váng.
Trực tiếp loạng choạng ngã nhào về phía trước, mọi người liền thốt lên.
Vào lúc này, một thân thể nhỏ bé đứng trước mặt bà, chặn lại để bà không bị ngã xuống.
Cơ thể ấm áp, khuôn mặt quen thuộc, và cả mùi vị quên lãng, tất cả mọi thứ khiến bà cảm thấy không chân thật.
Chu Lan hai tay ôm lấy má của La Thanh Thần, nhìn cô ấy một cách cẩn thận, và hỏi với giọng khóc: “Thần Thần?”
“Mẹ… mẹ ơi.”
Nhiều năm không gọi ba mẹ, lần nữa được cất tiếng, La Thanh Thần cảm thấy rất lắp bắp.
“Bảo bối của tôi, mẹ nhớ con chết đi được.” Chu Lan ôm cô ấy vào lòng mà gào khóc.
Huyên Huyên ngơ ngác nhìn hai mẹ con đang ôm nhau, không hiểu sao mắt cô cũng nhức nhối, có chút muốn khóc.
Hà Tứ Hải nhẹ nhàng sờ vào cái đầu nhỏ của cô.
“Hết việc của em rồi, em về trước đi.” Hà Tứ Hải nói.
Huyên Huyên nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó cười nói: “Em phải về nhà tìm mẹ ngủ rồi đây.”
“Đi đi.” Hà Tứ Hải vỗ nhẹ vào đầu cô bé.
Huyên Huyên lại liếc nhìn hai mẹ con đang ôm nhau, vừa xoay người biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
“Chị ơi.” La Vũ Dương bước tới và kêu lên một cách rụt rè.
La Thanh Thần đang được Chu Lan ôm vào lòng, nghe tiếng nên nghiêng người sang nhìn, cười nói: “Em đừng có khóc nữa, em cũng đã là người lớn rồi, người lớn thì không thể tùy tiện khóc.”
“Mẹ cũng đang khóc kìa.”
La Vũ Dương lau nước mắt, nói với giọng điệu rất trẻ con.
“Mẹ… mẹ ơi.” La Thanh Thần vùng vẫy hai lần, giơ tay muốn đẩy Chu Lan ra xa một chút, nhưng mà vì ôm quá chặt nên trong phút chốc không thể đẩy ra được.
“Tiểu Lan, em ôm chặt quá rồi.” La Thiên Chí ở bên cạnh lập tức tiến lên kéo cánh tay Chu Lan ra.
"Ồ ..." Chu Lan nghe xong lập tức luống cuống tay chân buông ra.
“Mẹ có làm con đau không, là mẹ không tốt, mẹ …” Chu Lan nói xong nước mắt lại rơi xuống.
La Thanh Thần nhìn mái tóc bạc của bà và lắc đầu.
Sau đó đột nhiên nói: "Mẹ, tóc mẹ bạc nhiều rồi."
Chu Lan nghe vậy sửng sốt một lúc, sau đó lau nước mắt nói: "Bởi vì mẹ già rồi."
La Thanh Thần nghe những lời này, khóe miệng mấp máy, nhưng lại không nói gì cả.
Bởi vì cô nhớ rằng trước đây mỗi khi Chu Lan có một sợi tóc bạc trên đầu, đều sẽ hô to gọi nhỏ để La Thanh Thần giúp bà nhổ.
Rồi bà sẽ thở dài một tiếng rằng mẹ đã già rồi.
Cô ấy sẽ luôn vui vẻ mà nói rằng mẹ không có già.
Nhưng mà bây giờ, mẹ đã thật sự già rồi…
“Thần Thần, mẹ không để con đi nữa đâu, có mẹ ở đây, mẹ ở đây ...” Chu Lan nhẹ nhàng xoa xoa gò má của La Thanh Thần và nói.
La Thanh Thần nghe vậy, quay sang nhìn La Thiên Chí ở ngay bên cạnh.
Tất cả những lời mà vừa rồi lúc La Thiên Chí nhặt hài cốt của cô lên, cô đều đã nghe thấy hết.
Chính vì vậy, rất nhiều ký ức tưởng chừng như đã bị dập tắt của cô lại trỗi dậy.
Nhớ hồi còn rất nhỏ, ba thường thích quàng cổ cô ấy.
Khi đó, ba vẫn còn là một thầy giáo và thích đưa đón cô ấy đến trường.
Khi ông ấy lên lớp, cô ngồi bên dưới viết nguệch ngoạc.
Đôi khi cô ấy nghịch ngợm, lúc ông ấy đang lên lớp dạy học, cô ấy đột nhiên lớn tiếng gọi ba.
Ông ấy sẽ giơ cây thước trong tay lên hù dọa.
Dọa đến mức cô ấy vội nhắm chặt hai mắt lại.
Nhưng lần nào nó cũng được giơ lên cao rồi nhẹ nhàng hạ xuống, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô ấy.
Cô ấy luôn ôm đầu và cười khúc khích, và cô ấy yêu thích trò chơi này.
“Thần Thần, về nhà với ba mẹ.” La Thiên Chí ở bên cạnh nói.
Nhưng sau khi nói xong, hắn quay lại nhìn về phía Hà Tứ Hải ở bên cạnh.
Hà Tứ Hải đang quan sát pho tượng Bình An Nương Nương.
“Hà tiên sinh, sao rồi?” La Thiên Chí bước tới và hỏi.
“Có lẽ La Hoan đã nói với ông rồi phải không? Con gái ông biến thành dáng dấp của Bình An Nương Nương, e là không chỉ vì tế bái hương khói, mà chắc chắn còn có nguyên nhân khác?"
“Ý anh là pho tượng này sao?” La Thiên Chí phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu ngay ý của Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải nghe thấy liền gật đầu.
“Ông tránh qua một chút.”
Hà Tứ Hải nhặt công cụ mà đội an ninh bên cạnh mang đến, trực tiếp đập thẳng vào bức tượng.
Sức mạnh của hắn lớn vô cùng, chỉ với vài cú đánh, đã đập nát tượng thần của Bình An Nương Nương, ném xuống đất vỡ thành từng mảnh vụn.
Hà Tứ Hải cẩn thận xem xét từng mảnh của bức tượng.
Mọi người trong nhà họ La và Nguyễn Nguyên Lượng đều im lặng đứng nhìn, không dám quấy rầy hắn.
Nhưng mà Hà Tứ Hải đã đập vỡ toàn bộ bức tượng cũng không phát hiện gì lạ cả.
Hắn lấy cuốn sổ từ trong ngực áo ra, lật đến trang 75, cũng chính là mặt đầu của trang thứ 38.
Hoa văn của Bình An Nương Nương vẫn chưa có mặt như cũ, nhưng quần áo trên người bà có màu sắc và cách xếp tầng phong phú hơn.
“Hà tiên sinh, có gì cần chúng tôi giúp không?” Lúc này, La Thiên Chí ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
Về phần Chu Lan và La Vũ Dương, trong mắt họ chỉ có La Thanh Thần, nên đâu ai quan tâm bọn họ đang làm gì.
“Không cần.” Hà Tứ Hải quay đầu nhìn về phía bục đặt tượng thần.
Nếu đã không có vấn đề gì với bức tượng, thế thì nhất định bục đặt có vấn đề rồi.
Vì vậy, hắn trực tiếp nâng búa lên, đập xuống vài cái, đập cái bục thành từng mảnh.
Bản thân nó không phải là một chiếc bục làm bằng xi măng, mà là những viên gạch được ghép lại mà thành, trong chốc lát thì hắn đã đập vỡ tung ra.
Hà Tứ Hải tìm kiếm cẩn thận một phen, nhưng vẫn không thấy có điều gì bất ổn.
Nhìn vào ngôi miếu Nương Nương bừa bộn, Hà Tứ Hải rơi vào trầm tư.
Tượng thần và bục đặt không có vấn đề gì, không lẽ từ trên trời rơi xuống sao?
Hà Tứ Hải nghĩ thầm trong lòng, vô thức ngẩng đầu nhìn lên trên.
Sau đó, hắn nhìn thấy một chiếc ô giấy dầu đã rách nát phía trên bức tượng Bình An Nương Nương.
Chỉ có điều chiếc ô giấy dầu này đã sờn rách đến nỗi chỉ còn lại cái sườn, và nó được treo lên xà miếu bằng một vài sợi dây thừng.
La Thiên Chí và những người khác cũng tò mò nhìn lên.
Chiếc ô rách này có điều gì đặc biệt chứ?
Lúc này, Hà Tứ Hải đột nhiên nhảy dựng lên, trên mặt mọi người hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn với tay ra và kéo sườn của chiếc ô ra khỏi thanh xà.
Sau đó, sợi xích đỏ biến mất trước đó bỗng xuất hiện trở lại, nhô ra khỏi khoảng không và quấn quanh sườn của chiếc ô.
Vô số khí thể màu xám tỏa ra trong không khí.
Sau đó, tạo thành một khuôn mặt quen thuộc trong không khí.
Chính là Bình An Nương Nương trong miếu, nhưng hiện tại bà không phải là gương mặt tràn đầy nhân ái.
Thay vào đó, khuôn mặt của bà tràn đầy kinh hãi và đáng sợ, miệng bà mở to ra, như thể bà đang khóc thầm, và sau đó biến mất trong không khí.
Hà Tứ Hải lật sổ ra, Bình An Nương Nương trên tượng lúc đầu không có mặt, cuối cùng cũng đã có mặt rồi.
Nhưng bà ấy vẫn duy trì sự kinh hãi và đáng sợ khi bà ấy biến mất, và vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của bà ấy đang phảng phất bên tai.
Đồng thời, trên đầu bà ấy lại có thêm một chiếc ô.
------
Dịch: MBMH Translate