Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 194 - Chương 194: Chiều Tà Bình Yên.

Chương 194: Chiều Tà Bình Yên. Chương 194: Chiều Tà Bình Yên.

“Cảnh sát Đinh, nhanh vậy đã tìm thấy rồi sao?” Trong lúc Hà Tứ Hải dẫn theo hai cô nhóc tản bộ trên phố, nhận được điện thoại của Đinh Mẫn.

“Đúng, đã tìm được rồi, tôi đã gửi tư liệu vào điện thoại của anh.” Đinh Mẫn nói.

“Cảm ơn, thật sự là đã giúp một việc lớn.” Hà Tứ Hải khách khí nói.

“Không có gì, có điều, có thể hỏi một chút là.....” Đinh Mẫn trầm ngâm nói.

Hà Tứ Hải cũng không giấu cô, đem tình huống của Đậu Tiểu Long nói ra, đồng thời cũng nhờ vả Đinh Mẫn tra thử xem rốt cuộc tại sao Tiểu Long lại chết.

Đinh Mẫn nghe vậy có chút giật mình, đồng thời trong lòng cũng rất nghi hoặc, bởi vì người chết rồi, đồn công an phải gạch tên ra khỏi sổ hộ khẩu, nhưng trên hồ sơ lý lịch hiển thị Tiểu Long đang rất bình thường.

“Tôi tìm người tra một chút.” Đinh Mẫn nói.

“Được, vậy nhờ cảnh sát Đinh rồi, người chết rồi, cũng phải có một lời giải thích.”

Sau khi gọi điện với Đinh Mẫn, Hà Tứ Hải phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ của Lưu Vãn Chiếu, chắc là lúc nãy mới gọi đến, mà không gọi được.

Vừa chuẩn bị gọi lại, Lưu Vãn Chiếu lại gọi đến một cuộc nữa.

“Mẹ nói anh đưa Đào Tử và Huyên Huyên lên trấn chơi rồi, bây giờ mọi người đang ở đâu?” Lưu Vãn Chiếu ở trong điện thoại hỏi.

Hà Tứ Hải nói một cái địa chỉ.

Lưu Vãn Chiếu lập tức nói: “Anh đợi em một chút.”

Sau đó liền cúp điện thoại.

“Chị sắp đến đây sao?” Huyên Huyên ở bên cạnh ngẩng đầu tò mò hỏi.

Hà Tứ Hải gật gật đầu: “Chúng ta ở đây chờ một chút.”

Hai cô nhóc nghe thế, liền lập tức chạy đến bên cạnh một tảng đá lớn ven đường, trèo lên trên, chơi rất vui vẻ.

Bởi vì tảng đá ấy không chỉ rất lớn, còn rất trơn, mỗi lần trèo lên được một nửa, liền bị trượt xuống, nhưng hai cô nhóc vẫn chơi vui quên trời quên đất, niềm vui của bọn trẻ đúng thật là rất đơn giản.

Nhân lúc đợi chờ Lưu Vãn Chiếu, Hà Tứ Hải mở tư liệu mà Đinh Mẫn vừa mới gửi xem một chút.

Đậu Tiểu Long là người Ký Châu, cha hắn Đậu Đức Long là thợ sửa chữa xe điện, mở một cửa hàng sửa xe ở trên trấn.

Sáu năm trước Đậu Đức Long cùng vợ là Mạnh Thải Hà bởi vì tình cảm bất hòa mà ly hôn, Đậu Tiểu Long được phán cho Đậu Đức Long.

Bởi vì lúc ấy Mạnh Thải Hà không có thu nhập, vì thế tòa đã quyết định để Đậu Tiểu Long đi theo Đậu Đức Long.

Sau khi Đậu Đức Long ly hôn với vợ không lâu liền tái hôn.

Mà Mạnh Thải Hà cũng chuyển đi khỏi Đào Hoa trấn, bây giờ làm công nhân trong dây chuyền sản xuất của một nhà máy điện tử ở Dương thành.

Đậu Đức Long cùng người vợ hiện tại......

“Đang xem cái gì vậy?” Bả vai Hà Tứ Hải bị vỗ một cái, quay đầu lại không phải là Lưu Vãn Chiếu thì còn có thể là ai chứ.

“Sớm thế đã tan học rồi sao?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Tiết của em kết thúc rồi, không có việc gì nữa nên em trở về.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Làm giáo viên thật là tốt, công việc nhẹ nhàng không nói, còn có kỳ nghỉ, nghỉ đông nghỉ hè.”

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy liếc mắt nhìn hắn một cái: “Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, anh thật sự cho rằng làm giáo viên dễ lắm sao?”

Lưu Vãn Chiếu mỗi tối về nhà không chỉ cần phải chuẩn bị giáo án, còn phải chấm điểm bài tập về nhà của học sinh, trò chuyện với phụ huynh..., phải bận rất lâu.

Hơn nữa gặp phải những học sinh hay phụ huynh khiến người khác đau đầu nhức óc, có thể cũng bị tức chết.

Có điều nghỉ đông và nghỉ hè ngược lại rất nhẹ nhàng.

“Vậy em còn chạy qua đây làm gì, bọn anh cũng sắp về rồi.”

Hà Tứ Hải nói xong, liền quay sang gọi hai cô nhóc đang hì hục trèo lên tảng đá một tiếng.

“Anh có nhớ em không?” Lưu Vãn Chiếu ôm lấy cánh tay Hà Tứ Hải hỏi.

Đúng lúc này Huyên Huyên cũng nhìn qua, lắc lắc đầu, người lớn thật là kỳ quái.

Hà Tứ Hải nhìn Lưu Vãn Chiếu một cái, hắn hiểu rồi, cô như này nhất định là do nhớ hắn.

Con gái đúng là khẩu thị tâm phi.

“Buổi sáng không phải mới gặp nhau sao? Có gì mà phải nhớ?”

“Hừ.”

Lưu Vãn Chiếu mặt hầm hừ, nhưng cánh tay đang ôm lấy hắn vẫn quyết không buông ra.

“Đi thôi, về nhà thôi.” Hà Tứ Hải lại gọi Đào Tử và Huyên Huyên một tiếng.

“Dạ.”

Hai cô nhóc trượt từ trên tảng đá xuống, chạy lại phía này, mặt trời chiếu rọi một ngày, cũng không sợ phỏng mông.

“Đúng rồi, lúc nãy anh đang gọi cho ai vậy?” Trên đường trở về, Lưu Vãn Chiếu lơ đãng hỏi.

“Đinh Mẫn.” Hà Tứ Hải nói thẳng.

“Ồ, Đinh Mẫn lại có chuyện tìm anh giúp đỡ sao?” Lưu Vãn Chiếu giọng điệu lạnh nhạt hỏi.

“Không phải, là anh có chút việc cần tìm cô ấy.” Hà Tứ Hải đáp.

Sau đó hắn nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu, có chút giật mình hỏi: “Có phải là em ghen rồi không?”

“Ai thèm ghen chứ? Sao em lại phải ghen? Có cái gì tốt mà phải ghen?” Lưu Vãn Chiếu lớn giọng nói.

“Không có thì thôi, em lớn tiếng như vậy làm gì?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Ai lớn tiếng chứ? Em mới không có lớn tiếng.” Lưu Vãn Chiếu lập tức phản bác nói.

“Chị, không được nói dối nha, chị đúng thật là nói rất lớn tiếng đó.” Huyên Huyên ở bên cạnh nói.

Đào Tử phụ họa gật gật đầu.

Lưu Vãn Chiếu hai má ửng đỏ, có chút hoảng loạn nói: “Chị không có.”

Nhưng mà rõ ràng lời nói ấy chẳng có sức nặng gì.

“Được rồi, ghen thì ghen thôi, em khẩn trương như vậy làm gì?” Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.

Vươn tay sờ nhẹ má cô, cảm giác hai má cô bây giờ có chút phỏng tay rồi.

“Anh cười cái gì?” Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.

“Anh cười em đúng thật là dễ thương.” Hà Tứ Hải nói.

Sau đó liền cảm thấy càng phỏng tay rồi.

Lưu Vãn Chiếu giơ tay gạt tay hắn ra, sau đó nói: “Đừng xem em như con nít, em lớn tuổi hơn anh đấy.”

“Đúng, đúng, em lớn tuổi hơn anh, đi thôi, mau về nhà nào.” Hà Tứ Hải dắt tay hai đứa nhỏ tiến về phía trước.

Nhìn theo bóng lưng Hà Tứ Hải dắt tay hai đứa nhỏ, Lưu Vãn Chiếu lộ ra nụ cười yếu ớt, sau đó bước lớn vội đuổi theo.

..........

“Tiểu Đậu, tiểu Nhã, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Trần Trạch nhìn sắc trời không còn sớm, nói với hai đứa trẻ vẫn đang mải mê chơi trên bờ cát.

“Dạ.” Đậu Tiểu Long và Trần Tiểu Nhã đều ngoan ngoãn đáp một tiếng.

Sau đó buông cành cây trong tay xuống, đi về phía Trần Trạch.

Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cụ già, tay chắp sau lưng, ung dung lướt qua trước mặt bọn họ.

Trần Trạch ban đầu còn chưa phản ứng lại, tiếp theo đó bị dọa sợ một trận.

Phan Tú Hỉ trực tiếp trốn ra sau lưng hắn.

Ông cụ nhìn thoáng qua đèn dẫn hồn trong tay bọn họ, mỉm cười gật đầu với họ, sau đó liền rời đi.

Nhìn thấy ông cụ sau khi rời khỏi phạm vi của ngọn đèn biến mất không thấy tăm hơi, Trần Trạch và Phan Tú Hỉ lúc này mới thở phào một ngụm.

“Chú ơi, đây là biển sao?” Lúc này Đậu Tiểu Long đột nhiên hỏi.

“Không phải, đây là hồ, biển so với cái này lớn hơn nhiều lắm.” Trần Trạch thu hồi ánh mắt trả lời.

“Thế ạ?” Đậu Tiểu Long nghe thế thì thầm nói.

“Sao thế, cháu muốn đi xem biển sao?” Phan Tú Hỉ hỏi.

“Mẹ cháu nói, nơi mẹ làm việc rất gần với biển, sau này có thời gian sẽ đưa cháu đi ngắm biển.” Đậu Tiểu Long nói.

Trần Trạch cùng Phan Tú Hỉ nghe vậy liếc nhìn nhau một cái.

“Yên tâm đi, Hà tiên sinh nhất định sẽ giúp cháu tìm được mẹ.”

Trần Trạch cầm tay cậu bé, Phan Tú Hỉ kéo theo Trần Tiểu Nhã, cùng nhau đi về hướng trấn.

Ánh nắng khiến bóng của bọn họ kéo dài thật dài.

Bên này lúc Hà Tứ Hài về đến nhà, Trương Kiến Quốc đã đứng ở của chờ hắn rồi.

Lúc này hắn mới nhớ, đèn dẫn hồn đã cho Đậu Tiểu Long mượn rồi.

Nhìn thấy Trương Kiến Quốc đang cực kỳ kích động, Hà Tứ Hải nhất thời không biết làm sao nói với hắn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment