Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 197 - Chương 197: Tạm Biệt.

Chương 197: Tạm biệt. Chương 197: Tạm biệt.

Từ Hợp Châu bay đến Dương thành, bay thẳng cũng chỉ mất hai tiếng đồng hồ, cảm giác máy bay vừa bay lên không trung đã bắt đầu hạ cánh.

Khi Hà Tứ Hải từ sân bay bước ra, lập tức cảm thấy một cổ khí nóng từ bốn phương tám hướng ập tới.

Tháng chín vẫn đang là thời điểm nóng bức của Dương thành, khắp nơi đều là người mặc quần cộc đi dép xỏ ngón.

Dựa theo địa chỉ mà Đinh Mẫn cung cấp, từ sân bay đi đến công ty điện tử nơi mẹ Đậu Tiểu Long làm việc, cũng phải ngồi xe ít nhất tiếng rưỡi.

Gần bằng thời gian từ Hợp Châu đi đến Dương thành.

Đợi đến khi đến được công ty mà Mạnh Thải Hà đang làm, cũng sắp đến hai giờ chiều luôn rồi.

Hỏi thăm bảo vệ ở cổng mới biết, phải đến tám giờ tối mới tan ca, hơn nữa trong lúc làm việc không được đem theo điện thoại, cho dù Hà Tứ Hải lấy được số từ chỗ Đinh Mẫn cũng không tìm được người.

Hà Tứ Hải bất lực đành phải đến vùng phụ cận đi dạo, hơn nữa đến tận bây giờ hắn vẫn chưa ăn cơm trưa.

Thấy trên bản đồ vùng phụ cận có một công viên điêu khắc, Hà Tứ Hải quyết định đi dạo thử xem.

Lúc đi qua một cửa hàng KFC, Đậu Tiểu Long đứng bên ngoài tủ kính nhìn chằm chằm vào bên trong, trên mặt ngập tràn khao khát.

“Làm sao vậy, cháu muốn ăn sao?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Mẹ cháu từng dẫn cháu đi ăn cái này rồi.” Đậu Tiểu Long nói.

Cậu bé không nói muốn ăn, cũng không nói không muốn ăn.

..........

Công viên điêu khắc cực kỳ lớn, bên trong có đủ loại kiểu dáng tượng điêu khắc, Hà Tứ Hải cũng xem như được mở mang tầm mắt.

Tác phẩm điêu khắc được gọi là “vũ điệu của sự ngưng kết”, có cái thật sự khiến Hà Tứ Cảm cảm nhận được một loại đẹp đẽ, có cái lại khiến hắn thật sự nhìn không ra là đẹp ở chỗ nào.

Đậu Tiểu Long đi theo sau lưng hắn, chạy loạn khắp nơi, leo lên leo xuống.

Dù sao cậu cũng là quỷ, dường như không có gì ngăn cản cậu, muốn đi đâu thì đi đó, xuất quỷ nhập thần.

Trong công viên cũng có không ít người, có người chụp ảnh, có người vẽ vời, còn có người đang đi tản bộ.

Hà Tứ Hải đứng trước tượng ba đứa nhỏ đang cầm nhánh cây la hét cẩn thận quan sát.

Ba đứa trẻ nhìn giống như khỉ, có thể khiến cho người hiểu ý một loại cảm giác muốn bật cười.

Chính vào lúc này, hắn nghe thấy sau lưng có người hét lên: “Tiểu Lộc, chờ mình với, đừng có đi nhanh như vậy.”

Hà Tứ Hải nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một người để tóc ngắn kiểu Hàn Quốc, mặc chiếc áo ngắn tay màu cam, quần dài ống rộng, mang một chiếc ba lô, trong tay cầm một chiếc máy ảnh chụp khắp nơi, toàn thân tràn ngập sức sống thanh xuân.

Cô gái ấy vừa ngẩng đầu, đúng lúc cũng nhìn thấy Hà Tứ Hải, không khỏi sửng sốt một chút.

Đúng vào lúc này, từ phía sau lại có một người mặc váy dài đi đến, cô gái ấy buộc tóc đuôi ngựa, nắm tay cô nói: “Tiểu Lộc, cậu đi nhanh như vậy làm gì?”

“Là cậu đi quá chậm, mình vừa đi vừa chụp ảnh còn nhanh hơn cậu.”

“Chúng ta là đến đi chơi, đương nhiên phải đi từ từ mà ngắm phong cảnh, vội như thế làm gì chứ....”

Hà Tứ Hải nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, quay người liền đi về phía ban nãy tiểu quỷ Đậu Tiểu Long biến mất.

“Tiểu Lộc, mình đang nói chuyện với cậu đấy? Cậu có nghe không vậy?”

“Đang nghe mà?”

“Đang nghe? Thế cậu đang nhìn cái gì vậy?” Cô gái mặc váy dài nhìn vào chỗ ban nãy Hà Tứ Hải đứng.

“Có phải là nhìn thấy trai đẹp rồi không?”

“Không phải, người ban nãy sao?”

“Người ban nãy bị làm sao?”

“Khuôn mặt anh ta rất giống bố mình.” Tiểu Lộc nói.

“.......”

“Bây giờ trình độ tán trai đều cao như vậy sao? Gọi người ta là bố ngay tại trận.”

Tiểu Lộc:.......

“Nói linh tinh cái gì thế, ý mình nói là anh ta có chút giống bố mình thời còn trẻ.” Tiểu Lộc tức giận nói.

Đợi đến khi nói xong, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, lập tức bước bước lớn đi về phía ban nãy Hà Tứ Hải biến mất.

Nhưng mà đợi đến khi đi tới một ngã rẽ, chỉ thấy một hàng cây rợp bóng kéo dài thật dài, trên đường chỉ lác đác mấy người, căn bản không thấy bóng dáng của người ban nãy.

“Tiểu Lộc, cậu làm cái gì vậy? Không phải thật sự nhìn trúng đối phương rồi chứ? Không phải chứ? Không phải chứ?” Cô gái mặc váy dài khoa trương nói.

“Lâm Văn Tĩnh, nói bậy nói bạ cái gì đó? Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu sao.”

“Giống mình thì làm sao chứ? Lẽ nào mình không tốt sao? Nói mau, nói mau....”

“Nói cái gì?”

“Nói anh chàng đẹp trai ban nãy rốt cuộc mặt mũi như nào, có thể khiến cậu gọi bố chạy đuổi theo, cậu có chụp lại không? Đưa máy ảnh cho mình xem thử.”

“Không có, cậu đừng có động vào máy ảnh của mình.”

“Chỉ xem một cái, xem một cái thôi, đừng có keo kiệt như thế được không, xem một cái cũng chẳng mất đi miếng thịt nào.”

“Nói rồi nha, không có, còn cướp nữa là mình đánh cậu đấy.”

“Ai sợ ai chứ, đến đây, xem tay của Lâm Gia Long ta đây, mình chụp nè....”

“A, con nhóc này, cậu chụp vào đâu vậy? Mình liều mạng với cậu.....”

.........

“Chị Thải Hà, buổi tối cùng đi dạo phố không?” Sau khi công ty điện tử tan làm, dòng người giống như thủy triều tuồn ra ngoài.

Trên cơ bản tất cả đều là phụ nữ.

Mạnh Thải Hà chưa kịp mở miệng, liền nghe được có người nói tiếp.

“Chị Thải Hà nhất định sẽ không đi đâu, chị ấy phỏng chừng lại phải chạy đi ship đồ, cậu tưởng ai cũng giống cậu rảnh rỗi quá độ, không biết nỗ lực phấn đấu sao?”

“Cậu nói như thể cậu không như vậy ấy.”

“Chị Thải Hà, vậy bọn em đi trước nhé.”

“Được, đi đường cẩn thận.”

Mạnh Thải Hà thấy các cô tay nắm tay cùng nhau lập thành tiểu đội, hi hi ha ha rời đi, trong lòng cực kỳ hâm mộ.

Trước khi kết hôn, cô cũng từng đi làm việc ở công ty điện tử, lúc ấy cũng giống bọn họ bây giờ.

Mỗi ngày ngoại trừ đi làm, đều là ăn cơm và đi chơi, cái gì cũng không nghĩ, tự nhiên cũng chẳng có gì phiền não.

Cũng chính là ở công ty điện tử gặp được cha của Tiểu Đậu.

................

Chính vào lúc này, điện thoại của cô kêu lên, lấy điện thoại ra xem thử, là một số lạ.

Mạnh Thải Hà không có tắt máy, nói không chừng chính là cha đứa nhỏ gọi đến, cô thường có mộng tưởng như vậy.

Trước kia gọi điện không ai tiếp, chắc chắn là điện thoại hỏng rồi, bây giờ đổi sang một số mới.

Trên thực tế trong lòng cô biết rõ, đây giường như là một chuyện không có khả năng.

Nhưng cô không muốn bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội nào, ngược lại không phải vì còn ôm hy vọng với Đậu Đức Long, mà là vì cô muốn từ miệng hắn nghe ngóng tình huống dạo này của con trai.

“Alo, cho hỏi là mẹ của Đậu Tiểu Long sao?” Sau khi điện thoại được kết nối, trong đó truyền đến một giọng nói xa lạ.

Trong lòng Mạnh Thải Hà có chút mất mát, nhưng ngay sau đó phản ứng lại được, đối phương nói ra ba chữ Đậu Tiểu Long.

Lập tức tinh thần chấn động hỏi: “Là tôi, xin hỏi anh là ai?”

“Tôi bây giờ đang đứng dưới đèn đường số ba của công ty điện tử, cô đi đến đây sẽ nhìn thấy tôi.” Người trong điện thoại nói.

Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Mạnh Thải Hà sững sờ một chốc, có chút nghi hoặc đối phương tìm cô làm gì.

Ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài công ty điện tử, người đến người đi, nhất thời cô cũng không nhìn rõ ai lại ai.

Có điều cô vẫn nhấc chân đi về phía đó, bây giờ chính là thời điểm giao ca, ngoài cửa toàn là người, cũng không sợ gặp phải kẻ xấu xa gì.

“Tiểu Đậu?”

Mạnh Thải Hà còn chưa đến gần, từ xa đã nhìn thấy trong tay con trai cầm một ngọn đèn, cầm lấy tay một người thanh niên trẻ tuổi, đứng phía dưới đèn đường.

Nhưng điều làm cô nghi hoặc là, trời nóng như vậy, Tiểu Đậu sao lại mặc chiếc áo len mùa đông mà cô từng mua cho chứ.

Chính vào lúc này, Tiểu Đậu cũng nhìn thấy cô, gọi một tiếng mẹ thật lớn.

Buông bàn tay người thanh niên ấy ra, chạy như bay về phía cô ấy, cắt đứt mọi nghi vấn của cô.

“Tiểu Đậu.”

Mạnh Thải Hà bước vội vài bước, cúi người xuống, ôm chặt con trai vào lòng.

“Mẹ.....oa......”

Đậu Tiểu Long rốt cuộc không kìm được bi thương, ở trong lòng mẹ khóc nức nở.

Cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment