Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 179 - Chương 179: Chị Em.

Chương 179: Chị Em. Chương 179: Chị Em.

Công viên Hạnh Lâm cũng không xa, đi về phía trước trên đại khái một đoạn đường là đến.

"Chú à, đây chính là công viên Hạnh Lâm." La Thanh Thần chỉ vào dòng người thưa thớt trong công viên rồi nói.

Lúc này là giờ tan học và tan tầm, chỉ có mấy người già nhàn rỗi không chuyện gì làm, người ta không phải về nhà đón con thì chính là về nhà nấu cơm.

Người đàn ông trung niên nghe vậy thì cười hiền hậu rồi nói: "Cảm ơn hai bạn học nhỏ."

Sau đó chà xát tay, nói: "Công viên này rất lớn nha, có thể nói cho chút một chút, hồ Ngư Hoa ở hướng nào không?"

"Thuận đường đi về phía trước, đến ngã tư thứ ba thì rẽ bên phải, lại rẽ lần nữa là đến. Tại ngã tư có bảng hướng dẫn, phía trên có ghi." La Vũ Dương ở bên cạnh lên tiếng.

"Chú không biết chữ, bạn học, có thể làm phiền các cháu dẫn chú đi một chút hay không?" Người trung niên xoa xoa tay, nói với vẻ mặt xấu hổ.

“Chuyện này. . . , cháu còn phải về nhà làm bài tập nữa." La Thanh Thần lộ vẻ khó xử.

"Không sao cả, chúng ta xông qua từ công viên, đi ra ngoài từ phía sau thì cũng gần về đến nhà rồi." La Vũ Dương ở bên cạnh nói.

"Vậy. . . Được rồi." La Thanh Thần thấy em gái nói như vậy thì bất đắc dĩ đồng ý.

Cuối cùng hai cô gái dẫn người đàn ông xa lạ đi vào bên trong công viên.

Sau đó. . .

Người còn chưa tới Ngư Hoa trì, trên nửa đường đã cảm thấy có mấy người xông lên từ phía sau lưng, bọn họ cũng không biết gì nữa.

Chờ các nàng tỉnh lại lần nữa, phát hiện tay và chân đã bị trói, con mắt bị che kín.

Miệng không bị bịt, trong cánh mũi còn có thể ngửi thấy mùi khai của nước tiểu và mùi hôi thối trong không khí.

. . .

"Chúng ta có thể đi cùng nhau, là em không được, là em không được, xin lỗi, xin lỗi. . ." La Vũ Dương ôm đầu gối không ngừng tự trách.

"Chị, làm sao có thể trách chị, không trách chị, lúc đó chị nhỏ như vậy, không phải chị sai." La Hoan ở bên cạnh nhỏ giọng an ủi.

Chỉ lo La Vũ Dương đột nhiên nổi điên đánh hắn một trận.

"Đúng rồi, chuyện này không phải là em sai." Bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ở bên cạnh.

Hai người nghe tiếng liền nhìn lại.

Liền thấy Hà Tứ Hải và cô bé không biết đã trở về từ lúc nào, bên cạnh bọn họ còn có một cô gái.

La Hoan cũng còn tốt, dù sao khi đó hắn còn nhỏ, ký ức đối với La Thanh Thần cũng không phải là quá sâu sắc.

Thế nhưng La Vũ Dương thì không giống rồi, nhìn một cái liền nhận ra nàng.

Bởi vì hình dạng của La Thanh Thần không thay đổi chút nào thì không nói, trên người còn mặc bộ đồng phục vào hôm bị bắt cóc.

"Chị. . . chị. . ." La Vũ Dương có chút ngây ngốc gọi một tiếng.

"Em đều lớn như vậy rồi?"

La Thanh Thần cố gắng tìm kiếm dấu vết lúc nhỏ trên người La Vũ Dương.

Nhưng mà. . .

Xa lạ như thế, nếu như ở gặp thoáng qua trên đường thì nhất định cũng sẽ như người dưng nước lã.

"Chị." La Vũ Dương bỗng nhiên nhảy xuống từ trên ghế sô pha, sau đó ôm lấy La Thanh Thần.

La Thanh Thần thiếu chút bị nàng đụng vào làm ngã, cũng may Hà Tứ Hải ở phía sau nhẹ nhàng đỡ một hồi.

La Vũ Dương rõ ràng cao hơn La Thanh Thần rất nhiều, La Thanh Thần giống như đứa bé bị nàng ôm vào trong lòng.

Nhưng bản thân nàng lại khóc như một đứa bé, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

La Thanh Thần giang hai cánh tay sững sờ, một hồi lâu mới để xuống, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên lưng nàng.

"Em muốn làm ướt áo của chị hả." Nàng nói.

". . ."

"Chị ~ "

La Vũ Dương thả La Thanh Thần ra, lau nước mắt rồi gọi một tiếng.

Giống như khi còn bé, mỗi lần bị oan ức, nàng đều là lau nước mắt đi tìm chị gái.

"Được rồi, không khóc nữa, em đã là đứa. . . người lớn rồi đó?" La Thanh Thần đưa tay muốn vỗ vỗ đầu của nàng, mới phát hiện đã với không tới rồi.

Em gái đã lớn rồi, là người lớn.

La Thanh Thần cúi đầu nhìn chính mình một chút.

Sau đó ngẩng đầu lên nói với La Vũ Dương đang nghẹn ngào: "Dương Dương, em hiện tại cuối cùng cũng không cần làm toán học bài nữa rồi, có vui vẻ không?"

La Vũ Dương vừa khóc lóc vừa gật gật đầu.

"Chị cả." Lúc này La Hoan đi tới gọi một tiếng, trên mặt của hắn cũng chứa đầy sự thương cảm.

"A, em là Hoan Hoan đúng không? Lớn đúng thật là nhanh nha."

La Thanh Thần ngước cổ nhìn La Hoan, một mặt thán phục.

"Chị cả. . ." La Hoan há miệng mới vừa muốn nói chuyện.

Liền bị La Vũ Dương đẩy ngã dang một bên, sau đó nàng lôi kéo tay của La Thanh Thần, dán ở trên mặt của chính mình rồi nói: "Chị, em rất nhớ chị."

"Hừm, chị cũng rất nhớ em, còn có ba mẹ, có Hoan Hoan, còn có ông nội bà nội. . ." La Thanh Thần cười ha ha nói.

Nhìn rất sáng sủa, cũng không có bởi vì làm quỷ thời gian dài mà trở nên tối tăm.

"Xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của em, em không nên bỏ chị mà chạy đi. . ." La Vũ Dương khóc lóc nói.

"Không có quan hệ gì với em cả. Em không chạy thì chúng ta đều đi không được, dù sau chân chị cũng gãy mất rồi." La Thanh Thần nói.

Tổng cộng có ba người bắt cóc các nàng, ngoại trừ người đàn ông trung niên hỏi đường ra thì còn có hai người trẻ tuổi.

Bọn họ gọi người trung niên là chú Đức.

Bọn họ biết La gia có tiền, cho nên muốn vơ vét một khoản, căn bản là không chuẩn bị giết người.

Nhưng mà có một lần, hai người trẻ tuổi ra ngoài, để chú Đức trông coi hai người các nàng.

Mưu đồ đã lâu của La Thanh Thần đột nhiên nổi lên, lập tức xông ra đụng chú Đức ngã xuống từ trên lầu.

Bởi vì là công trình cũ nát, cầu thang đều có không tay vịn và hàng rào bảo vệ.

Nhưng mà La Thanh Thần dùng quá sức, bản thân mình cũng té xuống.

Tòa nhà cũ nát vốn được dùng làm trung tâm thương mại, lầu cao ít nhất năm, sáu mét, La Thanh Thần trực tiếp bị gãy mất một chân, mà người gọi là chú Đức cũng không khá hơn chút nào.

La Vũ Dương lúc đó bị dọa sợ, có lòng muốn cứu chị gái, nhưng mà chú Đức cũng là một kẻ hung ác, cứ kéo La Thanh Thần không thả.

Cuối cùng La Vũ Dương không thể không từ bỏ, chạy trốn trước, tìm người cầu viện, có thể điều này đã trở thành tâm ma một đời của nàng.

. . .

"Nhưng mà. . . Nhưng mà. . ."

La Vũ Dương chạy ra ngoài, thế nhưng nàng vì hoảng sợ mà chạy nhầm phương hướng, đợi khi tìm được người cầu viện thì người đã đi chỉ còn lầu trống.

Trên thực tế, La Vũ Dương không biết, sau khi nàng đi ra ngoài không lâu, hai người cháu trai của chú Đức đã trở lại rồi. Nếu như nàng mà đi con đường ban đầu, có thể sẽ bị trực tiếp tóm lại.

Nhưng cũng bởi vậy, bọn họ nhanh chóng di dời chỗ.

"Được rồi, đừng khóc nữa, em hiện tại là người lớn rồi đó." La Thanh Thần nhìn La Vũ Dương, tỏ rõ vẻ ước ao.

Nhìn dáng vẻ ấy của La Thanh Thần, La Vũ Dương lại càng thêm khổ sở.

"Chị, chúng ta về nhà đi." La Vũ Dương lau một nước mắt một cái rồi nói.

"Về nhà sao?"

La Thanh Thần nghe vậy thì khắp khuôn mặt đều là vẻ mờ mịt.

Nàng sắp quên mất hình dáng của nhà rồi.

"Đúng, chúng ta về nhà." La Vũ Dương gật đầu nói.

"Ba mẹ đều rất nhớ chị."

Thế nhưng La Thanh Thần lại lắc lắc đầu.

"Chị đã chết rồi, chị nên đi chỗ thuộc về chị mới đúng." La Thanh Thần nói.

La Vũ Dương nghe vậy lúc này mới phản ứng được.

Khắp gương mặt đều là nghi hoặc, "Nhưng mà. . . Nhưng mà. . ."

Nàng muốn nói La Thanh Thần hiện tại ngoại trừ hình dạng không thay đổi thì không có chút cảm giác không giống người chỗ nào. Nàng có thể nhìn thấy, có thể sờ thấy, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự ấm áp từ da thịt.

"Đó là bởi vì đèn Dẫn Hồn của em nha." Huyên Huyên ở bên cạnh nâng đèn lồng nhỏ của mình lên, đắc ý nói.

"Đèn sáng là người, đèn tắt là quỷ."

Huyên Huyên tắt đèn Dẫn Hồn trên tay mình.

La Thanh Thuần bị La Vũ Dương lôi kéo lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi ở ngay trước mắt nàng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment