Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 183 - Chương 183: Con Gái Của Tôi

Chương 183: Con Gái Của Tôi Chương 183: Con Gái Của Tôi

Nhìn thấy dáng vẻ của con gái thế này, Chu Lan vô cùng đau lòng, người lập tức co lại.

La Hoan vội vàng dìu bà ấy, mà La Vũ Dương cũng không khá hơn là bao, tinh thần không ngừng hoảng hốt, trong miệng thì không ngừng mà nhắc mãi “Xin lỗi…”

Rơi vào trong trạng thái tự trách tột cùng.

Trong mắt La Thiên Chí khó mà che giấu đi vẻ bi thương và đau xót, thế nhưng vẻ mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh.

Hắn vẫy vẫy tay với phía sau, lập tức có vài nhân viên y tế tiến đến chăm sóc cho mẹ con Chu Lan.

Về phần tại sao có nhân viên y tế, dĩ nhiên là do La Thiên Chí dàn xếp trước, có thể làm cho tập đoàn Thiên Hợp trở nên to lớn như thế, cần phải xem xét mọi việc rất toàn diện.

Nhìn thấy mẹ con Chu Lan đang được chăm sóc, La Thiên Chí vén tay áo lên, chuẩn bị nhặt hài cốt của La Thanh Thần bên trong lên.

Lúc này đội trưởng Đội Bảo An đi lên, “La Tổng, hay là để tôi đến cho!”

La Thiên Chí nghe tiếng, ngoảnh đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu lại nói: “Đây là con gái của tôi!”

Nói rồi trực tiếp hắn cắm đầu đi thẳng vào trong hang.

“Ba, hay là để con làm cho.” La Hoan ở bên cạnh ngữ điệu bi thiết nói.

“Không cần, lúc chị của con ra đời, ngoài bác sĩ ra thì ba là người đầu tiên ôm lấy nó, làm người trước sau vẹn toàn, để ba ôm nó về nhà.” La Thiên Chí thì thầm.

La Hoan ở bên cạnh nghe thấy vậy nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Sau đó suy nghĩ một hồi, lấy điện thoại di động ra và lui ra ngoài.

Lúc trời tối, Hà Tứ Hải và Huyên Huyên cùng biến mất, La Hoan đang ở lại trong phòng khám và điều trị thì nhìn thấy danh thiếp của Hà Tứ Hải ở trên bàn, thế là âm thầm ghi số điện thoại lại.

Vốn đã tối như vậy rồi, hắn không muốn làm phiền Hà Tứ Hải, nhưng mà bây giờ hắn đã không giúp gì được nhiều.

Hắn biết rằng chị gái chắc chắn luôn ở đây, ở cạnh bên quan sát mọi người.

Nhưng họ không thể nhìn thấy nhau, đây thật là một sự day dứt.

Hà Tứ Hải đích thực đã ngủ rồi, có chút ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ La Hoan, nhưng hắn không nói gì nhiều, hắn có thể hiểu được tâm trạng của cha mẹ La Thanh Thần lúc này.

Thế là lấy điện thoại di động gọi cho Lưu Vãn Chiếu, nhờ cô ấy qua đây chăm sóc cho Đào Tử một lát.

Một lúc sau, Huyên Huyên cùng Lưu Vãn Chiếu qua tới đây, hóa ra tối nay cô ấy ngủ với em gái, nghe thấy động tĩnh thì cô ấy cũng bật dậy.

Vừa hay Hà Tứ Hải gọi cô ấy qua đây, rốt cuộc cũng có cô ấy dẫn đường, tốc độ Hà Tứ Hải đi qua đó cũng sẽ nhanh hơn nhiều.

“Ngày mai còn phải đi làm sao? Làm phiền em rồi.” Hà Tứ Hải có chút ngại ngùng mà nói.

“Không sao đâu, vừa mới tỉnh dậy, chẳng phải em sẽ ngủ tiếp liền sao? Không ảnh hưởng gì cả.” Lưu Vãn Chiếu trực tiếp mặc đồ ngủ và cầm điện thoại chạy ngay qua đây.

“Thế thì tốt, anh với Huyên Huyên đi trước nhé, sẽ về sớm thôi.” Hà Tứ Hải nghe xong cũng không nói thêm gì nhiều để tiết kiệm thời gian.

“Được thôi, đi sớm về sớm.” Lưu Vãn Chiếu dặn dò.

Nói xong sờ cái đầu nhỏ của Huyên Huyên bên cạnh rồi vào phòng coi chừng Đào Tử.

“Đi thôi, đi sớm về sớm, ngày mai em còn phải đến trường mẫu giáo nữa.” Hà Tứ Hải nói với Huyên Huyên.

Huyên Huyên lấy ra đèn Dẫn Hồn từ phía sau, và cả hai biến mất không dấu vết trong một làn khói xanh.

… …

La Thiên Chí nhờ mọi người tìm một mảnh vải trải trên mặt đất. Sau đó, hắn nhặt từng mảnh xương một.

Sau đó chúng nằm gọn gàng trên tấm vải, ngay cả những bộ quần áo mục nát kia cũng được cẩn thận đặt ngay ngắn.

Lúc này Chu Lan được bác sĩ chăm sóc đã tỉnh táo lại, ngồi xổm bên cạnh nhìn thi thể, âm thầm rơi lệ.

Còn La Vũ Dương thì càng không thể chịu nổi, ngồi ở bên cạnh, vùi đầu vào trong gối, vai co rúm lại, trong miệng không ngừng lẩm bẩm tự trách.

Còn La Thiên Chí đang nhặt xương, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó trơn trơn. Nhặt lên và nhìn gần ánh sáng, hóa ra đó là một miếng ngọc bích hình ổ khóa trường sinh.

“Haizzz ~”

La Thiên Chí thở dài.

Khóa trường sinh không trường sinh, thật trớ trêu.

Nhưng hắn lại càng tin rằng xác chết đó chính là con gái hắn không chạy đi đâu được.

Bởi vì miếng ngọc bích này là khi La Thanh Thần được sinh ra, bà nội đã mua nó cho cô ấy và mang theo nó từ khi cô ấy còn nhỏ.

Sợi dây đỏ trên viên ngọc đã mục nát từ lâu. La Thiên Chí cẩn thận lau sạch bụi trên đó và đặt lại trên hài cốt của con gái mình.

“Đã tìm thấy chưa?” Lúc này, đột nhiên bên cạnh có người nói.

La Thiên Chí nghe tiếng nên quay đầu lại nhìn, thấy bên cạnh không biết từ lúc nào có thêm hai người nữa một lớn một nhỏ.

Trang phục họ mặc trông giống như Hán phục, trong đó cô gái nhỏ cầm một chiếc đèn lồng trên tay.

La Thiên Chí ngay lập tức nhận ra hai người họ là ai.

“Hà tiên sinh, ngài đến rồi.”

La Hoan không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Hà Tứ Hải, mà vui mừng tiến lên chào đón.

Lúc này, La Thiên Chí nhận thấy ngoại trừ gia đình họ, tất cả mọi người xung quanh đều như bị đóng băng, giữ nguyên tư thế bất động.

Ngay cả những con muỗi bay xung quanh trong ánh sáng cũng bị đông cứng, và dường như thời gian đứng yên tại thời điểm này.

“Hà tiên sinh.”

La Thiên Chí kính cẩn cúi chào Hà Tứ Hải.

Không còn dám thể hiện một chút nghi hoặc và bất kính.

Thực ra bản thân Hà Tứ Hải cũng cảm thấy rất kỳ lạ, cách xuất hiện tại hiện trường này hoàn toàn bị động, không hề nằm trong tầm kiểm soát chủ động của hắn.

Lần đầu tiên điều này xảy ra là khi Đinh Mẫn và Đinh Tân Vinh đang ở trong nhà hàng mì bò, và mọi người trong nhà hàng mì vẫn đông cứng.

Nhưng lần trước lúc cứu Trần Tiểu Nhã, những người khác không bị đông cứng, chỉ là ký ức của một số người đã bị xóa.

Còn bây giờ tất cả mọi người ở hiện trường đều đông cứng, ngoại trừ gia đình của La Thiên Chí, không, còn có một ngoại lệ.

Đó chính là Nguyễn Nguyên Lượng đến cùng với Vệ Liên Hữu.

Hắn bước tới và cung kính mà gọi một tiếng “Hà tiên sinh”.

La Thiên Chí ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn.

Hắn nhận ra Nguyễn Nguyên Lượng là cảnh sát đi cùng với Vệ Liên Hữu, không ngờ tới hắn cũng biết Hà Tứ Hải.

“Hà tiên sinh, chị gái của tôi có đang ở đây không?” La Hoan vẻ mặt khẩn cầu hỏi.

Hà Tứ Hải không trả lời hắn, mà nhìn về phía Huyên Huyên ở bên cạnh đang cầm đèn Dẫn Hồn.

Huyên Huyên lập tức giơ đèn lồng trong tay lên cao.

Hà Tứ Hải hơi vươn tay ra, đèn Dẫn Hồn lập tức được thắp sáng.

Ánh sáng đỏ cam lan tỏa ra bốn phía.

Trong hiện trường đột nhiên có thêm một người nữa xuất hiện.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, bởi vì người này mặc y phục cung đình, đầu đội mão phượng hoàng, ánh mắt nhân hậu, chính là Bình An Nương Nương trong miếu.

Ban nãy bọn họ vừa mới đập phá tượng thần của Bình An Nương Nương, bây giờ lại thấy thần ngay trước mắt, làm sao có thể không căng thẳng.

Nhưng Bình An Nương Nương không làm gì bọn họ, bà chỉ nhìn mẹ con Chu Lan đang ngồi xổm trước hài cốt với vẻ mặt buồn bã.

Sau đó ngẩng đầu lên, liếc nhìn La Thiên Chí đang ở bên cạnh với vẻ mặt lo lắng, thần sắc ảm đạm.

Hà Tứ Hải thở dài trong lòng, đưa tay lấy một cuốn sổ từ ngực áo rồi mở ra.

Trong hư không lập tức xuất hiện một sợi xích màu đỏ, y hệt như trước đó, trực tiếp đặt trên người cô ta, sợi xích giống như một thanh sắt nóng đỏ, phát ra âm thanh xì xì, vô số khí xám bốc hơi từ trong cơ thể cô ta.

Và La Thanh Thần cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt ban đầu của mình.

“Chị ơi.”

La Hoan nhớ lại những gì Hà Tứ Hải đã nói trước đây, bây giờ hắn hoàn toàn hiểu nó có nghĩa là gì.

“Thần…Thần… Thần Thần?” La Thiên Chí rơm rớm nước mắt, run rẩy hỏi.

“Ba… ba ba.” La Thanh Thần trúc trắc kêu lên một tiếng.

Chu Lan đang vùi đầu khóc nghe thấy tiếng nói đột nhiên ngẩng đầu lên.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment