Hà Tứ Hải nghĩ đến lời nói lúc trước của lão quỷ.
Tôi nghĩ tôi như vậy, người khác nghĩ tôi cũng vậy.
Mà La Thanh Thần được hương hỏa tế bái, nàng chính là Bình An nương nương ở trong lòng của người khác. Bình An nương nương hẳn chính là bức tượng nặn mà bọn họ chứng kiến.
Thế là nàng chỉ có thể thân bất do kỷ mà biến thành hình tượng trong lòng mọi người.
Đây là sức mạnh tư tưởng sao?
Sức mạnh tinh thần?
Hoặc là sức mạnh tín ngưỡng?
Nói chung Hà Tứ Hải không rõ lắm, nhưng mà loại sức mạnh này quả thực rất mạnh mẽ.
La Thanh Thần bị "Phong" thần theo một cách khác.
Nhưng mà nàng không có năng lực tương ứng của thần, trái lại còn bị ràng buộc ở trong tượng đất này.
Nhưng như vậy cũng không có gì để nói, nếu như "Thần" đơn giản như vậy liền có thể sinh ra, vậy thì cũng quá không đáng giá rồi.
Hà Tứ Hải quan sát tỉ mỉ bức tượng trước mặt, sau đó quay sang hỏi La Thanh Thần: "Cô còn nhớ bản thân mình là làm sao lại trở thành Bình An nương nương không?"
La Thanh Thần gật gật đầu.
Sau đó nói: "Người xấu bóp chết tôi, chôn xác của tôi vào trong bụng của tượng thần. Lúc mới bắt đầu, tôi còn có thể tùy ý đi lại, thế nhưng từ khi thôn dân gần đây đến tế bái tượng thần, tôi liền bị vây ở nơi này, cũng không thể rời đi nữa."
Từ trong lời nói của La Thanh Thần, Hà Tứ Hải cũng không phát hiện chỗ đặc biệt gì.
Nhưng mà hiện tại chuyện chủ yếu nhất chính là mang nàng về gặp chị em La gia trước.
Hơn nữa hắn nhớ đến một chuyện, hắn thân là người tiếp dẫn, La Thanh Thần là đối tượng nhiệm vụ trong "Khế ước" của hắn.
Nhìn thấy hắn, hẳn là rõ ràng thân phận của hắn, không nên biểu hiện ra tâm tình sợ sệt mới đúng.
"Cho nên vì sao cô lại sợ tôi?" Hà Tứ Hải trực tiếp hỏi.
"Bởi vì. . . Bởi vì trên người anh có thứ khiến cho tôi sợ." Bản thân La Thanh Thần cũng là một mặt mơ màng.
Khi nhìn thấy Hà Tứ Hải lần đầu tiên, nàng liền rõ ràng thân phận của Hà Tứ Hải. Đối với nàng mà nói, đây là một chuyện tốt, nhưng mà tự đáy lòng lại không tự chủ được mà dâng lên một loại cảm giác hoảng sợ.
"Thứ sợ? Là cái này sao?" Hà Tứ Hải bỗng nhiên móc sổ sách ra từ trong lòng.
Bởi vì hắn nhớ tới Lâm Hóa Long, Đinh Tân Vinh, còn có lão quỷ… bọn họ đều cảm thấy sợ hãi đối với sổ sách trong tay Hà Tứ Hải.
La Thanh Thần không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đi lui về phía sau, thu về trong tượng bùn trên bàn thờ.
Hà Tứ Hải không quản nàng, mở sổ sách ra, lật đến tâm nguyện của La Vũ Dương rồi nói: "Em gái cô La Vũ Dương đã đạt thành tâm nguyện với tôi, giao cho tôi thù lao, hy vọng có thể nhìn thấy cô."
Hà Tứ Hải vừa mới dứt lời, trong hư không bỗng có một xiềng xích màu đỏ xuất hiện trực tiếp lôi La Thanh Thần ra từ trong tượng đất.
Huyên Huyên bị dọa cho vội vàng trốn sau lưng Hà Tứ Hải, chỉ dám nhìn lén.
Mà chính Hà Tứ Hải mình cũng bị làm cho sợ hết hồn, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà sợi xích này rất quen mắt, lúc trước lão quỷ, công văn đều là bị sợi xích này lôi đi.
Lẽ nào La Thanh Thần cũng giống như thế?
Nhưng mà chuyện tiếp đó lại làm cho Hà Tứ Hải rất là kinh ngạc. Bởi vì xiềng xích giống như được nung đỏ, quấn quanh ở trên người La Thanh Thần, phát ra tiếng xì xì, vô số sợi khí màu xám bốc hơi từ trên người nàng.
Nhưng mà La Thanh Thần cũng không biểu lộ ra vẻ thống khổ, trái lại còn một mặt ung dung.
Sau khi khí màu xám bốc hơi hơi, hình dạng của La Thanh Thần cũng dần thay đổi, cuối cùng biến thành một cô gái mười lăm, mười sáu, mặc một thân đồng phục học sinh.
Trước ngực còn có chữ "Trung học Hợp Châu số một".
Dáng vẻ này chính là dáng vẻ mà Hà Tứ Hải nhìn thấy trong hình.
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải cảm thấy sổ sách trên tay thật giống như lại nặng hơn một ít.
Mới vừa lật đến trang cuối cùng, quả nhiên sổ sách lại hiện thêm một trang.
Bản thân cuốn số chỉ có 36 tờ.
Sau khi cứu Trần Tiểu Nhã ra từ trong mộ huyệt, hắc thạch thu được đã bị nó hấp thu, đã biến thành 37 tờ.
Chính giữa tờ thứ 37 là ác quỷ cầm xiềng xích trong tay, mặt trái là công văn cầm trong tay cuốn sách.
Mà hiện tại lại xuất hiện tờ thứ 38, chính diện xuất hiện một hình ảnh mới.
Chính là Bình An nương nương mang khăn quàng, đầu đội mũ phượng, nhưng mà nàng không có mặt.
Ngũ quan trống rỗng, nhìn qua tương đối quỷ dị.
Góc trên bên phải có một hàng chữ "Mười tám".
Huyên Huyên trốn ở phía sau sợ đến mức thiếu chút nữa đặt mông ngồi dưới đất.
"Con vật nhỏ này."
Hà Tứ Hải gập sổ lại, phát hiện hoa văn trên sổ sách càng rõ ràng hơn một chút.
Sổ sách? Sổ sách?
Đúng là một bản sổ sách.
Trong lòng Hà Tứ Hải thầm nghĩ.
"Tiếp dẫn đại nhân." Lúc này La Thanh Thần đi tới, vui vẻ gọi hắn một tiếng.
So với trước đó, lúc này La Thanh Thần hoạt bát linh động hơn rất nhiều, không có mang đến cho người ta một loại cảm giác trang nghiêm nữa, nhìn càng giống "Người" hơn.
"Cảm thấy thế nào?" Hà Tứ Hải đánh giá nàng một phen rồi hỏi.
"Cảm giác rất thoải mái." La Thanh Thần nhảy nhót tại chỗ rồi nói.
"Nếu như vậy thì đi theo tôi đi." Hà Tứ Hải xoay người đi ra ngoài miếu.
Huyên Huyên và La Thanh Thần vội vàng đuổi theo.
. . .
"Chị, nếu không chúng ta đi ra ngoài chờ đi?" La Hoan nói với La Vũ Dương đang ngồi thẳng tắp, mắt cũng không chớp.
La Vũ Dương nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía hắn.
Hơi cau mày trách cứ: "Một chút kiên trì đều không có, gấp cái gì?"
"Ồ, chị, chị hết thuốc rồi sao?" La Hoan cau mày hỏi.
Thuốc bình ổn tâm tình mà La Vũ Dương uống vào buổi sáng là thuốc có tính thời hiệu, công dụng của thuốc cũng sẽ từ từ hạ thấp theo thời gian.
Tính toán thời gian thì cũng không còn nhiều nữa rồi.
La Vũ Dương gật gật đầu.
"Chị, vậy chị có muốn uống một chút nữa hay không. Nếu không chờ một lát, nếu như thật nhìn thấy chị cả, chị. . ."
"Thuốc này một ngày uống nhiều nhất là một viên." La Vũ Dương nói.
"Chị, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị hiện tại có thể nói cho em một chút không?" La Hoan bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Năm đó, sau khi La Vũ Dương trốn về, tuy đã nói cho cảnh sát địa điểm của bọn cướp, nhưng nàng lại không nói rõ chuyện cụ thể với bất kỳ ai cả.
Cộng với tinh thần của nàng lại xảy ra vấn đề, mọi người đều không dám hỏi kỹ.
La Vũ Dương nghe vậy thì tâm tình lập tức xuất hiện gợn sóng, cho dù có thuốc khống chế thì trên mặt nàng vẫn xuất hiện vẻ mơ màng và thống khổ.
"Chị, quên đi, chị không muốn nói thì đừng nói. Em không hỏi nữa, không hỏi nữa." La Hoan vội vàng nói.
Đúng lúc này, La Vũ Dương vốn đang ngồi thẳng tắp bỗng nhiên cô chân lại trên ghế sô pha, cong người ôm đầu gối. . .
Xong đời rồi, La Hoan thầm nghĩ trong lòng.
Bởi vì đây là dấu hiệu phát bệnh của La Vũ Dương, nếu là không tốt hắn có thể sẽ bị đánh cho một trận.
Cũng may vào lúc này La Vũ Dương cũng không có bao nhiêu động tác.
Mà là biểu tình mơ màng, tự lẩm bẩm nói chuyện.
. . .
"Chị, ngày hôm nay giáo viên giao rất nhiều bài tập, buổi tối không biết phải làm tới khi nào?" La Vũ Dương oán giận nói với La Thanh Thần đi ở phía trước.
"Nhiều thì nhiều thôi, chờ đến lúc em lên lớp 9 thì bài tập sẽ càng nhiều." La Thanh Thần nói mà không quay đầu lại.
"Mấy môn khác thì không sao cả, nhưng mà là toán học quá khó rồi. Chị, tối về chị có thể dạy em không?"
"Dạy em? Em là muốn chị làm giúp em thì đúng hơn? Bài tập của mình thì phải mình làm, chị còn có một đống lớn bài tập cần làm đây."
"Ai, vẫn là em trai tốt, không cần làm bài tập." La Vũ Dương đeo cặp sách khom người than thở.
"Nó nha, sớm muộn cũng sẽ lớn lên, đến lúc đó cũng sẽ giống với chúng ta." La Thanh Thần quay đầu lại cười nói.
Sau đó nhìn thấy La Vũ Dương đeo cặp sách vất vả liền nói: "Đưa túi xách cho chị đi, chị mang giúp em."
"Được."
La Vũ Dương nghe vậy thì không chút khách sáo mà lấy cặp của mình xuống từ trên vai.
Đúng lúc này, một người nông dân trung niên đi tới từ bên đường, hắn cười hỏi: "Hai vị bạn học, xin hỏi một chút, công viên Hạnh Lâm đi như thế nào vậy?"
La Vũ Dương chú ý tới tay của hắn, rất lớn rất thô ráp, tất cả đều là vết bẩn.
Nhưng mà là một học sinh ba tốt, làm sao có thể ghét bỏ chú nông dân được.
Vừa lúc các nàng về nhà cũng đi ngang qua, thế là nhiệt tình đi trước dẫn đường.
------
Dịch: MBMH Translate