Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 181 - Chương 181: La Gia.

Chương 181: La Gia. Chương 181: La Gia.

Từ sau khi La Thiên Chí chuyển phần lớn quyền lợi trong tay mình cho con gái.

Hắn trên căn bản là không đến tập đoàn Thiên Hợp.

Thế là cùng phu nhân Chu Lan chuyển tới dưới chân núi Đại Hùng.

Đương nhiên núi Đại Hùng này không phải là núi Đại Hùng của tỉnh Hồ Nam.

Tên ban đầu của núi Đại Hùng Hợp Châu là núi Đại Đầu, sau đó chê tên nó không êm tai, cộng với nghe lại giống như đầu gấu, thế là đổi thành núi Đại Hùng.

Núi Đại Hùng thật sự có gấu, nhưng mà bị nhốt ở trong lồng, bởi vì trên núi Đại Hùng có một vườn thú hoang dại.

Khai phá đã được mấy năm, giá cả dưới núi Đại Hùng không ngừng tăng vọt, trở thành nơi về hưu dưỡng lão lý tưởng.

Bên ngoài đột nhiên xuất hiện mưa to, Chu Lan hoang mang vội vàng sắp xếp lại đồ vật trong sân rồi vào nhà.

Bảo mẫu Tô Hồng vội vàng chạy đến hỗ trợ.

Tuy rằng năm nay Chu Lan và La Thiên Chí đã gần bảy mươi, nhưng thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh, chuyện trong nhà trên căn bản đều là tự mình làm. Bình thường chỉ có một người bảo mẫu Tô Hồng chăm sóc một, hai.

"Dì Chu, dì trở về phòng đi, để tôi làm là được." Mắt thấy mưa to không ngừng, Tô Hồng lớn tiếng nói với Chu Lan.

"Không cần, tốc độ nhanh một chút, nếu không tất cả sẽ bị xối ướt hết." Chu Lan tay chân lanh lẹ vừa thu dọn vừa nói.

Vào ban ngày, bọn họ uống trà đọc sách ở trong sân, dọn ra không ít đồ.

Không nghĩ tới buổi tối lại đột nhiên xuất hiện mưa to.

"Bà nói thời tiết này đúng là đủ kỳ quái, nói mưa liền mưa."

"Dự báo thời tiết vẫn là rất chuẩn, bảo hôm nay có mưa liền thật sự có mưa."

"Đúng chỗ nào chứ, không phải nói ngày hôm nay mưa to cả ngày sao? Làm đến hiện tại mới mưa, còn tưởng rằng không mưa nữa đây."

Hai người vừa lớn tiếng nói chuyện vừa chuyển đồ vào trong nhà.

Đương nhiên đồ mà Chu Lan đều là cầm một số đồ tương đối nhẹ.

Nàng mới vừa bưng khay trà trở về phòng bên trong, liền gặp La Thiên Chí ôm tay, đứng ở phía sau cửa kính nhìn các nàng.

"Anh chỉ biết đứng ở chỗ này mà nhìn, cũng không biết phụ một tay." Chu Lan oán giận.

"Mưa lớn như thế, làm thế nào cũng không đưa vào hết được. Lại nói, các người đều bị xối ướt, tôi cần gì phải đi chịu ướt theo?" La Thiên Chí ôm tay, lạnh nhạt nói.

"Anh nha, chuyện gì đều muốn suy tính được mất, như vậy không mệt mỏi sao?" Chu Lan đặt khay trà trong tay xuống.

Năm nay tuy rằng đã gần bảy mươi, thế nhưng nhiều năm quen sống trong nhung lụa, nhìn qua cũng mới chỉ hơn năm mươi tuổi, chỉ có điều tóc đã hoa râm, mới làm cho nàng có vẻ có chút già nua.

"Không mệt, anh lên trên lầu đọc sách đây." La Thiên Chí chắp tay sau lưng, lắc người chuẩn bị lên lầu.

"Thứ bảy này để Dương Dương và Hoan Hoan trở về dùng cơm đi." Chu Lan bỗng nhiên lớn tiếng nói.

"Hoan Hoan còn tạm được, Dương Dương thì làm sao có thời giờ." La Thiên Chí xoay người lại nói.

"Lão già nhẫn tâm nhà ông, lại đặt gánh nặng ở trên người Dương Dương, lúc nào là mới có thời gian chứ?" Giọng nói của Chu Lan có chút sa sút.

"Ai bảo Hoan Hoan không hăng hái, anh có biện pháp gì đây?" La Thiên Chí bất đắc dĩ nói.

"Nếu mà. . ."

"Không có nếu mà gì hết." La Thiên Chí trực tiếp đánh gãy lời nàng.

"Ồ, chú La, dì Chu, hình như là xe của tiểu thư xe trở về rồi." Tôn Hồng chạy về từ trong sân, nói.

"Dương Dương đã về rồi?" Chu Lan nghe vậy thì vui vẻ chạy ra ngoài cửa.

La Thiên Chí lại cau mày liếc mắt đồng hồ đeo tay trên cổ tay.

"Mưa lớn như thế mà lúc này còn trở về, là công ty gặp phải chuyện gì sao?" Hắn nghĩ thầm.

"Ồ, Hoan Hoan, con và chị cùng nhau trở về sao."

Lúc này, nghe thấy giọng nói vui vẻ của Chu Lan, La Thiên Chí cất bước đi tới.

"Ăn cơm tối chưa thế. Tô Hồng, Tô Hồng, nhìn một chút xem trong nhà còn có cái gì ăn. . ." Chu Lan khó nén kích động nói.

"Mẹ, không cần, con cũng đã ăn xong cơm tối rồi." La Hoan kéo Chu Lan lại rồi nói.

Lúc này La Thiên Chí đi tới, liếc mắt nhìn La Vũ Dương, lập tức nhíu mày hỏi: "Có phải là công ty gặp chuyện gì rồi hay không?"

Chu Lan nhìn thấy La Vũ Dương là cao hứng quên hết tất cả.

Không giống có sự quan sát nhạy cảm như La Thiên Chí, liếc mắt đã nhìn ra La Vũ Dương cõi lòng đầy tâm sự, hơn nữa còn vừa mới khóc.

"Không phải."

La Vũ Dương lắc lắc đầu, bi thương khó nén, nước mắt đảo quanh viền mắt.

Chu Lan lại không phải người ngu, lúc này cũng nhìn ra con gái không đúng.

Vội vàng lôi kéo tay La Vũ Dương rồi nói: "Dương Dương, là gặp phải chuyện sao? Đừng sợ, có mẹ cùng cha con đây."

"Mẹ. . ."

Nước mắt trong viền mắt của La Vũ Dương cuối cùng cũng lăn xuống.

"Khóc cái gì mà khóc? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ từ nói." La Thiên Chí trầm giọng nói.

Một đời trải qua vô số sóng to gió lớn, không quản gặp phải chuyện gì thì hắn cũng có một bộ dáng vẻ trầm ổn.

"Ba, vẫn là để con nói cho." La Hoan ở bên cạnh nói.

"Vào nhà lại nói." La Thiên Chí nghe vậy thì xoay người trở lại trong phòng.

Lúc này Tô Hồng bưng nước trà đi tới.

La Hoan nhìn nàng một cái, chuyện liên quan tới La Thanh Thần, hắn không muốn người ngoài biết.

"Tô Hồng, chúng tôi nói chút chuyện, dì đi làm chuyện của mình đi, nơi này không phiền dì nữa." La Hoan còn chưa nói. La Thiên Chí đã mở miệng nói trước.

"Được, chú La, dì Chu, có việc thì gọi tôi." Nói xong liền trực tiếp xoay người rời đi.

Tô Hồng làm ở nhà bọn họ thời gian dài như vậy, rất có ánh mắt, biết chắc bọn họ có việc muốn nói, không tiện nàng nghe.

"Được rồi, hiện đang nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" La Thiên Chí bình tĩnh hỏi.

"Là chuyện của chị cả." La Hoan mở miệng nói.

"Cái gì? Có tin tức của chị con rồi sao?" Vẻ mặt vốn đang hờ hững của La Thiên Chí lập tức thay đổi, người đều đứng lên từ trên ghế sô pha.

Có câu, đứa con đầu là nuôi theo sách, đứa thứ hai là nuôi theo heo.

Câu này cũng có đạo lý nhất định, bởi vì đứa đầu còn không có kinh nghiệm, cho nên tất cả đều dựa theo trên sách, tình cảm trút xuống đương nhiên là cũng nhiều hơn.

La Thanh Thần đối với vợ chồng La Thiên Chí mà nói, cũng giống như thế.

"Chị cả con vẫn tốt chứ?" Chu Lan run rẩy hỏi.

La Hoan suy nghĩ một chút, sau đó lắc lắc đầu.

Chu Lan lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, những câu chuyện về đứa trẻ lưu lạc không ngừng lóe qua trong đầu nàng.

. . .

Trận mưa này tới gấp, đi cũng nhanh.

Chỉ để lại trên mặt đường từng bãi từng bãi nước đọng.

Nhưng mà không khí đúng là mát mẻ hơn rất nhiều.

Huyên Huyên và Đào Tử ngồi xổm ở cửa, nhìn một con chó dưới mái hiên.

Chính là con chó mà ngày hôm đó Đào Tử sử dụng "Ma pháp" để nó nhảy múa.

Con chó kia cũng nhìn thấy các nàng, có lòng muốn trốn, nhưng mà lại có chút không dám, mắt chó chuyển loạn, dáng vẻ có chút khôi hài.

Nó chỉ là một con chó bình thường tạm thời trốn mưa một chút thôi mà.

Nhưng là bằng cẩu giác của nó, nó cảm thấy hai "Đồ vật" nhỏ đang nhìn nó thật giống như không phải là dễ trêu.

"Đào Tử, là con chó nhảy múa ngày hôm đó đúng không, em nhanh lên một chút, để nó nhảy múa đi." Huyên Huyên hưng phấn nói với Đào Tử.

"Đó là bởi vì em biết ma pháp, dùng ma pháp để nó nhảy múa." Đào Tử đắc ý nói.

"Vậy em nhanh dùng ma pháp để nó nhảy múa nữa đi." Huyên Huyên lập tức nói.

"Nhưng mà em không mang gậy phép thuật."

Không có gậy phép thuật thì làm sao có thể sử dụng ma pháp đây? Khẳng định là không được.

"Em thử một chút xem sao, thử một chút đi." Huyên Huyên kéo quần của nàng rồi nói.

Đào Tử vội vàng lôi quần lên, thiếu chút bị Huyên Huyên kéo quần xuống rồi.

"Con cún con, nhanh lên nhảy múa một chút đi." Đào Tử duỗi ngón tay út ra, chỉ vào chó đất rồi nói.

Sau đó. . .

Không xảy ra chuyện gì cả, chó đất vẫn ngơ ngác mà nhìn hai người.

"Em đã nói rồi, không có gậy phép thuật thì không sử dụng được ma pháp." Đào Tử nói với vẻ chắc chắn.

Chó đất cuối cùng quyết định không quan tâm đến hai "Đồ vật" đần độn kia nữa, vừa lúc mưa lúc này cũng ngừng, thế là lập tức chạy đi.

"Ồ, con cún con đừng đi nha, bên ngoài trời đang mưa lớn nha." Đào Tử vội vàng hô.

Trong lòng chó đất đầy khinh thường, xem mình là chó ngốc sao? Rõ ràng mưa đã ngừng rồi.

Đúng lúc này, nước mưa trên trời bỗng nhiên rơi xuống tầm tã, trực tiếp xối ướt toàn thân nó.

Chó đất bị kinh sợ, phát ra tiếng kêu kinh hoàng, vừa kêu vừa chạy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment