Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 175 - Chương 175: Một Ngày Ở Vườn Trẻ.

Chương 175: Một Ngày Ở Vườn Trẻ. Chương 175: Một Ngày Ở Vườn Trẻ.

"Đào Tử, em ngồi ở chỗ này làm gì? Nhanh đi chơi cùng chị nào." Huyên Huyên thấy Đào Tử ngơ ngác mà ngồi ở chỗ đó, đi qua lôi kéo nàng.

"Chị, buổi trưa chúng ta không trở về nhà ăn cơm sao?" Đào Tử mơ màng hỏi.

"Đương nhiên không trở về nhà, mẹ nói chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà trẻ, ăn cùng những bạn nhỏ khác." Huyên Huyên lập tức nói.

"Nhưng mà. . . Nhưng mà nếu như ba ba nhớ em thì phải làm sao bây giờ?" Đào Tử lo lắng hỏi.

→_→

"Là em nhớ ba mới đúng?" Huyên Huyên hỏi.

Đào Tử lập tức gật gật đầu.

"Không sao cả, chờ tan học là có thể gặp thôi mà." Huyên Huyên lập tức nói.

Nàng chính là đứa nhỏ có kinh nghiệm đi nhà trẻ.

"Vậy lúc nào thì tan học?" Đào Tử hỏi với vẻ mặt chờ đợi.

"Còn có. . . Còn có dài như vậy." Huyên Huyên giang cánh tay nhỏ ra ra dấu một hồi.

"Oa, dài như vậy sao, vậy còn phải chờ rất lâu đây?"

Cũng không biết nàng thế nào để nhìn ra thời gian dài ngắn từ cánh tay nhỏ của Huyên Huyên.

"Huyên Huyên, Đào Tử, nhanh lên lại đây một chút, sắp ăn cơm rồi." Thẩm Di Nhiên bỗng nhiên lớn tiếng gọi các nàng.

Bọn trẻ giống như là heo nhỏ, xếp thành hàng, cô Từ đang duy trì trật tự.

Thức ăn của nhà trẻ cũng khá, hai mặn hai chay thêm một canh, dù sao học phí đắt như vậy còn ở nơi đó.

Bởi vì đều là trẻ nhỏ, nhà trẻ sợ nguy hiểm, trên căn bản sẽ không có xương xẩu gì cả.

Đào Tử và Huyên Huyên đều không phải là đứa trẻ kén ăn, ăn rất là vui vẻ.

Thẩm Di Nhiên ở bên cạnh nâng bát cơm ngơ ngác mà nhìn hai người bọn họ.

"Các cậu thật là lợi hại?" Nàng kinh ngạc nói.

Chỉ qua chút thời gian, bát của Đào Tử và Huyên Huyên đã thấy đáy.

Đào Tử ăn no rồi, cũng không nhớ ba ba nữa, gương mặt bóng nhẫy cười cực kỳ hài lòng.

"Ăn rất ngon, sạch hoàn hoàn."

Đào Tử nhìn đáy bát còn sót lại một viên cuối cùng, a ô một hồi rồi bỏ nó vào trong miệng.

Đây là viên từ thuần thịt cá, vô cùng ngon.

"Tớ cho cậu ăn." Thẩm Di Nhiên gắp cá viên trong bát của mình cho Đào Tử.

Nhưng mà nàng chỉ là một đứa nhỏ, nào có thể gắp chặt được, cá viên trực tiếp lăn xuống, dọc theo bàn ăn nhỏ lăn ra thật xa.

Vừa vặn lăn trúng một nhóc mập đang ăn cơm, nó liền đưa tay nắm lấy rồi nhét vào miệng mình.

"Ha ha ~, viên của cậu bị tớ ăn rồi." Nhóc mập đắc ý nói.

"Trả viên lại cho tớ."

Thẩm Di Nhiên vô cùng mạnh mẽ, chạy tới một phát bắt được miệng của nhóc mập, đẩy miệng của hắn ra, rồi xung quanh bên trong.

"Ô ô. . . , cậu làm gì thế?" Nhóc mập bị làm cho sợ hết hồn.

"Đưa viên cho tớ, đó là viên mà tớ cho Đào Tử." Thẩm Di Nhiên tức giận nói.

Sau đó đưa tay muốn móc viên từ trong miệng hắn ra.

"Thẩm Di Nhiên, nhanh thả Vu Minh Hạo ra, muốn ăn thì chỗ của cô còn có." Cô Từ ở bên cạnh quýnh lên, vội vàng chạy tới tách hai người ra.

"Bạn nhỏ không thể đánh nhau, có biết không?" Cô Từ dạy dỗ.

"Cháu không đánh nhau, bạn ấy ăn viên của cháu, bảo bạn ấy trả lại cho cháu." Thẩm Di Nhiên chống nạnh, khí thế hùng hổ.

"Chỗ của cô còn có, cô cho con một cái nữa." Cô Từ cũng là một mặt bất đắc dĩ.

"Mới không cần, cháu chỉ muốn viên của cháu thôi." Thẩm Di Nhiên cố chấp nói.

"Nhưng mà, đã bị tớ ăn, ha ha ~, tớ thật là vui vẻ nha." Tên nhóc mập Vu Minh Hạo đắc ý nói.

Thẩm Di Nhiên tức giận nhướng mày, đột nhiên xông tới, đoạt lấy bát cơm trên tay Vu Minh Hạo.

Sau đó nhanh chóng lùa vào miệng mình mấy cái, nhưng mà vì ăn quá nhanh cho nên đã bị sặc, phun tất cả cơm trong miệng ra ngoài.

Phun cho Vu Minh Hạo đang chuẩn bị đoạt lại bát cơm của mình đầy mặt.

Nhóc mập sửng sốt, miệng nhỏ xẹp xuống, sắp khóc rồi.

Thẩm Di Nhiên đại khái cũng biết là mình gặp rắc rối liền bỏ chén xuống, xoay người chạy ra ngoài phòng học, cô Từ bắt cũng không kịp.

Nhưng mà cô Từ cũng có kinh nghiệm đối phó với Thẩm Di Nhiên, dù sao cũng đã ở chung hơn một năm, biết rõ tính cách của bạn nhỏ này.

Cho nên cũng không vội vã đuổi theo nàng, mà là lau sạch cơm trên mặt bạn nhỏ mập mạp kia trước.

Đào Tử và Huyên Huyên liếc mắt nhìn nhau, sau đó lặng lẽ chạy ra ngoài, đuổi theo Thẩm Di Nhiên.

Chờ đi ra khỏi phòng học, mới phát hiện một mình Thẩm Di Nhiên đang chơi cầu trượt.

"Thẩm Di Nhiên, chúng ta cùng nhau chơi đi." Đào Tử đi lên nói.

Thẩm Di Nhiên sửng sốt một chút, sau đó nhìn Đào Tử, nói với vẻ mặt chán nản:"Tớ phạm lỗi lầm, không phải là đứa nhỏ ngoan."

"Mới không phải, đó là bởi vì Vu Minh Hạo là tên xấu." Huyên Huyên nghe vậy thì lập tức lớn tiếng phản bác.

"Ừ ~ "

Đào Tử lập tức gật gật đầu phụ họa.

Sau đó lớn tiếng nói: "Chúng ta là bạn tốt."

"Hì hì ~, chúng ta là bạn tốt." Thẩm Di Nhiên vốn dĩ đang không vui lập tức vui vẻ nở nụ cười, giống như một mặt trời nhỏ, đặc biệt cảm hoá người.

"Chúng ta cùng nhau chơi đi." Nàng nói.

Sau đó ba bạn nhỏ lái xe lửa nhỏ, chơi cầu trượt.

Tiếng cười bay khắp nhà trẻ, khiến cho các giáo viên ban khác đều phải đi ra khỏi phòng học xem xét một chút, nhìn một chút là bạn nhỏ nào lại cười lớn tiếng như vậy, vui vẻ như vậy.

Tuy rằng rất vui vẻ, thế nhưng rất nhanh đã bị cô Từ tìm ra.

Nhìn dáng vẻ chơi đùa vui vẻ của ba đứa nhóc, nàng cũng giống như cũng bị cảm hoá, không tự chủ được mà lộ ra mỉm cười.

Sau đó sải bước đi tới, nhưng mà nàng cũng không chuẩn bị phê bình Thẩm Di Nhiên.

Nhìn thấy cô giáo đến rồi, ba tên nhóc lập tức trốn ở phía trong cầu trượt, nhìn lén ra từ trong góc, cho rằng cô gái sẽ không phát hiện được các nàng.

Nhưng mà phía trên cầu trượt đều là lỗ, nào có thể che được các nàng.

"Ồ? Người chạy đi đâu rồi?"

Cô từ Từ tìm một vòng xung quanh cầu trượt với vẻ mặt kỳ quái, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.

Ba tên nhóc vội vàng che miệng của mình lại, cố gắng không phát ra tiếng cười.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng "Phốc".

Thẩm Di Nhiên:???

Huyên Huyên:???

Đào Tử: (灬°ω°灬)

Đào Tử thả một quả rắm.

Vừa nãy ăn hai món ăn mặn, một củ cải thịt nướng, một cá kho.

Ăn nhiều củ cải, làm sao có thể trách đứa nhỏ đây?

Đào Tử bụm mặt, cười cười xấu hổ.

Ngay vào lúc này, cô Từ bỗng nhiên thò đầu vào, cười to nói: "Ha ha, cô bắt được mấy tên nhóc xấu xa rồi."

"Ngửi ngửi ~ "

Cô Từ ngửi một chút, sau đó sắc mặt biến thành đen.

"Ai nha, ai đánh rắm thế, thúi chết người rồi."

"Ha ha ~ "

Ba tên nhóc vội vàng đặt mông ngồi xuống, sau đó trượt xuống, muốn chạy trốn.

Thế nhưng cuối cùng ba tên nhóc vẫn là bị cô giáo bắt lại.

Đặc biệt là bạn nhỏ Thẩm Di Nhiên, còn chưa có ăn cơm trưa.

Sau đó cô giáo phạt Đào Tử và Huyên Huyên đồng thời giám sát Thẩm Di Nhiên ăn cơm.

Bạn nhỏ Thẩm Di Nhiên ăn cơm luôn là một vấn đề lớn.

Nhưng mà lần này dưới sự giám sát của bạn tốt, nàng đã ăn bữa cơm nhiều nhất từ trước tới nay.

Nàng cũng không thể bị bỏ lại phía sau, nhất định phải ăn nhiều như các bạn, hơn nữa còn phải nhanh như thế.

Bởi vì các nàng là bạn tốt.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment