Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 177 - Chương 177: Bình An Nương Nương.

Chương 177: Bình An Nương Nương. Chương 177: Bình An Nương Nương.

"Chờ một lát đi, hẳn là rất nhanh thôi." Hà Tứ Hải nói.

"Ồ. . . được, không vội." La Hoan vội vàng tiếp lời.

La Vũ Dương há miệng nhìn về phương hướng Huyên Huyên biến mất, một mặt kinh ngạc và nghi hoặc, muốn hỏi, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng, chỉ là ngơ ngác mà ngồi ở chỗ đó.

Bầu không khí nhất thời có vẻ hơi trùng xuống.

"Tôi đi rót cho các người cốc nước." Hà Tứ Hải nói.

"Tôi đến, tôi tới. . ." La Hoan vội vàng giành nói.

Sao có thể để Hà Tứ Hải rót nước cho bọn họ được chứ.

La Vũ Dương vẫn ngồi chỗ đó với vẻ mặt không hề có cảm xúc, cũng không nhúc nhích.

"Uống thuốc chưa?" Hà Tứ Hải hỏi.

La Vũ Dương liếc mắt nhìn hắn rồi gật gật đầu.

Thuốc này có chút lợi hại, dường như có thể đè áp tất cả tâm tình chập chùng của La Vũ Dương xuống, người đều có vẻ có chút khô khan, không còn lình động giống như buổi sáng.

"Tiếp dẫn đại nhân, ngài uống nước." La Hoan đưa nước tới trước mặt Hà Tứ Hải, cung kính nói.

"Gọi tôi là Hà tiên sinh đi." Hà Tứ Hải nhận lấy rồi nói.

"Được, Hà tiên sinh, cái kia. . . phải chờ bao lâu vậy?" La Hoan nhanh nhảu không khác gì một con khỉ.

“Nhanh thôi." Hà Tứ Hải nói.

Tìm quỷ dẫn đường là quyền năng của người xách đèn, cho nên khi nàng thi triển sức mạnh của mình thì chỉ cần còn ở trên thế giới này đều sẽ có thể nhanh chóng tìm tới mục tiêu, nếu không thì không ở Dương Thế.

Lúc hắn đang nói chuyện, Huyên Huyên mang theo đèn bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Nhưng mà là một mình nàng trở về.

Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc, thả chén nước trong tay xuống rồi hỏi: "Làm sao rồi? Không tìm được sao?"

La Vũ Dương và La Hoan ở bên cạnh cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Huyên Huyên lắc lắc đầu, sau đó lại gật đầu một cái.

"Có ý gì?"

"Không giống nhau, nàng không giống với trong hình." Huyên Huyên nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía chị em La gia.

Thân thể là vật dẫn linh hồn, sau khi linh hồn đi vào thân thể sẽ phải chịu sự ảnh hưởng của thân thể, biến thành trong ngoài thống nhất, sở dĩ không thể thân thể là một dáng vẻ, linh hồn lại là một dáng vẻ khác.

Trừ khi là đoạt xá giống như lão quỷ, nhưng cho dù đoạt xá thì qua thời gian dài cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng của thân thể. Linh hồn cũng sẽ biến thành dáng vẻ như bên ngoài, đến lúc đó mới coi như là chân chính đoạt xá thành công.

Cho nên, bọn họ đã cung cấp bức ảnh giả?

"Đây thật sự là ảnh của La Thanh Thần sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Đương nhiên đúng, chúng tôi làm sao có khả năng lừa ngài được, Ngài nhìn xem, nơi này còn có tấm ảnh chụp chung của một nhà chúng tôi." La Hoan vội vàng mở tài liệu ra, tìm một bức ảnh gia đình từ bên trong.

Trong bức ảnh, hai vợ chồng La Thiên Chí ngồi ở trên ghế, trong tay La phu nhân ôm một bé trai mặc quần yếm, phía sau hai người là hai bé gái, tướng mạo có chút tương tự, mặt nở nụ cười, nhìn qua thì người một nhà có vẻ như đều hạnh phúc.

Nếu như vậy, hẳn là sẽ không sai rồi, nhưng vậy thì quá là kỳ quái.

"Là xảy ra chuyện gì sao?" La Hoan thấp thỏm hỏi.

La Vũ Dương vẫn là bộ dạng không cảm xúc, nhưng mà trong đôi mắt lại tràn đầy nghi vấn và lo lắng.

Hà Tứ Hải không trả lời hắn, mà là hỏi Huyên Huyên: "Em dẫn cô ấy lại đây."

Không quản người Huyên Huyên tìm thấy có phải là La Thanh Thần hay không, dẫn lại đây gặp mặt rồi lại nói.

Huyên Huyên nghe vậy lại lắc lắc đầu, "Cô ấy không đi được."

"Đi không được là có ý gì?"

"Cô ấy vừa ra khỏi cửa, xèo ~ một cái liền bị kéo về." Huyên Huyên nói xong, còn duỗi ngón tay út ra dấu.

"Ồ?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì rất là nghi hoặc.

Thoáng suy tư một hồi, sau đó hắn quay đầu nói với chị em La gia: "Các người chờ chút đã, tôi đi xem một chút."

Nói xong cũng không chờ bọn họ nói chuyện, lôi kéo Huyên Huyên rồi biến mất giống như Huyên Huyên trước đó, giống như đã hóa thành một tia khói xanh rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Để lại chị em La gia hai mặt nhìn nhau.

. . .

Lúc người xách đèn sử dụng quyền năng không giống với việc dùng quỷ thân đi đường, phảng phất như có một đường nối thẳng tắp, trực tiếp đi về phía mục tiêu.

Nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ bay, hầu như là trong nháy mắt, bọn họ liền đi tới chỗ cần đến.

Hà Tứ Hải dừng thân thể lại, đánh giá bốn phía một chút.

Bọn họ đang đứng ở dưới chân một gò núi.

Gò núi không cao lắm, mơ hồ có thể thấy rõ trên gò núi có một tòa miếu thờ.

Cách gò núi không xa có một thôn xóm rất lớn, đèn đuốc loang lổ.

"Ở trên này sao?" Hà Tứ Hải cúi đầu hỏi Huyên Huyên.

"Ừ ~, ở trong nhà phía trên." Huyên Huyên chỉ lên gò núi rồi nói.

Thế là Hà Tứ Hải dắt nàng, đi lên con đường lát đá xanh uốn lượn.

Chờ đến gần, Hà Tứ Hải mới nhìn rõ chữ trên tấm biển.

"Miếu Bình An Nương Nương."

Trước cửa có một lư hương lớn, bên trong có chút tro, xem ra đã tắt rất lâu, hương hỏa cũng không thịnh.

Trước cửa miếu khép hờ còn có một bộ câu đối phai màu.

Mưa thuận gió hòa hương hỏa vượng

Thủy tú sơn thanh phúc lưu trường.

Hà Tứ Hải chuyển thành người, dắt Huyên Huyên, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Đền miếu cũng không lớn, ở giữa có một pho tượng.

Phía trước có một tấm nệm bồ đoàn, trên bàn thờ đặt mấy lễ cúng đã mốc meo, tấm màn bên cạnh tràn đầy bụi bẩn.

Về phần người coi miếu, đương nhiên là không thể có rồi.

Nhìn qua hẳn là rất lâu rồi không có ai quét tước, thế nhưng cũng không đến mức bỏ đi.

Hẳn là ngày lễ ngày tết mới có người đến đây cúng bái.

"Em nói người ở đâu?"

Hà Tứ Hải đánh giá một vòng, cũng không có phát hiện bóng quỷ của La Thanh Thần, thế là hỏi Huyên Huyên bên cạnh.

Huyên Huyên nghe vậy thì lập tức chỉ vào bức tượng Bình An nương nương ở giữa

"Ồ?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì cảm thấy kinh ngạc.

Hắn đánh giá tòa tượng nặn này từ trên xuống dưới.

Chỉ thấy vị Bình An nương nương này mang khăn quàng vai, đầu đội mũ phượng, khóe miệng mỉm cười, mặt mũi hiền lành.

Huyên Huyên không nói hắn còn không chú ý, hiện tại vừa nói, hắn cuối cùng nhận ra được sự khác thường của bức tượng.

Đặc biệt là đôi mắt của Thần, đang nhìn Hà Tứ Hải không hề chớp.

Nếu là tượng thần linh bình thường, ánh mắt đều biểu đạt ra tâm tình hoặc là thương hại, hoặc là uy nghiêm, hoặc là từ bi gì gì đó, đều là những cảm xúc tương đối đơn lẻ.

Mà hiện tại, tâm trạng của đôi mắt này lại vô cùng phức tạp, có sợ sệt, tò mò, kinh hỉ… tất cả xen lẫn vào nhau.

Phảng phất giống như một người bình thường.

"Đi ra đi, cô cũng biết tôi là người như thế nào?" Hà Tứ Hải nói với bức tượng Bình An nương nương.

"Chị." Huyên Huyên cũng nhỏ giọng gọi một tiếng.

Sau đó bên trong đền miếu là một mảnh trầm mặc, ngay tại lúc Hà Tứ Hải sắp thiếu kiên nhẫn, từ bức tượng Bình An nương nương mới nổi lên một cái bóng mờ.

Thế nhưng ảnh mờ này lại giống hệt với bức tượng Bình An nương nương, hoàn toàn không hề có một chút tương tự nào với bức ảnh mà hai chị em La gia cung cấp.

"Cô là La Thanh Thần?" Hà Tứ Hải cau mày hỏi.

"Bình An nương nương" nghe vậy thì nhút nhát gật gật đầu.

"Tại sao cô lại biến thành bộ dạng này?" Hà Tứ Hải hỏi.

Suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung: "Cô nên rõ ràng ý của tôi?"

La Thanh Thần gật gật đầu, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Bởi vì mọi người nghĩ tôi như vậy."

"Nghĩ cô như vậy, ai nghĩ như cô vậy?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.

La Thanh Thần không hề trả lời, mà đứa ánh mắt nhìn về phía lư hương nằm bên ngoài đền miếu.

Hà Tứ Hải nhìn lại theo ánh mắt của nàng, lập tức bừng tỉnh.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment