"Hai đứa ăn ít một chút, cái này ngọt lắm." Hai Tứ Hải đi theo sau hai cô nhóc lải nhải không ngừng.
Sau khi cùng vợ chồng Trần Trạch Phu tách ra, Phan Tú Hỉ cho hai đứa nhóc không ít kẹo bông gòn.
Thứ đồ này bên trong toàn là đường, nếm một miếng cảm thấy ngọt muốn rụng cả răng.
"Ngọt ăn mới ngon chứ." Huyên Huyên lập tức nói.
Đào Tử lập tức phụ họa cho Huyên Huyên gật gật đầu.
Hà Tứ Hải liếc Huyên Huyên một cái.
Huyên Huyên lập tức rụt cổ lại, ngây ngô cười hihi, lúc này mới nhớ đến, ông chủ còn chưa tìm cô bé tính sổ, đường thực sự là ngọt quá rồi, ngọt đến nỗi cô bé đều quên mất.
"Được rồi, được rồi, vậy em không ăn nữa, được rồi chứ." Huyên Huyên một mặt bất lực nói.
Sau đó lại nhìn phần kẹo bông gòn còn dư trong tay, nghĩ nghĩ muốn nhét nó vào miệng thật nhanh.
Đào Tử ở bên cạnh đang ăn rất vui vẻ, thấy Huyên Huyên đột nhiên thay đổi, còn đem chiếc túi trong tay chuyển qua cho baba, cô bé không khỏi sững sờ trong phút chốc.
Hai tay cô bé mỗi bên cầm một chiếc.
Nhưng lại để trở về, điều này là không có khả năng mà.
"Baba cho baba ăn này?" Đào Tử kiễng gót chân, giơ tay phải lên nói.
Đồng thời đem cái còn lại nhét vào trong miệng mình, nhai vội vài miếng.
Hà Tứ Hải thấy Đào Tử đưa cho hắn ăn, hẳn cũng không khách sáo, ngồi xổm xuống chuẩn bị ăn.
Lúc này Đào Tử lại nhanh chóng rút tay về, nhét luôn vào miệng mình.
Sau đó còn nhồm nhoàm nói: "Ăn ngọt nhiều không tốt đâu, con ăn giúp baba nhé."
=.=
Hắn còn chưa ăn miếng nào, cái từ ăn nhiều là từ đâu ra vậy.
Hà Tứ Hải nhìn vào cô bé, Đào Tử ngẩng đầu lên hỏi: "Baba muốn ăn sao? Trong túi còn có, baba tự ăn nhé."
Hà Tứ Hải vừa bực mình vừa buồn cười, vươn tay nhéo mũi cô bé.
"Aida...." Đào Tử mở miệng cắn.
"Ô, con là cún sao?"
"Ha, đúng rồi, con chính là con cún nhỏ, con phải cắn baba." Đào Tử vui vẻ nói.
Miệng há thật to, ngửa mặt lên trời gào thét.
"Gào hú, gào hú....."
"Chó kêu như thế sao?" Hà Tứ Hải bất lực nói.
"Vậy phải kêu như thế nào?" Huyên Huyên ở bên cạnh một mặt hiếu kỳ hỏi.
"Gâu gâu...... Phải kêu như thế này." Hà Tứ Hải sửa lại.
"Ồ." Huyên Huyên lộ ra vẻ kinh ngạc, đôi mắt mở to nhìn ngang liếc dọc.
"Haha, baba là con cún." Đào Tử lập tức nói.
Hà Tứ Hải sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, hai cô nhóc này, hắn vậy mà bị hai cô nhóc lừa rồi.
Huyên Huyên kéo theo Đào Tử quay người liền chạy.
"Đừng có chạy, xem baba có đánh đòn hai đứa hay không." Hà Tứ Hải đuổi theo nói.
"Haha, baba đã nói sẽ đánh đòn bọn con, bọn con con không chạy? Đó chẳng phải là ngốc sao?" Đào Tử lập tức nói.
Hà Tứ Hải:....
Hà Tứ Hải làm bộ tức giận đuổi theo.
Nhưng mà tốc độ thật sự rất chậm, làm thế nào cũng không đuổi kịp.
"Nhanh đuổi theo em đi? Đuổi theo em đi...." Huyên Huyên quay đầu khiêu khích nói.
Quả thực là không thể nhịn nổi nữa.
"Hôm nay baba chắc chắn phải dạy dỗ hai đứa một trận."
Hà Tứ Hải bước nhanh vài bước, làm cho hai cô nhóc hoảng hốt một trận, hai cái chân nhỏ vội vàng nhấc lên chạy về phía trước.
"Haha..."
Cái này đúng thật là thời gian vui vẻ của bọn nhỏ.
Hai cô nhóc chạy mệt rồi? Hà Tứ Hải liền bế hai cô ngồi lên trên vai.
Hai cô nhóc ôm lấy đầu của Hà Tứ Hải nhìn xuống thế giới nhỏ bé.
Chập tối, lượng người ở trấn Kim Hoa Hồ ngược lại bắt đầu nhiều lên.
Các loại quầy quán bán hàng rong lại càng bán chạy. Khắp nơi đều bán đồ ăn.
Hai cô nhóc hít hít cái mũi nhỏ, nuốt nước miếng.
"Đời lát nữa sẽ về nhà ăn cơm, không thể ăn thêm đồ vật nữa." Hà Tứ Hải nói.
"Chỉ ăn một cái thôi?"
"Chỉ ăn một xíu thôi."
Hai cô nhóc cò kè mặc cả.
"Nói không được là không được, còn nữa, hai đứa nghỉ ngơi đỡ mệt chưa? Đỡ rồi thì xuống đây tự đi bộ đi." Hà thứ Hải nói xong, không để hai cô nhóc phân bua, trực tiếp thả hai cô xuống.
"Chỉ ăn một cái thôi mà." Hai cô nhóc ôm lấy đùi ha từ Hải không buông.
"Nói không được là không được, hơn nữa không có tiền." Hai Tứ Hải kiên định nói.
"Baba, baba nghèo quá đi." Đào từ ngẩng cổ nhìn hắn, bất lực thở dài một hơi.
"Ông chủ? Anh đáng thương quá đi, đúng là khổ rách áo ôm." Huyên Huyên nhìn hắn, cả mặt lộ rõ vẻ hắn thật đáng thương.
Hà Tứ Hải: ......
Cảm thấy hôm nay sắp bị hai cô nhóc này làm cho tức chết rồi.
"Chị ơi, chúng ta đi thôi. Baba nghèo lắm, không có tiền." Đào Tử chủ động nắm tay Huyên Huyên tiến về phía trước.
"Haizzz." Huyên Huyên thở dài một hơi, lắc lắc đầu, buông Hà Tứ Hải ra.
Ủa alo? Vẻ mặt của cô bé là như thế nào vậy?
Hai cô nhóc nắm tay nhau, một đường nhìn đông ngó tây tiến về phía trước, xem chỗ này một chút, ngó chỗ kia một tẹo.
Trấn Kim Hoa Hồ khắp nơi đều là cảnh sắc, tuy rằng hai cô nhóc đã dạo không ít lần, nhưng hai cô nhóc vẫn luôn cảm thấy khắp nơi đều thú vị.
Hà Tứ Hải lặng lẽ đi theo phía sau.
Đúng lúc này, hai người đi qua một gian bán thịt nướng.
Hương thơm xộc vào trong mũi, đừng nói là hai cô nhóc, đến cả Hà Tứ Hải phía sau đều không nhịn được nuốt nước miếng.
Hai đứa nhỏ đồng thời quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải xòe tay ra, một mặt bất lực nói: "không có tiền."
"Haizzz."
Hai đứa lại đồng thời thở dài một hơi.
"Em muốn ăn quá đi." Đào từ cực kỳ đáng thương nói.
"Chị cũng muốn ăn lắm, nhưng mà không có tiền." Huyên Huyên cũng cực kỳ đáng thương nói.
Hà Tứ Hải ở đằng sau nghe thế, suýt nữa không nhịn được, rút tiền ra mua cho hai nhóc.
Thế nhưng lại phát hiện trong lúc Huyến Huyên nói chuyện lén liếc hắn, Hà Tứ Hải lúc này mới không bị lừa.
Quay đầu qua chỗ khác, giả vờ như không nghe thấy.
"Tiền?" Đúng vào lúc này, đột nhiên nghe được Đào Tử nói.
"Tiền ở đâu ra chứ, chị là một bảo bối nghèo khổ." Huyên Huyên nói.
Chính vào lúc này, Đào Tử buông tay Huyên Huyên chạy lên phía trước.
"Cẩn thận một chút, kẻo đụng vào người ta." Hà Tứ Hải vội vàng dặn dò, đang chuẩn bị tiến lên phía trước.
Liền thấy Đào Tử dẩu môi, nhặt một tờ 10 tệ từ dưới đất lên.
"Đây có phải là tiền hay không?" Đào Tử cầm tờ tiền, hỏi Hà Tứ Hải và Huyên Huyên.
Thế cũng được sao?
"Đây là tiền, đây là tiền." Huyên Huyên hưng phấn nói.
"Vậy chừng này là bao nhiêu tiền?" Đào Tử hỏi.
Huyên Huyên cầm lấy, lật qua lật lại, cẩn thận xem xét, sau đó nghiêm túc nói:
"Đây là 10 tiền."
"Oa, 10 tiền, vậy có thể mua xiên nướng ăn không?" Đào Tử hưng phấn nói.
Huyên Huyên nghe thấy mông lung nói: "Chúng ta đi hỏi ông chủ thử xem."
Ông chủ Hà Tứ Hải nghe thế, mở miệng muốn nói chuyện.
Liền thấy Huyên Huyên kéo theo Đào Tử, chạy đến trước mặt ông chủ bán xiên nướng hỏi: "Ông chủ, 10 tiền, có đủ để mua xiên nướng không ạ?"
"Haha, đây là 10 tệ, đương nhiên đủ mua rồi, mấy đứa muốn mua xiên nhỏ hay là xiên lớn, mua xiên nhỏ thì được năm cái, mua xiên lớn thì được hai cái." Ông chủ bán xiên nướng nói.
Đào Tử ở đằng sau giơ tay ra đếm, đếm từng cái từng cái một.
Sau đó giơ bàn tay nhỏ bé ra, mở ra năm ngón tay hỏi ông chủ: "Thế năm xiên lớn có được không ạ?"
"Haha, cô bé này thật đáng yêu." Ông chủ vui vẻ nói.
Sau đó về mặt nghiêm túc nói: “Không được."
Đào Tử và Huyên Huyên nghe vậy nhìn nhau một cái, chính lúc Hà Tứ Hải cho rằng hai cô bé muốn mua xiên lớn.
Huyên Huyên lại xoay người kéo Đào Tử rời đi.
"Aido, cô bé, các cháu không mua sao? Rất ngon đấy nhé." Ông chủ bán thịt nướng gấp gáp nói.
"Đúng vậy, sao mấy đứa lại không mua?" Hà Tứ Hải cũng kỳ quái hỏi.
"Tiền này là do người khác làm rơi, người đó nhất định rất là sốt ruột." Đào Tử nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó sờ sờ đầu hai cô nhóc.
"Hai đứa làm rất đúng, tiền này đưa cho baba nhé, baba sẽ đưa cho hai đứa một tờ 10 tệ khác.”
Hà Tứ Hải lấy 10 tệ ra đưa cho Huyên Huyên, lấy đi tờ 10 tệ trên tay cô bé.
Huyên Huyên rất vui vẻ nhận lấy tờ 10 tệ.
Sau đó một lần nữa xoay người đến quầy xiên nướng, kiễng mũi chân đẩy tờ 10 tệ đến nói: “Ông chủ, chúng cháu mua loại nhỏ.”
Huyên Huyên cầm lấy năm xiên thịt nướng, sau đó đưa cho Đào Tử một cái, bản thân tự cầm một cái.
Nghĩ một chốc, quay người đưa ba xiên còn lại cho Hà Tứ Hải nói: “Cho anh ăn nè.”
Hà Tứ Hải sửng sốt một lúc, sau đó hỏi: “Các em không ăn sao?”
“Bọn em ăn cái nhỏ thôi, nếu không buổi tối không ăn được cơm, anh là người lớn, bụng cũng lớn, cho anh ăn đấy.
Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống sờ sờ đầu cô bé, sau đó mới cầm đi một xiên nướng trong tay cô.
“Cái còn lại, em với Đào Tử mỗi người một xiên.
“Được.”
Huyên Huyên giòn giã nói.
Sau đó cùng Đào Tử vui vẻ cười lên.
Còn tờ 10 tệ ấy, được Hà Tứ Hải dẫn theo hai cô nhóc, nhét vào thùng quyên góp ở trên phố.
------
Dịch: MBMH Translate