"Chị?" La Vũ Dương đầu tiên là gọi một tiếng.
Sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào đèn Dẫn Hồn trên tay Huyên Huyên.
La Hoan cũng là như thế, trong đầu của hắn cũng không có quá nhiều ký ức liên quan đến người xách đèn.
Huyên Huyên không để ý đến việc bọn họ nhìn mình chằm chằm, bởi vì đây là đèn của nàng, ngoại trừ ông chủ và bản thân nàng thì không có bất kỳ người nào có thể cướp đi.
Đương nhiên chủ yếu nhất là bởi vì có ông chủ ở đây, cho nên nàng mới không sợ bọn họ.
Bên cạnh Hà Tứ Hải đưa tay thắp sáng đèn trong tay Huyên Huyên, La Thanh Thần lại xuất hiện ở trước mặt chị em La gia.
"Chị. . ." La Vũ Dương kích động kéo nàng.
Sau đó quay đầu nói với Hà Tứ Hải: "Hà tiên sinh, anh có thế để cho tôi mang chị về gặp gỡ ba mẹ của tôi không?"
"Có thể cho cô mượn đèn Dẫn Hồn, thế nhưng nếu như chị của cô không muốn trở về thì tôi cũng sẽ không cưỡng cầu." Hà Tứ Hải nói.
Đây cũng là nguyên tắc của hắn, luôn có một ít người, đối với bọn họ mà nói thì quên đi quá khứ mới là chuyện hạnh phúc nhất.
Cho nên tuy rằng hắn trợ giúp câu thông người quỷ, nhưng mà đều được xây dựng trên cơ sở hai bên đều tự nguyện.
"Chị." La Vũ Dương nghe vậy quay đầu lại nhìn La Thanh Thần với vẻ mặt cầu xin.
"Chị cả, hay là chị theo chúng em trở về một chuyến đi. Mẹ vẫn rất nhớ chị, những năm gần đây thân thể của bà ấy cũng không phải là rất tốt. . ." La Hoan lúc này cũng vừa đi tới vừa nói.
La Vũ Dương cho hắn một ánh mắt khen ngợi, cuối cùng còn có chút tác dụng.
"Mẹ." La Thanh Thần lầm bầm gọi một tiếng.
"Mẹ ~ "
Ký ức đã có chút mơ hồ rồi.
"Thần Thần, mẹ mua cho con bộ quần áo mới, con thử một chút xem có vừa người không?"
"Thần Thần, đến uống ly sữa bò này, uống nhiều sữa tươi, nhanh lớn lên một chút."
"Thần Thần, lúc phơi quần áo thì nên vung một cái, phải giũ thẳng toàn bộ."
. . .
"Mẹ, người thật phiền nha."
"Con nha, hiện tại cứ chê mẹ phiền, sau này lớn rồi, có phải là muốn trốn xa khỏi mẹ hay không?"
"Hừm, con muốn suy nghĩ một chút."
"Ha ha, nha đầu ngốc, con là con gái của mẹ, dù con có trốn đến nơi đâu thì mẹ đều sẽ tìm được con, sau đó làm phiền con một đời."
"Hừ, mẹ nhất định là không tìm được con."
"Nha đầu ngốc, mẹ không tìm được con, con liền vui vẻ như thế sao."
Mẹ đưa tay xoa xoa tóc của nàng, cười híp mắt nói.
. . .
"Mẹ, người không tìm được con." La Thanh Thần lẩm bẩm.
Đúng lúc này, một thân đồng phục học sinh của nàng bỗng nhiên kéo dài, biến thành áo khoác cung trang, trên đầu hiện ra một chiếc mũ phượng, vóc người bắt đầu cao lên, dung mạo bắt đầu trở nên mơ hồ.
La Vũ Dương đang lôi kéo nàng sợ đến mức trực tiếp buông lỏng tay, liên tiếp lui về phía sau vài bước.
Nhưng mà lập tức phản ứng lại, quát to một tiếng chị, đưa tay liền muốn kéo nàng quay lại.
Nhưng mà trong hư không phảng phất như có một đường không nhìn thấy, trực tiếp kéo La Thanh Thần vào hư không rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Hà tiên sinh, đây là làm sao?" La Hoan ở bên cạnh kinh hoảng hỏi.
La Vũ Dương mặt đầy nước mắt, một mặt bất lực nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Đừng sốt sắng, cô ấy không có chuyện gì." Hà Tứ Hải an ủi trước một câu.
Nhưng mà hắn cũng không nghĩ tới, La Thanh Thần dĩ nhiên lại biến trở về dáng vẻ Bình An nương nương một lần nữa.
Trước đó là bởi vì sổ sách trợ giúp, chặt đứt ràng buộc giữa nàng và Bình An nương nương.
Mà hiện tại lại thay đổi trở lại lần nữa, khả năng duy nhất có thể nói thông, hẳn là có liên quan đến thi thể của La Thanh Thần.
Thân thể của con người tuy rằng chỉ là vật dẫn của linh hồn, nhưng trong đó vẫn có rất nhiều liên hệ huyền diệu.
Hà Tứ Hải cũng không che giấu, trực tiếp nói rõ với hai người.
La Hoan nghe vậy, phản ứng đầu tiên chính là một mặt vui mừng hỏi: "Chị cả của tôi đã trở thành thần linh rồi sao?"
Mà La Vũ Dương lại phản ứng ngược lại với hắn.
"Chị nhất định là rất cô đơn, rất hoảng sợ đúng không?"
Nàng nghĩ đến chuyện La Thanh Thần bị phong trong bùn đất đen tối, một thân một mình chịu đựng sự cô độc từ năm này qua năm khác, tim của nàng liền cảm thấy đau đớn giống như kim đâm.
"Thần linh đối với nàng mà nói đó là lao tù, hơn nữa qua thời gian dài, nàng sợ rằng sẽ không còn là nàng, nàng sẽ biến thành Bình An nương nương chân chính." Hà Tứ Hải nói.
"Vây. . . Vậy phải làm sao bây giờ?" La Hoan khẩn trương hỏi.
Hắn nghĩ tới sự sợ hãi khi bị lão quỷ đoạt xá, linh hồn của hắn bị vây ở trong thân thể, loại cô độc và bất lực kia có thể khiến người ta phát rồ.
"Rất đơn giản, đập phá tượng thần, tìm được thi thể của nàng liền dễ làm rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Như vậy toà miếu kia ở nơi nào?" La Vũ Dương hỏi.
Hà Tứ Hải: ( ̄口 ̄)! !
Hắn hình như cũng không biết.
Thế là quay đầu nhìn về phía Huyên Huyên bên cạnh.
o_o
"Em vẫn là trẻ nhỏ đó."
"Anh biết em là trẻ nhỏ, anh muốn bảo em lại đi hỏi một chút." Hà Tứ Hải nói với vẻ cạn lời.
"Há, được thôi." Huyên Huyên quay người lại, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
. . .
"Chị Dương Dương, thế nào rồi?" Nhìn thấy chị em La Vũ Dương đi ra, Đinh Mẫn vội vàng nghênh đón.
"Cảm ơn." La Vũ Dương nói với nàng.
"Chị Dương Dương, nói những này thì quá khách sáo rồi, chị. . ."
"Sau này sẽ nói tỉ mỉ cho em, chị hiện tại muốn về nhà một chuyến." La Vũ Dương đánh gãy lời nói của nàng.
"Há, được thôi." Đinh Mẫn vội vàng gật gật đầu.
La Vũ Dương quay đầu lại nói với Hà Tứ Hải: "Hà tiên sinh, cảm ơn, tôi sẽ để người đưa thù lao tới cho anh."
"Không vội, chờ sau khi giải quyết chuyện này một cách hoàn toàn rồi hãy nói."
Hà Tứ Hải cũng không sợ nàng chạy.
La Vũ Dương nghe vậy thì không nói thêm nữa, mà là gọi La Hoan bên cạnh một tiếng rồi vội vã rời đi.
"Hà tiên sinh, vậy tôi cũng trở về đây." Thấy hai chị em bọn họ rời đi, Đinh Mẫn cũng chuẩn bị cáo từ.
Dù sao bạn gái của người ta còn ở bên cạnh đây, nàng đợi ở chỗ này cũng không tiện lắm.
Nhìn bọn họ đều rời đi, Lưu Vãn Chiếu đang đọc truyện cho Đào Tử để quyển sách trên tay xuống rồi nói: Giải quyết xong rồi sao?"
"Vẫn còn chưa, nhưng sắp rồi."
Hà Tứ Hải không có nhiều lời, Lưu Vãn Chiếu cũng không hỏi nhiều.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hà Tứ Hải vang lên, cầm lên nhìn, là một dãy số xa lạ, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái.
Người biết số điện thoại của hắn cũng không nhiều, gọi điện thoại cho hắn lại càng ít.
"Là Hà tiên sinh sao?" Điện thoại kết nối, đầu kia truyền đến giọng nói cẩn thận của một người đàn ông.
"Đúng, là tôi, anh là?"
"Tôi là ba của tiểu Nhã, Trần Trạch, Hà tiên sinh còn nhớ tôi không?"
"À, là anh sao, là chuyện của tiểu Nhã sao?" Hà Tứ Hải đương nhiên sẽ không quên, vừa mới qua không bao lâu.
"Đúng, đúng, tiểu Nhã nó. . . Nó gần đây thường xuyên lầm bầm lầu bầu một mình, e là. . . E là. . ." Trần Trạch ấp a ấp úng nói.
"Anh đưa cô bé đến chỗ của tôi đi." Hà Tứ Hải nói.
Trần Tiểu Nhã là một đứa nhỏ rất đặc thù, cũng không biết là trời sinh, hay là bị hắc thạch trong mộ cổ xâm nhập.
Nàng có thể nhìn thấy quỷ, đồng thời có thể nói chuyện cùng quỷ.
Hiện tại e là lại gặp phải quỷ.
"Được, cảm ơn, cảm ơn, ngày mai chúng tôi sẽ lại đây." Trần Trạch nghe vậy thì vội vã cảm ơn trong điện thoại.
Vốn tưởng rằng tìm được con gái về, cuộc sống sẽ khôi phục lại sự yên bình của ngày xưa. Nhưng không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, hai vợ chồng đều cảm thấy tâm lực tiều tụy.
Nhưng mà vì con gái, bọn họ đồng ý chịu tất cả khổ cực.
Hà Tứ Hải để điện thoại xuống, bỗng nghe sấm nổ ngoài cửa, sau đó trời bắt đầu mưa ào ào.
Đào Tử ôm con gà đồ chơi của nàng chạy tới cửa, ngơ ngác mà nhìn trời mưa tầm tã rồi nói: "Trời mưa rồi nha.”
"Ba nói không sai chứ, trời còn phải mưa tầm mấy ngày nữa đây." Hà Tứ Hải đi tới, xoa xoa đầu nhỏ của nàng rồi nói.
"Ai." Huyên Huyên ngồi xổm ở bên cạnh thở dài thật sâu.
"Trời mưa, ngày mai đi nhà trẻ sẽ không thể chơi cầu trượt."
"Không có chuyện gì, giáo viên sẽ cùng các em chơi trò chơi ở trong phòng học." Lưu Vãn Chiếu đi tới nói.
"Chị, chị cũng là giáo viên, thế nhưng vì sao không có tốt như cô Từ vậy?" Huyên Huyên ngồi chồm hổm trên mặt đất ngước cổ nhìn nàng rồi nói.
→_→
"Chị không tốt chỗ nào rồi?" Lưu Vãn Chiếu hỏi ngược lại.
Thế nhưng Huyên Huyên suy nghĩ một chút, lại không nói ra được.
Ngược lại chính là không có tốt như cô Từ là được rồi.
Trả lời qua loa như thế khiến cho cô Lưu tức không nói nên lời.
Quyết định lúc nàng muốn mua đồ gì đó thì sẽ bảo nàng đến tìm cô Từ của nàng.
------
Dịch: MBMH Translate