“Không có đèn dẫn hồn, chỉ sợ....” Hà Tứ Hải gãi gãi đầu, có chút không biết làm sao giải thích.
“Là tiểu quỷ trên bãi cát sao?” Trương Kiến Quốc cười nói.
Hà Tứ Hải gật gật đầu: “Cho nên....”
“Không sao cả, tôi có thể dạy cậu.” Trương Kiến Quốc cười nói, không hề để bụng.
“Được thôi.” Hà Tứ Hải cũng cười lên.
Sau đó mở cửa nhà.
Đào Tử là người đầu tiên xông vào, đối với việc Hà Tứ Hải nói chuyện một mình, cô bé hiện tại cũng không cảm thấy kỳ quái nữa.
“Đào Tử, vào nhà nhớ phải rửa tay trước tiên.” Hà Tứ Hải nó với cô nhóc Đào Tử đang nắm lấy cạnh bàn, nhìn chằm chằm vào nửa quả dưa hấu đang đặt ở trên đó.
“Dạ.” Đào Tử nghe vậy lập tức đáp một tiếng.
Nhưng ánh mắt vẫn một mực không rời khỏi quả dưa hấu.
Cái này là Tôn Nhạc Dao đưa qua, một quả dưa lớn cô bé và Huyên Huyên mỗi người một nửa.
“Dạ thì đi nhanh.” Hà Tứ Hải thúc giục nói.
“Ha ha.” Đào Tử nghe vậy mới lắc lư đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
“Đúng là một cô bé dễ thương.” Trương Kiến Quốc ở bên cạnh nói.
Hà Tứ Hải nhìn nhắn một cái không lên tiếng, xoay người vào bếp lấy một chiếc thìa.
Để cho Đào Tử múc ăn, dưa hấu hắn cũng không cắt nữa, để Đào Tử muốn ăn chỗ nào tùy thích.
Đào Tử đi rửa tay xong ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Dưa hấu có chút lớn, bàn cũng có chút cao.
Hà Tứ Hải dứt khoát đặt dưa hấu xuống đất, để cô bé trực tiếp ngồi xuống đất ăn.
“Cẩn thận một chút, đừng có để rơi vãi khắp nơi.” Hà Tứ Hải dặn dò nói.
“Dạ.”
Đào Tử đáp một tiếng rất dứt khoát, nhưng mà có làm được hay không lại là một chuyện khác.
“Baba đi nấu cơm tối, có việc gì thì nhớ gọi đấy.” Hà Tứ Hải dặn dò nói.
“Dạ.” Đào Tử lại đáp một tiếng.
Vừa nãy Lưu Vãn Chiếu có nói Hà Tứ Hải qua nhà cô ăn cơm, nhưng Hà Tứ Hải từ chối rồi.
Thỉnh thoảng đến ăn thì không sao, nhưng nếu ngày nào cũng đến, thì quá không thích hợp rồi.
Tuy rằng Lưu Vãn Chiếu thấy chuyện này chẳng có gì.
“Thịt lợn không được quá mỏng, mỏng quá sẽ dễ cháy, nhưng cũng không được dày quá, quá dày lại dễ ngấy, hơn nữa gạo nếp vốn thấm dầu...”
“Đập hai quả trứng vào trong thịt, hành và gừng cũng phải cho một ít, không cần nhiều quá...”
“Gạo nếp, thịt, hành và gừng phải được khuấy đều, lúc còn nóng không được chiên, chờ cho nó nguội rồi hẵng chiên....”
Trương Kiến Quốc ở một bên lải nhải, Hà Tứ Hải làm theo từng bước mà hắn nói.
Chiên gạo nếp viên thực ra làm rất đơn giản, điều duy nhất không ưng là thời gian hơi lâu.
“Baba, baba.” Chính vào lúc này Hà Tứ Hải nghe thấy Đào Tử ở ngoài phòng khách gọi tên hắn.
“Làm sao vậy?” Hà Tứ Hải lau qua tay, đi ra ngoài hỏi.
“Con muốn coi TV.” Đào Tử nói.
Hóa ra cô bé đã không thỏa mãn với việc chỉ ăn dưa hấu nữa, cô bé muốn vừa ăn dưa hấu vừa coi TV.
“Được....thôi...”
Vừa rồi mới dặn cô bé ăn cho cẩn thận, đừng có làm vương vãi khắp nơi, cô bé đáp ứng rất dứt khoát.
Nhưng mà bây giờ dưới đất, trên mặt, ngay đến cả trên đỉnh đầu cô bé đều có hạt dưa hấu, cũng không biết làm sao mà làm được như vậy, đúng thật là giỏi.
“Hít hà.”
Cô nhóc hít hít cái mũi nhỏ, sau đó vẻ mặt mong chờ hỏi: “Baba, ba đang nấu món ngon gì vậy?”
“Baba đang làm gạo nếp viên.” Hà Tứ Hải nói.
“Oa, con thích ăn gạo nếp viên, con muốn ăn... con muốn ăn thiệt nhiều thiệt nhiều.”
“Ăn dưa hấu hấu no rồi chứ gì? Còn muốn ăn nhiều, hơn nữa ban nãy ở trên trấn cũng ăn không ít đồ linh tinh.” Hà Tứ Hải liếc nhìn cô bé một cái nói.
“Không sao cả, bụng con lớn lắm, con có thể ăn được mà.” Đào Tử vỗ vỗ cái bụng nhỏ của cô bé.
Hà Tứ Hải vẫn không tin cô bé, bật TV cho cô, trở lại phòng bếp tiếp tục nấu ăn.
Gạo nếp viên ăn rất ngon, ngoài giòn trong mềm, nhưng Hà Tứ Hải vẫn cảm thấy thiếu chút vị gì đó.
Rõ ràng đã làm theo các bước mà Trương Kiến Quốc nói, nhưng vẫn không giống với mùi vị trong ký ức của hắn.
Có điều Đào Tử rất thích ăn, cũng thật sự ăn không ít.
Nếu không phải gạo nếp viên không dễ tiêu hóa, Hà Tứ Hải không để cho cô bé ăn nhiều, cô bé thật sự vẫn còn muốn ăn thêm vài cái nữa.
Hà Tứ Hải lấy bát lớn đựng một bát đầy đưa sang nhà đối diện, không thể lúc nào cũng ăn của nhà họ.
Huyên Huyên ban đầu cũng khá vui vẻ, nhưng sau đó lại oán trách ông chủ tại sao không đưa qua sớm một chút, để cô bé ăn no căng rồi mới đưa sang.
Sau đó chạy vèo vèo ra khỏi nhà mình, luồn vào nhà Hà Tứ Hải tìm Đào Tử chơi đùa.
Sau đó liền thấy Đào Tử nằm trên sô pha ôm lấy bụng rầm rì, tối hôm nay cô bé ăn hơi nhiều rồi.
“Chị là bác sĩ.”
Huyên Huyên lập tức chạy tới, dán lỗ tai lên bụng cô bé, muốn giúp cô bé nghe thử xem, có phải trong bụng đang có con sâu nhỏ lén ăn vụng hay không.
Đào Tử thấy ngứa, nằm trên sô pha quay cuồng một trận, hai cô nhóc ầm ĩ cả lên.
Hà Tứ Hải đang dọn dẹp trong bếp nhìn thoáng qua một cái, cũng không quản hai cô nhóc.
Chính vào lúc này, điện thoại của Hà Tứ Hải kêu lên, là Đinh Mẫn gọi đến.
“Tìm thấy thi thể của Đậu Tiểu Long rồi....”
Hà Tứ Hải không ngờ có tin tức nhanh như vậy.
..........
Mạnh Thải Hà mở bình nước mà cô mang theo bên mình, ngồi ở trên lề đường uống một ngụm, cả người đều có chút buồn ngủ.
Ban ngày đi làm ở công ty điện tử, công việc phân làm hai ca, một ngày ít nhất phải làm mười hai tiếng.
Bởi vì thời gian làm việc có ca ngày cũng có ca đêm, muốn làm thêm việc khác cũng không dễ kiếm.
Cuối cùng chỉ có thể làm shipper.
Sau khi tan làm không kịp ăn một miếng cơm, liền bận rộn cho đến tận bây giờ.
Cả người đều đau nhức, lúc lái xe suýt chút nữa thì ngủ gục.
Nhưng mà cô chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Cô không có năng lực gì, cũng không có bất kỳ chỗ dựa, chỉ có thể làm những công việc này.
Hơn nữa con trai còn đang ở nhà cũ đợi cô.
Nghĩ đến con trai, Mạnh Thải Hà cả người phấn chấn, dường như không còn buồn ngủ như thế nữa.
Cầm điện thoại lên, bấm vào album mở ra một bức ảnh, ngồi ở đó cười ngây ngốc.
Tấm này được chụp lúc về quê đón tết năm ngoái.
Con trai mặc chiếc áo len màu xanh nhìn vào ống kính bắn tim, trên mặt toàn là ý cười.
Đáng tiếc trên mặt có chút vết thương, lúc cười chắc là liên lụy đến miệng vết thương, cho nên thoạt nhìn có chút cảm giác gượng cười.
Vết thương này là do cha cậu đánh, nói cậu không nghe lời ăn trộm đồ, cũng không biết bây giờ còn có bị đánh hay không.
Nghĩ đến đây Mạnh Thải Hà có chút lo lắng.
Hơn nữa chiếc áo len mua cho con năm ngoái cũng hơi chật, cô không ngờ rằng tiểu Đậu lớn nhanh như vậy, năm nay dù thế nào cũng phải mua rộng một chút.
Nghĩ đến đây, cô tắt đi mở danh bạ ra.
Trong đó có một dòng hiển thị: “Cha của đứa nhỏ(87)”.
87 cuộc điện thoại không được tiếp, trong lòng cô mơ hồ có chút lo lắng.
Cô muốn trở về xem thử, nhưng công việc ở công ty thật sự không dứt ra được, thời gian ngồi xe quá lâu, hơn nữa vé xe cũng đắt, cô không nỡ.
Cô còn phải kiếm tiền, trở về quê mua một căn nhà, sau đó đón con trai về ở cùng cô, vì thế cô không thể lãng phí dù chỉ một đồng.
Cô lật đi lật lại trong danh bạ, dừng lại ở số điện thoại được lưu là “nhà”, cô muốn nhờ cha mẹ đi xem tiểu Đậu giúp cô.
Cuối cùng vẫn là không nhấn xuống, tắt điện thoại, bất lực thở dài một tiếng.
Bởi vì nếu như cô gọi điện thoại, đoán chừng cha mẹ sẽ lại hỏi cô đòi tiền, em trai muốn mua nhà, muốn kết hôn....
Cô chôn đầu ở trong lòng, dùng sức chà sát ở trên mặt vài cái, cố nén đem nước mắt nghẹn trở về.
Sau đó lảo đảo đứng dậy, lái chiếc xe điện chuẩn bị trở về nhà trọ, sáng sớm ngày mai còn phải đi làm nữa.
Hóa ra đêm mùa hè ở Dương thành, lạnh giống như nước vậy......
------
Dịch: MBMH Translate