Tôn Nhạc Dao về nhà nấu cơm tối rồi, giao hai đứa nhỏ Hà Tứ Hải nên bà cũng yên tâm.
Nhưng mà…
“Chẳng phải hai đứa muốn đi dạo phố sao? Sao lại là dạo bờ hồ.”
Hai bạn nhỏ thong thả đi dọc bờ hồ, đùa giỡn từ đông sang tây, rất thích thú, chẳng hề muốn đi dạo phố.
“Đều như nhau, đều giống nhau mà.” Đào Tử nghe xong xua bàn tay nhỏ bé, vẻ mặt dửng dưng như không nói.
Nhìn bộ dạng nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé, Hà Tứ Hải làm sao mà tức giận được.
“Ông chủ, tặng anh nè.” Huyên Huyên không biết từ đâu rút ra một bông bồ công anh, vui vẻ chạy tới.
“Tặng anh sao? Cảm ơn nhé!”
Của trẻ con tặng mà, tuy chỉ là một bông bồ công anh nhưng Hà Tứ Hải cũng thấy vui, thế nên đã cúi xuống chuẩn bị nhận lấy.
Đúng lúc này, Huyên Huyên đột nhiên đưa đầu nhỏ lại gần, phồng cái miệng nhỏ nhắn ra, thổi "phù ~" vào bồ công anh.
Những hạt bồ công anh ngay lập tức bay khắp mặt Hà Tứ Hải.
Huyên Huyên quay lại và chạy đi với đôi chân ngắn của mình.
“Đào Tử, chạy nhanh lên nào.”
Cô ấy tự mình chạy thì thôi đi, khi đi ngang qua Đào Tử, cô ấy còn kéo Đào Tử đang thất thần để chạy cùng nhau.
“Tiểu siêu quậy, đừng chạy.” Hà Tứ Hải hô to gọi nhỏ từ phía sau.
Nhưng mà từ đầu đến cuối không thể đuổi kịp theo hai cô bé.
Hai đứa nhỏ rất là đắc ý.
Đã nói vậy rồi, nhưng vẫn cứ la hét suốt quãng đường, và tiếng cười hòa cùng tiếng gió lan khắp toàn bộ Kim Hoa Hồ trấn.
Sau đó…
Họ nhìn thấy một gia đình bốn người trước mặt họ.
Hai đứa trẻ Đào Tử và Huyên Huyên dừng lại.
Huyên Huyên trong nháy mắt đã nhìn ra Đậu Tiểu Long không phải là người.
Còn Đào Tử nhìn thấy chiếc đèn trong tay Trần Trạch.
Cái đó có phải là của chị mình không? Đào Tử thầm nghĩ.
“Chị ơi, chị ơi, tại sao đèn của chị lại ở chỗ của anh ấy?” Đào Tử ở sau lưng Huyên Huyên, nhẹ nhàng hỏi.
“Là do ông chủ cho anh ấy mượn đó.” Huyên Huyên cười một cách ngớ ngẩn nói.
Lúc này, Đậu Tiểu Long và những người khác cũng nhìn thấy hai đứa bé.
Huyên Huyên kéo Đào Tử chạy qua đó.
“Người bạn nhỏ, ba mẹ của các con đâu? Trẻ con không được chạy lung tung, cẩn thận coi chừng đi lạc và gặp phải người xấu đó.” Phan Tú Hỉ hỏi.
Kể từ sau khi Trần Tiểu Nhã đi lạc, cô ấy đã đặc biệt nhạy cảm với vấn đề này.
Huyên Huyên quay đầu lại và chỉ vào Hà Tứ Hải, người đang đi chậm rãi từ phía sau.
“Hà tiên sinh?” Trần Trạch và Phan Tú Hỉ hết sức ngạc nhiên.
“Các em muốn ăn không?” Đúng lúc này, Đậu Tiểu Long trên tay cầm kẹo hồ lô đưa tới trước mặt hai đứa bé và hỏi.
Hai đứa nhỏ lập tức lắc đầu, mặc dù rất muốn ăn, nhưng chúng không phải là đứa trẻ tùy tiện ăn đồ ăn của người khác.
“Chỗ dì còn có kẹo sừng dê, các con có muốn ăn không?” Phan Tú Hỉ vội vàng nói.
Và mở cái túi trên tay ra.
Hai đứa nhỏ vẫn cứ lắc đầu.
Đào Tử nhìn Đậu Tiểu Long, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Anh trai nhỏ, anh bị sao thế?”
Đậu Tiểu Long nghe thế, cứ ăn kẹo hồ lô mà không nói gì.
Lúc này, Hà Tứ Hải đi tới.
Huyên Huyên lặng lẽ che mông nhỏ của mình lại và giấu nó ra phía sau.
Nhưng mà ông chủ không đánh đòn cô mà nói chuyện với cô chú bên cạnh, hóa ra là bọn họ quen biết nhau? Huyên Huyên thở phào nhẹ nhõm.
“Sao các người vẫn còn ở đây?” Hà Tứ Hải cũng thấy rất ngạc nhiên khi gặp vợ chồng Trần Trạch.
“Chúng tôi dẫn hai đứa nhỏ đến bờ hồ ngắm cảnh, hồ lớn như vậy rất ít thấy, hơn nữa cũng rất đẹp.” Trần Trạch ở bên cạnh nói.
“Đã tìm được chỗ ở chưa?” Hà Tứ Hải hỏi một cách thản nhiên.
“Tìm được rồi, tôi đã tìm thấy một khách sạn trong thị trấn.”
Hà Tứ Hải gật đầu, sờ vào đầu của Đậu Tiểu Long đang đứng bên cạnh nhìn mình nãy giờ và nói: “Đừng lo lắng, cậu cứ vui vẻ đi dạo cùng ba mẹ của Tiểu Nhã, tôi sẽ sớm giúp cậu tìm được mẹ.”
Đậu Tiểu Long vui vẻ gật đầu.
“Ba ba, ba ba.” Lúc này, Đào Tử ở bên cạnh kéo vạt áo của hắn, nhỏ giọng gọi.
Vợ chồng Trần Trạch có chút ngạc nhiên ngước nhìn Đào Tử.
Không thể ngờ Hà tiên sinh lại có một cô con gái.
“Có chuyện gì vậy?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Anh trai nhỏ này bị sao vậy?” Đào Tử nhỏ giọng hỏi.
“Ba anh đánh đấy.” Lần này Đậu Tiểu Long chủ động trả lời.
“Tại sao ông ấy lại đánh anh?” Đào Tử tò mò hỏi.
Nhưng mà đối với việc bị ba đánh lại không có gì kinh ngạc, bởi vì anh Hà Cầu và Hà Long trong thôn có lúc cũng bị ba của bọn họ đánh.
Lần này Đậu Tiểu Long không nói gì và trông rất buồn bã.
“Có đau không?” Đào Tử nhẹ giọng hỏi.
Đậu Tiểu Long nhẹ nhàng gật đầu.
Vợ chồng Trần Trạch nghe vậy thở dài một tiếng.
Vừa rồi lúc đưa Đậu Tiểu Long đi dạo phố, những người khác đều nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ, làm như lưng họ có gai vậy đó.
May là Đậu Tiểu Long vẫn gần bên bọn họ, hơn nữa suốt quãng đường đều nắm lấy tay của Trần Tiểu Nhã, nếu không thì chắc ai đó đã gọi cảnh sát từ lâu rồi, bởi vì bộ dạng của Đậu Tiểu Long trông rất thảm.
Hơn nữa vào mùa hè mà vẫn phải mặc áo lông vũ và quần nhung, nhìn kiểu gì cũng đều là ngược đãi trẻ em.
Vì vậy, vợ chồng Trần Trạch trước tiên đã giúp cậu bé thay một bộ đồ khác, nhưng mà Đậu Tiểu Long không nỡ vứt đi bộ quần áo ban đầu đang bị Trần Trạch cầm trong tay.
Đậu Tiểu Long nói với hắn rằng đó là bộ đồ do mẹ cậu ấy mua cho.
Thế nên Trần Trạch vẫn cứ cầm nó trong tay cùng với đèn Dẫn Hồn, vì sợ rời khỏi phạm vi ánh sáng, những bộ quần áo này sẽ biến mất.
Trên thực tế, những bộ quần áo này căn bản sẽ không mất đi. Bởi vì…
“Anh trai nhỏ, em giúp anh phù phù, phù phù sẽ không đau nữa.” Đào Tử nói.
Sau đó nhón mũi chân thổi vào phía mắt phải của Đậu Tiểu Long.
Bởi vì mắt phải của Đậu Tiểu Long có màu đen và xanh, sưng đến mức mắt cậu ấy híp lại thành một đường, hầu như không thể mở mắt ra được.
Mỗi lần cô ấy bị thương, làm đau chính mình, những lúc cô muốn khóc thì bà nội sẽ giúp cô ấy thổi một cái và cô ấy sẽ không còn đau nữa.
Nhìn Đào Tử nhón mũi chân, cố gắng giúp mình thổi thổi, Đậu Tiểu Long sững sờ một lúc, sau đó có chút nghẹn ngào nói: "Cảm ơn ... Cảm ơn em gái nhỏ."
Cậu ấy nhớ lúc còn nhỏ, mỗi khi cậu ấy ngã xuống và muốn khóc, mẹ cậu luôn nhẹ nhàng đỡ cậu dậy, sau đó giúp cậu thổi thổi, nói với cậu rằng cậu là một nam tử hán, không thể tùy tiện khóc nhè.
Cậu là một nam tử hán, không thể tùy tiện khóc nhè, nhưng mà… nhưng mà đôi khi nó thực sự rất đau ...
“Phù… phù…”
Đào Tử chu cái miệng nhỏ, phồng cái má nhỏ ra và cố gắng thổi mạnh.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mắt phải sưng đỏ của Đậu Tiểu Long nhanh chóng bớt đi, để lộ ra đôi mắt to trong veo và sáng như ban đầu.
Bản thân Đào Tử cũng rất kinh ngạc, sau đó rất vui vẻ hỏi: “Anh trai nhỏ, anh hết đau chưa?”
Đậu Tiểu Long đưa tay chạm nhẹ vào mắt phải của mình, nhưng cũng sững sờ, sau đó ngơ ngác gật gật đầu.
Vợ chồng Trần Trạch lúc mới đầu cũng rất kinh ngạc, nhưng sau khi nghĩ đến việc cô ấy là con gái của Hà Tứ Hải, họ đã coi đó là điều hiển nhiên.
Nhưng mà Hà Tứ Hải không nghĩ vậy.
Như vậy cũng được sao?
Những vết sẹo trên cơ thể của quỷ, thực chất là do ở trong một trạng thái nhất định trong một thời gian dài trước khi chết, và sự tự ý thức sau khi chết sẽ nuôi lại những trạng thái này cho linh hồn, chẳng hạn như quần áo, vết sẹo hoặc một số đặc điểm của cơ thể, vân vân.
Vì vậy, ý thức của cậu ấy thay đổi, và những trạng thái này cũng thay đổi.
Cho nên vết thương trên mặt của Đậu Tiểu Long, rốt cuộc thực sự đã được Đào Tử thổi nên khỏi rồi, hay là do ý thức của chính Đậu Tiểu Long đã thay đổi?
“Wow, Đào Tử, em lợi hại quá.” Huyên Huyên ở bên cạnh kinh ngạc há hốc mồm.
“Ở đây, ở đây còn có vết thương, em giúp anh trai nhỏ thổi tiếp đi.” Huyên Huyên chỉ vào lỗ tai của Đậu Tiểu Long và nói.
Đào Tử lập tức rướn người đầy phấn khích, nhưng sau khi thổi một hồi lâu đã hụt hơi, và không có dấu hiệu chuyển biến tốt.
“Ai ~”
Tại sao lại không được nữa?
Khuôn mặt của Huyên Huyên đầy thất vọng.
Bản thân Đào Tử cũng ngỡ ngàng.
------
Dịch: MBMH Translate