Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 182 - Chương 182: Sức Mạnh To Lớn

Chương 182: Sức Mạnh To Lớn Chương 182: Sức Mạnh To Lớn

La Thiên Chí nghe xong đầu đuôi câu chuyện, thì không vội đi tìm Hà Tứ Hải.

Ngược lại còn rất bình tĩnh suy nghĩ.

Thuốc? Thôi miên? Hay là thủ đoạn nào khác? Hắn nghĩ đến tất cả những cách khiến con người sinh ra ảo giác.

Hắn hoàn toàn không tin vào những lời nói của La Vũ Dương và La Hoan, dù sao hắn sống lâu như vậy rồi mà vẫn chưa gặp ma quỷ bao giờ.

Tại sao lại cứ khăng khăng bảo bọn họ đã nhìn thấy.

Bọn họ muốn gì ở nhà họ La.

Vả lại chuyện La Hoan hôn mê bảy ngày liền trước đây không thể giả được, như vậy là có người đã nhắm vào nhà họ La từ trước sao?

Có phải là vì tập đoàn Thiên Hợp không?

La Thiên Chí có rất nhiều suy nghĩ trong lòng, thậm chí hắn đã nghĩ tới những đối thủ cạnh tranh trước đây, nhưng vẫn chẳng nghĩ ra gì.

Chu Lan thì đơn giản hơn nhiều, vừa nghe xong chuyện của con gái, nàng liền đau khổ đến nỗi suýt chút nữa là ngất xỉu.

“Thiên Chí, chúng ta đưa Thần Thần trở về trước cái đã.” Chu Lan đỏ hai mắt sưng húp, nghẹn ngào nói.

La Thiên Chí nghe vậy thì lập tức gật đầu, dù sao có thế nào thì cũng phải mang hài cốt của con gái trở về.

Nhưng những lời Hà Tứ Hải nói là thật hay giả thì vẫn chưa rõ ràng.

Nếu như hài cốt của con gái hắn thực sự đang ở trong bụng Bình An nương nương kia, vậy cái người tên Hà Tứ Hải kia có quan hệ gì với bọn bắt cóc không, nếu không tại sao hắn ta lại biết được.

Nghĩ vậy, hắn chỉ mong Hà Tứ Hải là một tên lừa đảo, bởi vì có như vậy thì ít nhất con gái hắn vẫn còn hy vọng sống.

Nghĩ đến đây, hắn đứng dậy, đi vào phòng làm việc.

“Thiên Chí?” Chu Lan gọi hắn.

“Anh tìm người, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.” La Thiên Chí nói mà không hề quay đầu nhìn lại, hắn ta không muốn đợi thêm một khắc nào nữa.

Miếu Bình An nương nương cách đó không xa, ngay bên ngoài thôn Hà Đường ở ngoại ô Hợp Châu, chỉ mất một giờ lái xe đến đó.

Nhưng bây giờ hắn vẫn không biết liệu Hà Tứ Hải có phải là một kẻ lừa đảo hay không, và liệu những gì hắn nói có đúng sự thật hay không, vì vậy hắn ta quyết định không làm lớn chuyện.

Là một trong những tập đoàn lớn nhất ở Hợp Châu, đương nhiên dưới trướng tập đoàn Thiên Hợp có công ty vệ sĩ của riêng mình.

Vì vậy, chỉ cần một cuộc điện thoại, đã tìm được mười mấy người tới.

Nhưng sau khi suy ngẫm một lúc, La Thiên Chí vẫn gọi cho một người bạn làm cảnh sát của mình.

Người cảnh sát này là người chịu trách nhiệm chính trong vụ án bắt cóc năm đó, là Vệ Liên Hữu đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố, trong nhiều năm nay, hắn vẫn không ngừng truy lùng hung thủ trong vụ bắt cóc năm đó.

“Tổng giám đốc La, đã muộn như vậy rồi, sao anh lại gọi điện cho tôi?” Ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói chất phác của Vệ Liên Hữu vang lên.

“Không phải, anh có manh mối gì về bọn bắt cóc phải không?” La Thiên Chí chưa kịp nói, Vệ Liên Hữu đã phản ứng ngay lập tức, không hổ là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, khả năng tư duy của hắn rất nhanh nhạy.

“Phải, tôi đã có manh mối ...” La Thiên Chí nói.

La Thiên Chí đặt điện thoại xuống và chợt nghĩ ra hình như mình đã bỏ qua một người – Đinh Mẫn.

Hà Tứ Hải chính là người mà nàng giới thiệu cho con gái.

Hắn biết Đinh Mẫn, nhưng cũng không biết nhiều về nàng.

Có phải cấp dưới của Vệ Liên Hữu không?

Hắn nhíu chặt mày lại.

Đội vệ sĩ đến rất nhanh, Vệ Liên Hữu cũng không hề chậm chạp, hắn ta còn mang theo hai người, một người tên Đường Bình và một người tên Nguyễn Nguyên Lượng.

Khi gặp được Vệ Liên Hữu, La Thiên Chí không hề nhắc đến chuyện của Đinh Mẫn.

Mà cả đám người đã đi thẳng đến miếu Bình An nương nương ở làng Hạ Đường.

“Đội trưởng Vệ, manh mối lúc sáng do một người tên Hà Tứ Hải cung cấp, hãy giúp tôi điều tra anh ta.”

Khi ở trong xe, La Thiên Chí nói với Vệ Liên Hữu.

“Hà Tứ Hải? Bao nhiêu tuổi, người ở đâu?” Vệ Liên Hữu vừa hỏi, vừa móc điện thoại ra.

“Tôi không biết chính xác anh ta bao nhiêu tuổi, nhưng chắc chắn anh ta còn trẻ, anh ấy đã mở một Vấn Tâm quán ở thị trấn Kim Hoa Hồ.”

“Để tôi xem, anh ta biết manh mối bí mật như vậy, nếu không liên quan đến vụ án, thì cũng sẽ có quen biết với những tên tội phạm liên quan đến vụ án.” Vệ Liên Hữu vừa mở điện thoại ra, vừa nói.

Bây giờ Internet rất phát triển, có rất nhiều thứ chỉ cần dùng một cái điện thoại là có thể tra ra.

Nhưng ngay lúc này, Vệ Liên Hữu đột nhiên sững người lại, giữ nguyên tư thế bấm điện thoại một lúc.

“Đội trưởng Vệ?” La Thiên Chí nghi hoặc gọi một tiếng.

Đúng lúc này, Vệ Liên Hữu lại cử động, hắn cho điện thoại vào túi, sau đó hỏi La Thiên Chí: “Tổng giám đốc La, manh mối này là do ai đã nói với anh, có chính xác không?”

La Thiên Chí sững người, với vẻ mặt đầy kinh ngạc, rồi lại lặp lại những gì mình nói trước đó một lần nữa.

Sau đó Vệ Liên Hữu lại sững người, rồi hỏi lại một lần nữa.

Mọi thứ cứ lặp đi đi lặp lại.

Nếu như cảnh vật bên ngoài cửa xe không ngừng lui về phía sau, La Thiên Chí còn hoài nghi không biết có phải thời gian đang quay ngược lại không nữa.

Nhưng sau nhiều lần dò hỏi, hắn nhận ra, chỉ cần tra đến tên của Hà Tứ Hải, thì ký ức của Vệ Liên Hữu lại bị xóa sạch.

Tất cả những chuyện khác đều không sao, không có chuyện gì xảy ra cả.

"Trên đời này thật sự có ma quỷ sao?"

Chuyện xảy ra với Vệ Liên Hữu khiến La Thiên Chí vô cùng kinh ngạc.

Hắn lại nghĩ đến những gì La Hoan đã nói, chẳng lẽ đều là sự thật sao?

Thế là hắn ta liền im lặng, không dám nhắc đến Hà Tứ Hải nữa.

Chỉ có Vệ Liên Hữu là vẫn còn hơi choáng váng, cảm thấy đầu óc quay cuồng, chẳng lẽ là do gần đây thức đêm nhiều quá sao?

Hắn thầm than vãn trong lòng, già quá rồi, không còn nhiều năng lượng nữa.

Đoàn xe nhanh chóng đến phía bên dưới gò đất nhỏ chỗ miếu Bình An nương nương ở thôn Hạ Đường.

Bởi vì trời vừa đổ mưa, mặt đường đầy bùn, lại không có ánh trăng nên xung quanh tối đen như mực, đến năm đầu ngón tay cũng chẳng trông thấy.

May mắn thay, ở đây có một con đường đá xanh quanh co.

Mọi người đi lên các bậc thang, chẳng bao lâu đã đến được miếu Bình An nương nương.

“Chính là chỗ này sao?” Vệ Liên Hữu tò mò quan sát xung quanh.

La Thiên Chí gật đầu, những chuyện đã xảy ra với Vệ Liên Hữu khiến hắn càng thêm tin tưởng những lời La Hoan nói là thật.

Tâm trạng hắn lại càng thêm đau khổ, bởi vì điều đó có nghĩa là con gái hắn thực sự đã chết.

Đèn pin của đội vệ sĩ mang đến đã soi sáng rực cả khu đề Bình An nương nương.

“Giám đốc La, bây giờ chúng ta cần làm gì?” Đội trưởng đội bảo an đi đến hỏi.

“Đập...”

La Thiên Chí định nói muốn đập bức tượng Bình An nương nương này ra, nhưng khi nhớ lại chuyện xảy ra trên đường, thì lời vừa ra đến miệng liền bị nuốt trở vào.

“Mọi người vất vả một chút nhé, đập một lỗ đằng sau bức tượng rồi nhìn vào thử xem.” La Thiên Chí nói.

Đội trưởng đội vệ sĩ nghe vậy, lập tức quay đi sắp xếp người làm việc.

Rất ít người hiện đại tin vào những thứ này, trên đường đi, bọn họ cũng đã được nghe kể về chuyện con gái của giám đốc La, trong lòng cũng không có gánh nặng gì quá lớn, vả lại thù lao bọn họ nhận được của La Thiên Chí cũng rất nhiều.

Thế là, sau khi nghe hắn nói vậy, mọi người lập tức xúm lại làm việc, rất nhanh sau đó, đã đục thủng một cái đập thủng một cái lỗ trên tượng Bình An nương nương.

Sau khi người của đội vệ sĩ đập vỡ bức tượng, Vệ Liên Hữu cầm lấy chiếc đèn pin trên tay của một vệ sĩ bên cạnh, sau đó tiến lại gần.

Hắn ta đã làm cảnh sát hình sự rất nhiều năm rồi, có loại thi thể nào mà chưa nhìn qua chứ, chuyện này đối với hắn chẳng thấm vào đâu cả.

“Hả? Là thật sao?”

Trong bức tượng thần có một không gian nhỏ, còn có một cái xác đang nằm cuộn tròn bên trong.

Quần áo trên cái xác vẫn chưa mục nát hoàn toàn, có thể lờ mờ nhìn ra đó là một bộ đồng phục học sinh.

Đúng lúc này, Vệ Liên Hữu có cảm giác bản thân như bị đẩy sang một bên.

Hắn đang định lên tiếng mắng chửi, nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy Chu Lan thì lại không nói gì nữa.

Chu Lan nhìn bộ hài cốt co rúm trong không gian nhỏ hẹp, cả người run lẩy bẩy, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má.

“Hóa ra, con trốn ở trong này sao?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment