Đậu Tiểu Long chết rồi.
Chết một cách im hơi lặng tiếng, thậm chí chưa từng có một người hỏi qua.
Trừ thầy giáo từng hỏi một câu ra, cha cậu nói cậu đi theo mẹ đến Dương thành rồi, sau đó, cũng không có sau đó.
Đậu Tiểu Long là bị cha “lỡ tay” đánh chết.
Sau đó bị chôn dưới gốc cây hồng trong sân nhà cũ.
Đó là lúc vừa hết tết âm không lâu, Mạnh Thải Hà vừa mới quay về Dương thành.
Đậu Tiểu Long và cha cậu cãi nhau một trận.
Đậu Đức Long cảm thấy mẹ cậu vừa trở về một chuyến đã dạy hư cậu rồi, vậy mà học được cách cãi lại, phản kháng, thế là đánh càng ác hơn.
Sau đó một mạng người cứ như vậy mất đi, trong cái lạnh giá của mùa đông, cậu bị chôn dưới gốc cây hồng trong sân sau.
Đậu Đức Long làm bộ tức giận, gặp người liền nói là Đậu Tiểu Long bị mẹ cậu dẫn theo rồi.
Trong mùa đông rét mướt ấy, Đậu Tiểu Long biến thành quỷ xuất phát đi tìm kiếm bóng hình của mẹ cậu.......
Bởi vì mẹ chính là sự lưu luyến cuối cùng của cậu trên thế gian này.
Cậu đi qua rất nhiều nơi, gặp qua rất nhiều người, cũng không biết bản thân đã chết rồi, người khác đều không nhìn thấy cậu, mẹ cũng không nhìn thấy cậu....
Nhưng mà cậu vẫn muốn gặp mẹ, nói với mẹ một câu, cậu nhớ mẹ rồi.
Hà Tứ Hải không lập tức nói với Đậu Tiểu Long đã có tin tức của mẹ cậu rồi.
Mà là hai ngày sau đó, sau khi Đặng Đức Long bị bắt, hắn mới gọi hai vợ chồng Trần Trạch qua.
Đậu Tiểu Long đại khái cũng đoán được Hà Tứ Hải giúp cậu tìm được mẹ, cười cực kỳ vui vẻ.
Vợ chồng Trần Trạch lại càng kinh hỉ.
Hà Tứ Hải nhận lại đèn dẫn hồn ở trong tay bọn họ, sau đó dập tắt nó.
Đậu Tiểu Long ở trong mắt họ biến mất không thấy bóng dáng.
Tại chỗ chỉ còn lại một đống quần áo, đây là vợ chồng Trần Trạch mua cho cậu.
Mà quần áo vốn dĩ thuộc về Đậu Tiểu Long đang ở trong tay cũng theo đó biến mất không còn chút tung tích.
Đồng thời, trên người Đậu Tiểu Long lại mặc lên bộ quần áo ấy, chiếc áo len màu xanh của cậu.
Hiện trường chỉ có Hà Tứ Hải cùng Trần Tiểu Nhã như cũ nhìn thấy cậu.
Một sợi xích màu đỏ đột nhiên hiện ra từ trong hư không, quấn chặt lấy mắt cá chân của Trần Tiểu Nhã.
Nhưng vợ chồng Trần Trạch lại không nhìn thấy.
Trần Tiểu Nhã sợ đến mức phải trốn ngay vào lòng Trần Trạch.
“Đừng sợ.” Hà Tứ Hải an ủi nói.
Trần Tiểu Nhã bị dây xích đỏ quấn chặt trên cơ thể bỗng bay qua một tia hơi thở màu xám, cuối cùng tiêu tán trong không khí.
Trần Tiểu Nhã vốn dĩ vẻ mặt hoảng sợ cũng từ từ bĩnh tĩnh trở lại, tò mò nhìn xuống mắt cá chân, lại nhìn xung quanh một phen.
Vợ chồng Trần Trạch vẻ mặt mờ mịt, cũng không biết con gái rốt cuộc bị làm sao, chỉ có thể nhìn Hà Tứ Hải cầu xin giúp đỡ.
“Được rồi, nguyện vọng của mọi người đã được hoàn thành.” Nhìn thấy dây xích đỏ một lần nữa biến mất vào hư vô, Hà Tứ Hải nói với hai người.
“Tiểu Nhã....., anh Tiểu Đậu ở nơi nào, con còn có thể nhìn thấy anh không?” Phan Tú Hỉ khẩn trương hỏi.
Trần Tiểu Nhã nhìn trái ngó phải, sau đó lắc lắc đầu.
Đậu Tiểu Long đứng trước mặt cô bé không ngừng quơ cánh tay, nhảy tới nhảy lui, nhưng mà Trần Tiểu Nhã lại như thể không thấy cậu.
Điều này làm cho Đậu Tiểu Long có chút buồn, cậu khó khăn lắm mới tìm thấy một người bạn tốt có thể nhìn thấy cậu.
“Anh Tiểu Đậu?” Trần Tiểu Nhã có chút mờ mịt gọi một tiếng.
Hà Tứ Hải lại lần nữa thắp sáng đèn dẫn hồn, Đậu Tiểu Long lại xuất hiện trước mắt mọi người.
“Anh Tiểu Đậu.” Trần Tiểu Nhã lộ vẻ kinh hỉ.
“Tiểu Nhã....” Đậu Tiểu Long quay đầu nhìn Hà Tứ Hải một cái.
Sau đó một lần nữa quay đầu lại, nói với Trần Tiểu Nhã: “Thần tiên đại nhân giúp anh tìm thấy mẹ rồi, anh phải đi gặp mẹ.”
“Vậy sau khi anh đi gặp mẹ rồi, anh có còn quay lại chơi với em không?” Trần Tiểu Nhã vẻ mặt mong đợi hỏi.
“Gặp được mẹ, anh sẽ phải đi rồi.” Đậu Tiểu Long nói.
“Đi đến đâu cơ ạ?” Trần Tiểu Nhã tò mò hỏi.
“Anh cũng không biết nữa.” Đậu Tiểu Long lắc lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh mờ mịt.
“Vậy em còn có thể gặp được anh không?” Trần Tiểu Nhã buồn bã hỏi.
Bạn bè của cô bé rất ít, chỉ có anh Vinh Vinh và anh Tiểu Đậu.
Anh Vinh Vinh về nhà rồi.
Anh Tiểu Đậu cũng phải đi gặp mẹ rồi.
Trái tim nhỏ bé ngập tràn thất vọng.
Phan Tú Hỉ ngồi xổm xuống, ôm chặt con gái vào lòng.
Vấn đề của Trần Tiểu Nhã, Đậu Tiểu Long không thể trả lời, bởi vì cậu cũng không có đáp án.
Hà Tứ Hải lại dập tắt đèn dẫn hồn.
Trần Tiểu Nhã ngơ ngác nhìn Đậu Tiểu Long trước mắt mình biến mất không còn chút tung tích.
Phan Tú Hỉ ôm cô bé dậy, giữ chặt trong lòng.
“Bảo bối, chúng ta về nhà đi.” Cô nói.
“Hà tiên sinh, cảm ơn ngài.” Trần Trạch nhìn Hà Tứ Hải cúi người chào thật sâu, sau đó đuổi theo.
Trần Tiểu Nhã ôm lấy cổ mẹ, vẫy vẫy về phía ban nãy Đậu Tiểu Long biến mất.
“Tạm biệt, anh Tiểu Đậu.” Cô bé nhẹ nhàng nói.
Cô bé giống như hiểu được điều gì, lại có chút không hiểu lắm, cô bé vẫn còn nhỏ quá.
“Tạm biệt.” Đậu Tiểu Long cũng nhấc tay đáp lại.
Tạm biệt, không bao giờ gặp lại.....
............
Hà Tứ Hải mua vé máy bay đi Dương thành vào sáng thứ bảy.
Vốn dĩ Lưu Vãn Chiếu cũng tính đi cùng.
Nhưng Huyên Huyên và Đào Tử đã hẹn bạn rồi, cô chỉ đành ở lại chăm sóc hai đứa nhỏ.
“Lúc về phải đem theo đồ ăn ngon đấy.” Đào Tử đối với việc Hà Tứ Hải một mình ngồi máy bay lớn đi “vui vẻ” rất bất mãn.
“Biết rồi, cũng không phải baba không đứa con đi, ai bảo con hẹn bạn đi chơi rồi chứ.” Hà Tứ Hải sờ sờ cái đầu của cô nhóc.
Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh đưa vé may bay cho Hà Tứ Hải.
“Em đã giúp anh đặt phòng khách sạn cả rồi, nhưng chỉ có một đêm thôi, anh đi đến quầy lễ tân trực tiếp báo số điện thoại là được...” Lưu Vãn Chiếu vươn tay vuốt nhẹ lên nếp nhăn trên vạt áo hắn.
“Đã đem theo căn cước chưa?”
“Đem theo rồi.”
“Em có để một lọ kem chống nắng trong túi đó, anh nhớ bôi, tia tử ngoại ở Dương thành rất mạnh, không tốt cho da đâu.”
“Anh biết rồi.”
“Đến nơi nhớ gọi điện thoại cho em.”
“Được.”
“.........”
Lưu Vãn Chiếu dặn dò từng câu, Hà Tứ Hải nhìn cô chăm chú, nghiêm túc lắng nghe, không có một chút không kiên nhẫn nào.
Nhưng cô nhóc bên cạnh đã sắp không kiên nhẫn nổi nữa rồi.
Cào cào tóc nói: “Chị à, chị có chút lảm nhảm rồi, phiền quá đi.”
Lưu Vãn Chiếu cúi đầu liếc cô bé một cái.
Sau đó một lần nữa quay đầu nói với Hà Tứ Hải: “Tứ Hải, có phải em phiền phức lắm không?”
“Không có mà, anh cảm thấy tốt lắm.” Hà Tứ Hải đáp, hắn chính là thật lòng cảm thấy như thế.
Lưu Vãn Chiếu lại cúi cái nhìn Huyên Huyên một cái, đắc ý nhướn mày với cô bé.
Có điều Lưu Vãn Chiếu cũng không nói nhiều thêm nữa.
“Được rồi, anh đi vào trong đi.”
Hfa Tứ Hải mỉm cười gật đầu, sau đó cúi đầu nói với Đào Tử: “Ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời dì Lưu biết chưa, baba sẽ về sớm thôi.”
Đào Tử gật gật đầu, sau đó nói: “Đến nơi nhớ gọi điện thoại cho con nhé.”
“Được, baba biết rồi.” Câu nói này của cô bé hiển nhiên là học theo Lưu Vãn Chiếu.
“Đừng có ở bên ngoài nghịch ngợm gây sự, phải ngoan ngoãn nha.” Đào Tử lại nói.
“Được.” Hà Tứ Hải đáp ứng một tiếng, có điều câu này là học của ai chứ?
Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên nhìn Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu làm bộ dường như không có việc gì, hết nhìn đông lại nhìn tây.
Hà Tứ Hải mỉm cười lắc đầu, sau đó giơ tay ôm Đào Tử một cái.
“Em cũng muốn, ông chủ, em cũng muốn.” Huyên Huyên ở bên cạnh giang rộng hai tay nói.
Hà Tứ Hải cười cười, cũng ôm cô bé một cái.
Huyên Huyên cười hi hi ha ha vui vẻ không thôi, cũng không biết đang vui cái gì.
“Nào, chúng ta cũng ôm một chút.” Hà Tứ Hải đứng lên nói, không đợi Lưu Vãn Chiếu nói chuyện, trực tiếp ôm cô vào lòng.
Sau đó nói nhẹ vào tai cô: “Yên tâm đi, anh nhất định sẽ ngoan.”
Lưu Vãn Chiếu hai má đỏ rực.
Hà Tứ Hải quay người dẫn theo tiểu quỷ Đậu Tiểu Long đi vào chỗ kiểm tra an ninh.
Đậu Tiểu Long không ngừng chạy tới chạy lui khắp bốn phía, rất nhanh sẽ được gặp mẹ rồi, cậu cực kỳ vui vẻ.
------
Dịch: MBMH Translate