Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 191 - Chương 191: Cuộc Sống Giản Đơn

Chương 191: Cuộc Sống Giản Đơn Chương 191: Cuộc Sống Giản Đơn

Nhìn nhà họ La rời đi, Hà Tứ Hải quay người lại nhìn hai tấm ngân phiếu đặt trên bàn.

Bốn triệu là một số tiền rất lớn đối với hắn, với số tiền này, hắn có thể an cư lạc nghiệp tại Hợp Châu cùng Đào Tử.

Trước đây từng làm việc tại công trường, mệt chết đi được, nhưng toàn ở nhà của người khác, không có căn nào thuộc về hắn.

Mặc dù Tôn Nhạc Dao cho hắn thuê căn nhà với giá rất thấp, nhưng rốt cuộc nó không thuộc về hắn, đối với người dân Đại Hạ mà nói, đều phải có nhà, thậm chí họ còn cho rằng có nhà mới có gia đình.

Vì vậy, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là mua một căn nhà.

Hà Tứ Hải cất tấm chi phiếu đi, và sau một hồi suy nghĩ, cuốn sổ trên lầu xuất hiện trên tay hắn.

Hắn nhẹ nhàng sờ hai chữ âm dương trên bìa cuốn sổ.

Sự xuất hiện của cuốn sổ này đã mang lại những thay đổi long trời lở đất và mang lại nhiều khả năng hơn cho cuộc đời của Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải mở cuốn sổ ra, lật đến trang đồ án cuối cùng, nhẹ nhàng chạm vào đồ án của văn thư, một chuỗi công ty xuất hiện trong hư không trước mặt, trên chuỗi chính là văn thư đã bị đánh cắp trước đó, bây giờ toàn bộ cơ thể hắn bị trói chặt bởi xiềng xích màu đỏ.

Những sợi xích màu đỏ, giống như những con rắn tinh linh, lần lượt rút vào khoảng không và thả hắn ra.

Tuy nhiên, văn thư trước mặt sớm đã không còn dáng dấp nhanh nhẹn khi nhìn thấy thần linh, dường như chính là một thể xác, đứng trước mặt Hà Tứ Hải mà không hề nhúc nhích.

Hà Tứ Hải gãi đầu, có chút bối rối, vật này có công dụng gì.

Sau khi thức dậy từ giấc mơ vào buổi trưa, hắn phát hiện trong đầu óc mình có nhiều cách hơn để sử dụng cuốn sổ.

Nhưng mà cụ thể dùng để làm gì thì hắn không biết được.

Khi tâm trí hắn chuyển động, văn thư trước mặt hắn tiến lên vài bước, và đột nhiên biến thành những làn khói xanh quấn quanh người Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải cúi đầu liếc nhìn chính mình, hắn đã biến thành hình dáng của văn thư.

Sau đó hắn bước đi hai lần, phương hướng nhẹ nhàng, không có trở ngại, trông kém xa quỷ.

Cuộn giấy của văn thư nguyên bản trên tay cũng xuất hiện trong tay hắn, hắn lật ra xem liền thấy trống không.

Sau đó…

Cái này có thể làm gì?

Cái này?

Bản thân Hà Tứ Hải cũng cảm thấy không thể giải thích được.

Theo tâm trí Hà Tứ Hải chuyển động, những làn khói xanh bốc lên từ cơ thể hắn, cuối cùng đã bị cuốn sổ cái trên tay hắn hấp thụ, và hắn trở lại hình dáng như ban đầu.

Nhìn thoáng qua, Đào Tử và những người khác cũng sắp tan học, Hà Tứ Hải trực tiếp đóng cửa hàng, chuẩn bị đón bọn họ tan học.

Đi qua con hẻm nhỏ, ở xa xa vừa hay nhìn thấy Đậu Tiểu Long cùng gia đình Trần Trạch.

Hai đứa trẻ cầm thức ăn trên tay, trông có vẻ rất vui vẻ.

Hà Tứ Hải cũng không qua đó, mà trực tiếp quay lại đi đến trường mẫu giáo.

Khi đến cổng trường mẫu giáo, vừa đúng lúc đến giờ tan học.

Một nhóm em bé xếp hàng trên sân chơi, bạn chen tôi, tôi chen bạn, ríu ra ríu rít thật sôi nổi.

Đào Tử và Huyên Huyên cũng ở trong đội ngũ lớp Trung Nhị, hơn nữa còn đứng ở đầu đội ngũ.

Đào Tử nắm lấy quần áo của Huyên Huyên, còn Huyên Huyên đang nói chuyện với đội trưởng Thẩm Di Nhiên.

Bọn chúng không phát hiện ra Hà Tứ Hải, chủ yếu là vì có quá nhiều phụ huynh, toàn là người.

“Thẩm Di Nhiên, thứ bảy cậu đi bãi cát chơi cùng bọn mình nhé?” Huyên Huyên gửi lời mời đến Thẩm Di Nhiên đang đứng trước mặt cô.

Đào Tử ở phía sau cũng mong đợi.

“Thứ bảy ư?” Thẩm Di Nhiên suy nghĩ một lúc sau khi nghe những lời này, sau đó lắc đầu.

Huyên Huyên có chút thất vọng hỏi: "Tại sao thế?"

“Bởi vì mình phải đi thăm mẹ của mình.” Thẩm Di Nhiên có chút buồn bã nói.

“Mẹ của cậu bị làm sao thế?” Huyên Huyên tò mò hỏi.

“Mẹ mình bệnh rồi, ở trong bệnh viện, vào thứ bảy và chủ nhật, mình và ba mình sẽ cùng nhau đến thăm mẹ.” Thẩm Di Nhiên nói.

“Bệnh rồi?”

Đào Tử nghe vậy giật mình há hốc mồm.

Cô ấy biết rằng bị bệnh là rất đáng sợ, và cô ấy đã từng bị bệnh, rất buồn.

Còn bà nội thì đau ốm, ngày nào cũng nằm trên giường không dậy nổi, phải đi khám bệnh ở nơi xa, một mình bà ở nhà Tứ gia gia chờ đợi, thật nhớ ba và bà nội.

“Vậy mẹ cậu có phải rất buồn không?” Đào Tử nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Di Nhiên gật gật đầu, cảm thấy như những giọt nước mắt sắp rơi xuống.

May mắn thay, lúc này cổng trường đã mở ra, Thẩm Di Nhiên vội vàng xoay người đứng dậy cầm một tấm biển.

“Huyên Huyên, Đào Tử, ở đây, ở đây…”

Hà Tứ Hải lớn tiếng vẫy tay với hai cô bé đang nhìn xung quanh.

Tôn Nhạc Dao đứng bên cạnh cười nói, về phần Lưu Trung Mưu, hôm nay ông ấy cũng đến trường, mọi ngày nhìn thấy ông ấy rất nhàn nhã, Hà Tứ Hải gần như quên mất ông ấy cũng là một giáo viên.

“Ba ba.” Đào Tử lập tức vui sướng nhảy dựng lên.

Sau đó từng đứa được phụ huynh đón về như ong vỡ tổ.

“Bà ngoại.” Thẩm Di Nhiên đi đến chỗ bà ngoại và ngoan ngoãn gọi một tiếng.

“Nào, uống nước đi.” Bà ngoại của Thẩm Di Nhiên đưa cho cô cái ấm nước nhỏ mà bà đem đến.

Thẩm Di Nhiên trực tiếp cầm lấy, uống vài ngụm.

“Thẩm Di Nhiên, tạm biệt.”

Vào lúc này, Thẩm Di Nhiên nghe thấy Đào Tử và Huyên Huyên gọi cô ấy.

Thế là vội vàng đặt ấm nước xuống và trả lời, sặc đến chính mình bị ho.

“Từ từ, chậm thôi, đừng có vội.” Bà ngoại vội vàng vỗ vỗ lưng của cô ấy.

“Đó có phải là bạn của con không?” Bà ấy biết rõ nhưng vẫn hỏi.

Cô cháu ngoại gái hướng ngoại, hoạt bát và có rất nhiều bạn bè.

“Là bạn tốt.” Thẩm Di Nhiên sửa lại.

“Thật không? Con thích mấy bạn đó sao?” Bà ngoại sờ cái đầu nhỏ của cô.

Thẩm Di Nhiên gật gật đầu.

“Đi thôi, chúng ta về nhà, ông ngoại của con ở nhà làm đồ ăn ngon cho con rồi đó.” Bà ngoại dắt tay bé nhỏ của cô bước về nhà, nhà họ ở cách đó không xa.

“Bà ngoại.” Thẩm Di Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên gọi một tiếng.

“Sao thế?”

“Ừm… ừm…, khi nào thì mẹ mới ra khỏi bệnh viện ạ?” Cô ấy hỏi.

“Sắp rồi, sắp rồi.” Bà ngoại nói.

Thẩm Di Nhiên nghe thấy những lời này không vui lắm, bởi vì bà ngoại cô đã nói rất nhiều lần và cô đã đợi rất lâu, nhưng mẹ cô vẫn không ra khỏi bệnh viện.

“Có phải con có điều gì muốn nói với bà ngoại phải không?”

Bà ngoại của Thẩm Di Nhiên dừng lại và nhìn cô một cách ân cần.

Thẩm Di Nhiên lắc đầu.

“Đứa trẻ ngoan không nói dối, có chuyện gì cũng có thể nói với bà ngoại.” Bà ngoại cười híp mắt nói.

Thẩm Di Nhiên do dự một hồi sau khi nghe những lời đó rồi nói: “Huyên Huyên và Đào Tử rủ con đi chơi ở bãi cát vào thứ bảy.”

“Chính là hai người bạn nhỏ lúc nãy đó sao?”

“Ừm~”

Thẩm Di Nhiên gật gật đầu, cô ngước cổ lên và nhìn bà ngoài đầy mong đợi.

“Thế thì đi đi.” Bà ngoại nói.

Thẩm Di Nhiên đã rất ngạc nhiên khi nghe những lời đó.

Nhưng sau đó, sắc mặt của cô ấy lại trông buồn bã.

"Nhưng ... nhưng con sẽ đi thăm mẹ."

“Thế thì không đi.”

"Vậy thì con có phải là một đứa bé hư không?"

“Đương nhiên không phải, con không đi một lần cũng không sao, hơn nữa, buổi tối con có thể đến thăm mẹ con mà.” Bà ngoại kéo cô tiếp tục đi về phía trước.

"Hehe ~" Thẩm Di Nhiên vỡ òa vì sung sướng.

Nhìn vào khuôn mặt hạnh phúc của cô bé, một dấu vết buồn rầu hiện lên trên lông mày của bà ngoại.

Ở phía bên kia, Huyên Huyên và Đào Tử một bước ba lắc đi về nhà.

Lúc sáng đi học thì chạy bộ, người lớn thì không đuổi kịp, giờ tan học thì lêu lổng, không muốn về nhà.

“Hai đứa các con không thể bước nhanh hơn một chút sao?” Hà Tứ Hải đang chậm rãi đi theo phía sau, trở nên gấp gáp.

Ngược lại, Tôn Nhạc Dao ung dung và rất hưởng thụ khoảng thời gian như vậy.

“Đi về chán ghê á, mẹ sẽ lại không cho xem phim hoạt hình.” Huyên Huyên lén liếc nhìn Tôn Nhạc Dao và nói.

"Không phải mẹ không cho con xem, mà là mẹ bảo con bớt xem, tivi sẽ làm đau mắt." Tôn Nhạc Dao cười nói.

Dù biết con gái mình không phải người bình thường, nhưng bà ấy vẫn đối xử với cô bé như một người bình thường.

“Ba ba, ba ba, chúng ta đi dạo phố đi.” Đào Tử ngẩng cổ lên và nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt đầy mong đợi.

“Dạo phố?” Hà Tứ Hải liếc nhìn mặt trời trên Kim Hoa Hồ, thời gian quả nhiên vẫn còn sớm.

“Được thôi, thế thì ba sẽ đưa mọi người đi dạo Kim Hoa Hồ trấn.” Hà Tứ Hải nói.

Hai đứa nhỏ lập tức chạy về phía trước với đôi chân ngắn ngủn.

"Đi chậm lại, cẩn thận xe, cẩn thận ngã đó ..." Tôn Nhạc Dao ở phía sau lo lắng dặn dò.

Hà Tứ Hải đã bước nhanh đi theo về phía trước.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment