"Tất cả đứng lên, xếp thành hàng, Vu Minh Hạo nói cậu đó, không nên chen lấn người khác." Thẩm Di Nhiên cầm tấm biển, kiêu ngạo như một con gà trống lớn.
Hiện tại là thời gian tan học, những bạn nhỏ đều đang xếp hàng chờ phụ huynh đến đón.
Mà phía trước đội ngũ, đều có một bạn nâng biển, đại biểu cho biển của lớp mình.
Không phải ai cũng có thể tùy tiện nâng cái biển này đâu, nhất định phải là bạn nhỏ học tốt nhất lớp mới được.
Không thấy tất cả ánh mắt của những bạn nhỏ khác đều là hâm mộ sao?
Vu Minh Hạo có chút oan ức lui về phía sau, tớ không chen những bạn nhỏ khác mà, tớ chỉ là có chút mập mà thôi.
Hắn cảm thấy Thẩm Di Nhiên nhất định là còn đang tức giận chuyện buổi trưa, nhưng mà hắn cũng đã quá khiêm nhường rồi, thật sự oan ức mà.
Cửa lớn nhà trẻ mở ra, từng đội heo nhỏ nối đuôi nhau mà đứng xếp hàng đi ra, sau đó được ba mẹ ông bà của mình đến đón về.
Xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn, hai nhóc Đào Tử xếp ở chính giữa.
Đào Tử còn chưa ra cửa, đã thấy ba ba nhón chân nhìn xung quanh vào bên trong rồi. Nàng cao hứng giơ giơ tay, thiếu chút không nhịn được mà chạy tới trước.
Chờ vừa ra khỏi cổng trường, nàng như là ngựa con thoát cương, lập tức nhào tới trong lồng ngực của ba ba.
"Ha ha, ngày thứ nhất đi nhà trẻ cảm giác thế nào?" Hà Tứ Hải ôm lấy nàng rồi hỏi.
"Ừ, con biết rất nhiều bạn nhỏ, còn có một người bạn tốt." Đào Tử vui vẻ nói.
Huyên Huyên lúc này cũng được Lưu Trung Mưu ôm lên.
Nghe vậy thì lập tức tiếp lời: "Nhà trẻ chơi thật vui, cơm buổi trưa cũng rất là ngon."
"Ừm ~" Đào Tử lập tức gật gật đầu nhỏ.
"Đào Tử còn thả một quả rắm thối." Huyên Huyên đột nhiên nói.
Đào Tử: o(*////▽////*)q
Có thể đừng nói chuyện này hay không.
"Đào Tử, Huyên Huyên." Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy bạn tốt Thẩm Di Nhiên đang gọi các nàng.
Các nàng nhìn lại theo tiếng nói thì thấy một bà lão đang dắt Thẩm Di Nhiên.
"Bạn tốt." Hai đứa nhóc lập tức vui vẻ vẫy vẫy tay với nàng.
"Mẹ, Thẩm Di Nhiên thật là keo kiệt, hẹp hòi, còn nhớ thù, làm người ta thật là tức giận." Ở một bên khác, nhóc mập Vu Minh Hạo nói với mẹ đến đón mình.
"Làm sao thế? Cậu ấy bắt nạt con sao?" Mẹ Vu Minh Hạo hỏi.
"Mới sẽ không, con lợi hại lắm nha. . ." Thế là Vu Minh Hạo kể lại chuyện xảy ra vào buổi trưa một lần.
Sau đó lại hỏi: "Mẹ, con gái các người có phải là đều rất keo kiệt hay không? Con còn muốn làm bạn tốt với các bạn ấy."
"Ai nói với con thế? Ngày mai con nói lại cẩn thận với bạn ấy, nàng nhất định sẽ đùa với con."
"Ba ba nói với con, ba ba nói mẹ rất keo kiệt, còn ghi thù, bởi vì mẹ cũng là phụ nữ."
"Ồ ~, có đúng không?"
"Vâng~, mẹ, con muốn ăn xúc xích nướng, mẹ mua cho con một cái đi."
"Con đã mập như thế rồi, còn ăn xúc xích gì nữa? Nhanh chóng theo mẹ về nhà."
". . ."
"Oa, hoa nhỏ." Huyên Huyên nhìn thấy ven đường có một đóa hoa cúc nhỏ, lập tức cong người, nằm trên mặt đất cẩn thận quan sát.
Đào Tử lập tức chạy tới, sau đó duỗi ngón tay út ra rồi đếm số cánh hoa.
"Một hai ba, một hai ba, một hai ba. . ."
"Một hai ba bốn, năm. . . Hai lần năm rồi."
Huyên Huyên cảm thấy, em Đào Tử đúng là ngốc, cũng không biết năm.
"Hai lần năm?" Đào Tử duỗi hai bàn tay nhỏ bé ra.
Là cảm thấy cánh hoa không có nhiều bằng hai ngón tay út?
Nàng gãi đầu một cái, cảm thấy không rõ, nhưng mà không sao cả, nàng có biện pháp thông minh.
Nàng đem ngón tay út đến gần, so từng cái từng cái.
Sau đó giật mình phát hiện, rõ ràng nhiều hơn ngón tay một cái, vì sao lại là hai lần năm đây?
"Phía sau năm là sáu, không phải là hai lần năm, hai lần năm chính là mười rồi." Lưu Trung Mưu ở bên cạnh cười ha hả rồi giải thích.
Nhà trẻ tan học rất sớm, buổi trưa đã ăn cơm trưa còn ngủ một giấc.
Sau đó rời giường thì nghỉ ngơi một hồi, ăn bữa chiều, trên căn bản liền tan học rồi.
Mà lúc này còn chưa đến bốn giờ nữa.
Cho nên mọi người cũng không vội về nhà, Hà Tứ Hải và hai vợ chồng Lưu Trung Mưu theo ở phía sau, các nàng thì lắc lư ở phía trước.
Hai đứa nhóc lúc thì dừng chân vì một đóa hoa nhỏ, lúc thì dừng lại vì con kiến nhỏ, một hồi lại bởi vì nhặt được một lá cây đẹp mà chạy qua chạy lại băng băng. . .
Từ nhà trẻ về đến nhà chỉ là một đoạn đường ngắn, nhưng lại đi hơn một giờ mới trở lại Ngự Thủy Loan.
Hai đứa nhóc ở trong tiểu khu không muốn trở về nhà, còn muốn chơi một hồi nữa, bởi vì hiện tại trong tiểu khu có rất nhiều bạn nhỏ mới tan học về.
. . .
"Không nghĩ tới buổi tối trên trấn còn có nhiều người như vậy."
Ăn xong cơm tối, Hà Tứ Hải mang theo Huyên Huyên đến Vấn Tâm Quán làm việc. Đào Tử cứ muốn theo cùng, cuối cùng Lưu Vãn Chiếu cũng đến rồi.
"Đó là đương nhiên, buổi tối ở trấn hồ Kim Hoa có chợ đêm, có rất nhiều du khách thích ra ngoài đi dạo vào buổi tối, càng thú vị hơn so với ban ngày." Lưu Vãn Chiếu nói.
Ngày hôm nay nàng bận bịu cả ngày, vốn là cho rằng sáng sớm sẽ đi tham gia lễ khai giảng một hồi rồi chuồn êm trở về. Nàng lại không phải là chủ nhiệm lớp, trên căn bản là không có chuyện của nàng.
Nhưng không nghĩ tới hiệu trưởng buổi chiều lại mở hội hội vận động giáo viên, bận đến lúc chạng vạng mới trở về.
"Chợ đêm sao?"
Hà Tứ Hải nhìn trấn hồ Kim Hoa Hồ đèn đuốc sáng trưng rồi mỉm cười.
Ngày 15 tháng 7 sang năm, nơi này nhất định sẽ càng náo nhiệt hơn.
"Đi thôi, chúng ta đến cửa hàng trước." Hà Tứ Hải nói.
Nhưng mà không chờ bọn họ đến cửa hàng, đã gặp phải ba người La Vũ Dương ở ngã tư.
Ba người đứng ở ven đường hết nhìn đông tới nhìn tây.
"Các người ở đây làm gì?" Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.
"Hà tiên sinh, chuyện này. . . Còn chưa tới tám giờ." La Hoan chà xát tay rồi nói.
Bọn họ đến quá sớm, chưa tới năm giờ đã tới trên trấn, tìm một quán cơm ăn chút gì đó sau đó đi dạo cho đến bây giờ.
Nhưng mà bọn họ đã dạo trấn hồ Kim Hoa rất nhiều lần mà vẫn còn chưa tới tám giờ, đang đứng ở chỗ này bàn xem có nên đến Vấn Tâm Quán sớm một chút hay không.
"Đi thôi, theo tôi về tiệm trước." Hà Tứ Hải đi đầu về phía trước.
"Cô Lưu." Đinh Mẫn lúc này mới bắt chuyện một tiếng với Lưu Vãn Chiếu.
Sau đó nhìn về phía hai đứa bé được nàng dắt, đặc biệt là Huyên Huyên, mỉm cười vẫy vẫy tay với các nàng.
Hai chị em La gia bên cạnh có chút ngạc nhiên đánh giá Lưu Vãn Chiếu, nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Đợi đến trong cửa hàng, Hà Tứ Hải để Lưu Vãn Chiếu mang theo Đào Tử chờ ở dưới lầu với Đinh Mẫn.
Mình thì dắt Huyên Huyên dẫn hai chị em La lên lầu.
Vẫn là gian phòng khám và điều trị buổi sáng.
"Ngồi đi." Hà Tứ Hải thả tay Huyên Huyên ra, bảo hai người ngồi xuống.
Sau đó hỏi tiếp: "Mang tư liệu tới không?"
"Mang đến rồi."
La Hoan vội vàng mở túi xách trong tay ra, lấy ra từ bên trong một xấp tư liệu.
Mà La Vũ Dương thì từ lúc gặp mặt cho đến hiện tại vẫn không nói một câu nào.
Mặt không hề có cảm xúc, như là một con rối, không có chút tình cảm nào, nghĩ nên uống thuốc sớm để áp chế tâm tình của mình.
"Nhiều như vậy sao?"
Hà Tứ Hải tiện tay lật qua lật lại, bên trong ghi lại rất tường tận, nhưng mà hắn chưa dùng tới những thứ này, chỉ là tìm một tấm hình từ bên trong rồi đưa cho Huyên Huyên bên cạnh.
"Cô ấy tên là La Thanh Thần, em tìm xem cô ấy ở chỗ nào?" Hà Tứ Hải nói.
La Vũ Dương nhìn ở trong mắt, tràn đầy ngạc nhiên, nhưng mà La Hoan lại nhận ra Huyên Huyên.
"Được nha."
Huyên Huyên sờ soạng phía sau mình một cái, lấy ra một cây đèn lồng nhỏ dưới ánh mắt kinh ngạc của hai chị em, sau đó phảng phất như hóa thành một tia khói xanh, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
------
Dịch: MBMH Translate