Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 198 - Chương 198: Tiểu Đậu Của Mẹ.

Chương 198: Tiểu Đậu Của Mẹ. Chương 198: Tiểu Đậu Của Mẹ.

“Tiểu Đậu ngoan, Tiểu Đậu đừng khóc nữa, Tiểu Đậu sao con tới được đây?” Gặp Được con trai tuy rằng kinh hỉ, nhưng càng nhiều hơn chính là ngoài ý muốn.

Cô chuyển ánh mắt đến trên người của người thanh niên đứng dưới đèn đường.

Nhưng người thanh niên mới vừa rồi còn đứng đó đã biến mất không còn chút tung tích, Mạnh Thải Hà có chút kinh ngạc.

Sau đó cô hơi buông đứa con trai đang ôm chặt cô ra, vươn tay chuẩn bị lau nước mắt giúp cậu, lúc này mới phát hiện trên mặt con toàn là vết thương.

Sắc mặt không khỏi trở nên cực kỳ phẫn nộ.

“Con sao lại.......con sao lại bị như vậy. Ai đánh con?” Cô tức giận nói.

“Là cha....cha đánh con.” Đậu Tiểu Long lau nước mắt nghẹn ngào nói.

“Cha con đúng thật là hạ thủ được, cho dù con có phạm sai lầm, cũng không thể hạ thủ nặng như thế chứ?” Mạnh Thải Hà đau lòng nói.

Hốc mắt cũng không nhịn được chan chứa nước.

“Mẹ đừng đau lòng.” Đậu Tiểu Long vươn cánh tay, giúp cô lau nước mắt.

Lúc này cô mới phát hiện, trên mu bàn tay của Đậu Tiểu Long toàn là vết thương, tất cả đều là dấu vết do tàn thuốc làm bỏng.

“Cái này cũng là cha con làm sao?” Mạnh Thải Hà run rẩy hỏi.

Đậu Tiểu Long rụt tay về, gật gật đầu.

“Khốn nạn, khốn nạn....”

Nếu như bây giờ Đậu Đức Long đứng trước mặt cô, cô sẽ dùng dao mà đâm vào tim hắn.

“Thải Hà, đây là con trai cô sao?” Đột nhiên ở phía không xa có người hỏi.

Buổi tối đèn đường lờ mờ, mọi người chỉ nhìn thấy Mạnh Thải Hà đang ôm một đứa trẻ, không nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ cùng bi thương của cô.

“Đúng, đây là con trai tôi.” Mạnh Thải Hà phản ứng lại, lau mặt một cái, đứng thẳng người dậy.

“Đi, mẹ đưa con về nơi mẹ ở.” Sau đó kéo tay Đậu Tiểu Long đi về phía bãi gửi xe.

Xe điện của công ty điện tử đều dựng ở bên này.

“Tiểu Đậu, con theo ai đến đây, anh thanh niên ban nãy là ai thế?” Mạnh Thải Hà nghi hoặc hỏi.

“Đó là thần tiên đại nhân.” Đậu Tiểu Long lập tức nói.

“Thần tiên đại nhân?” Mạnh Hải Hà nghe thế nghi hoặc hỏi.

“Con qua đây, cha con có biết không?” Cô hỏi.

Đậu Tiểu Long nghe vậy cúi thấp đầu.

“Aiii, con tự mình chạy đến sao?” Mạnh Hải Hà có chút lo lắng hỏi.

Trong lòng cô đoán rằng, Đậu Tiểu Long nhất định là bị cha đánh, sau đó mới từ trong nhà chạy đến đây.

Sau đó gặp được người tốt bụng đưa cậu đến chỗ cô.

Đậu Tiểu Long vẫn cúi đầu không có nói chuyện.

Mạnh Thải Hà cũng không hỏi thêm.

Lấy được xe điện, để con trai ngồi phía trước, cô đem con ôm vào trong ngực, đi về phía nhà trọ.

Tối nay cô không đi ship hàng nữa.

Phòng trọ mà Mạnh Thải Hà thuê rất nhỏ, tối tăm bí bách, đến một cái cửa sổ cũng không có.

Vừa mở cửa liền có một cổ khí nóng xông ra ngoài.

Nhưng bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc cũng rất ít.

Ngoại trừ một chiếc giường, trong góc tường còn đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một cái nồi cơm điện và một cái bếp từ.

“Con ăn cơm tối chưa? Mẹ nấu chút gì cho con ăn nhé.”

Còn về phần cô, cô đã ăn cơm ở công ty rồi.

Mạnh Thải Hà bạt chiếc quạt ở đầu giường, quạt thổi vù vù, thổi tan đi khí nóng trong phòng.

“Thần tiên đại nhân dẫn con đi ăn rồi.” Đậu Tiểu Long nói.

“Thần tiên đại nhân?”

Lần nữa nghe thấy con trai nói từ này, trong lòng cô có chút hoài nghi.

Mà trên tay con trai tại sao vẫn luôn cầm ngọn đèn ấy?

Là đồ chơi mà người thanh niên ban nãy mua cho cậu sao?

“Vậy con uống chút nước nha? Trời nóng lắm.”

Trong phòng có nước sôi để nguội, Mạnh Thải Hà rót cho cậu một cốc.

Sau đó đồng thời giúp cậu cởi chiếc áo len màu xanh trên người xuống.

“Trời nóng như thế, sao còn mặc đồ dày như vậy? Tự mình phải biết cởi ra.” Mạnh Thải Hà nói.

Nhìn con trai ừng ực uống hết cốc nước.

Mạnh Thải Hà ngồi trên giường kéo cậu qua, ôm cậu vào lòng.

“Đến đây, để mẹ nhìn con.”

Sau đó cẩn thận nhìn vào những vết thương trên mặt cậu.

“Cha con cũng thật nhẫn tâm, sao có thể hạ thủ độc ác như vậy?” Mạnh Thải Hà nói xong, nước mắt liền không nhịn được rơi xuống.

Nhìn đứa con trai thiếu mất vài chiếc răng, lỗ tai bị rách, thậm chí bên tai còn thiếu một miếng thịt........

Mạnh Thải Hà cảm thấy trong lòng như có kim châm vô cùng đau đớn.

“Ngày mai mẹ đưa con đến bệnh viện xem thử.” Mạnh Thải Hà lén lút lau nước mắt nói.

Đậu Tiểu Long ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, nghe vậy lắc lắc đầu.

“Không phải sợ, không tiêm đâu, đợi sau khi đi bệnh viện khám, mẹ sẽ đưa con đi sở thú, nơi mẹ làm việc có một cái sở thú lớn lắm.” Mạnh Thải Hà ôm cậu vào lòng nói.

“Ngày mai con phải đi rồi.” Đậu Tiểu Long nói.

“Đứa trẻ ngốc. Đi cái gì mà đi, không phải đi nữa. Sau này con sẽ ở với mẹ.” Mạnh Thải Hà hôn đỉnh đầu cậu bé một cái nói.

“Mẹ.....”

“Sao vậy con?”

“Con nhớ mẹ rồi.” Đậu Tiểu Long nói.

“Mẹ cũng rất nhớ con, mỗi ngày mẹ đều nhớ đến Tiểu Đậu của nhà chúng ta.”

“Sao mẹ lại không trở về?”

“Bởi vì mẹ phải kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền, như thế sau này mới có thể để Tiểu Đậu sống cùng với mẹ.”

Đậu Tiểu Long nghe thế không nói chuyện nữa, chỉ gắt gao ôm chặt lấy mẹ.

Qua một hồi lâu, Đậu Tiểu Long mới mở miệng kêu một tiếng.

“Mẹ.”

“Ơi.”

“Thần tiên đại nhân nói, khi trời sáng con sẽ phải đi, sau này mẹ đừng nhớ con nhé.” Đậu Tiểu Long nhẹ giọng nói.

“Đi nơi nào?”

Nghe con trai lại nói mình phải đi, Mạnh Thải Hà rốt cục mới để ý đến có điểm không thích hợp.

“Là ai muốn đem con trai đi? Là cha con sao? Hay là bọn buôn người?”

Trong nháy mắt cô nghĩ ra rất nhiều thứ, sau đó còn nghĩ đến việc báo cảnh sát, lẽ nào là người thanh niên gặp được ban tối? Nhưng mà không đúng? Nếu đã là người xấu, sao lại còn đưa Tiểu Đậu đến chỗ cô ấy chứ?

“Con cũng không biết, có điều người chết rồi thì phải đi về nơi người chết nên đi.” Đậu Tiểu Long nói.

Mạnh Thải Hà nghe vậy sửng sốt một chốc, trong lòng dậy lên dự cảm xấu.

Giơ tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lên, cảm xúc ấm áp ấy, làm cho lòng cô yên tâm không ít, cô cười nói: “Đứa trẻ ngốc, sao lại nói gở như vậy, sau này con sẽ được sống với mẹ rồi.”

Nhưng mà Đậu Tiểu Long vẫn như cũ lắc lắc đầu, sau đó chỉ chỉ vào đèn dẫn hồn đang để bên cạnh.

“Sở dĩ là mẹ có thể nhìn thấy con, là nhờ vào đèn dẫn hồn của thần tiên đại nhân.” Đậu Tiểu Long nói.

“Sao con lại nói mấy lời ngốc nghếch như vậy?” Mạnh Thải Hà liếc mắt nhìn sang đèn dẫn hồn để ở bên cạnh một cái cười nói.

Đậu Tiểu Long thấy mẹ không tin, giãy khỏi tay cô, vươn tay nhặt một tấm chăn đặt ở trên giường, đắp lên ngọn đèn.

“Cẩn thận một chút, kẻo cháy đấy con.....” Mạnh Thải Hà vội vàng nhắc nhở nói.

Nhưng mà lời nói được một nửa liền sững sờ, bởi vì con trai cô trong nháy mắt giống như bọt nước, biến mất trước mắt cô không còn chút tung tích.

“Tiểu Đậu?”

Mạnh Thải Hà ban đầu sửng sốt một chốc, sau đó nhớ lại những lời mà con trai vừa nói.

Lập tức giống như phát điên, tìm kiếm khắp bốn phía.

“Tiểu Đậu, con đâu rồi, mau ra đây đi, con đừng dọa mẹ.”

Căn phòng thuê chật chội căn bản không giấu được người.

Rất nhanh cô liền xốc tấm chăn đang che trên đèn dẫn hồn.

Sau đó cô liền nhìn thấy con trai lại xuất hiện bên cạnh cô ấy, trên người lại mặc lên chiếc áo len màu xanh mà ban nãy chính tay cô cởi xuống.

“Mẹ ơi, mẹ đừng buồn.”

Mạnh Thải Hà gắt gao ôm cậu vào trong lòng.

“Sẽ không đâu, Tiểu Đậu, sẽ không đâu, sẽ không đâu....” Nước mắt của Mạnh Thải Hà lúc này không nhịn nổi nữa, tí tách tí tách rơi xuống.

“Mẹ , mẹ đừng khóc, con cũng không khóc nữa mà.” Đậu Tiểu Long an ủi nói.

Mạnh Thải Hà càng khóc dữ dội hơn.

“Tiểu Đậu của mẹ.”

Mạnh Thải Hà thử rất nhiều cách, cuối cùng cũng xác định con trai đã thật sự qua đời, cũng làm tan biến tia hi vọng cuối cùng còn sót lại trong lòng cô.

Cô đau khổ đến nỗi muốn ngất đi.

“Con nói cho mẹ biết, sao con lại......sao con lại......”

“Là do cha đánh con.” Đậu Tiểu Long nói.

Thân hình nhỏ bé của cậu không nhịn được mà run rẩy.

Bởi bị Đậu Đức Long đánh đập trong một quãng thời gian dài, nên đã hình thành một loại cảm giác khủng bố về mặt tinh thần.

“Đừng sợ, có mẹ ở đây, có mẹ ở đây.....” Mạnh Thải Hà ôm chặt lấy cậu, an ủi dỗ dành.

“Cha đem con chôn dưới gốc cây hồng ở sân sau, con từ nhà đi ra, đi tìm mẹ, con đi qua rất nhiều nơi, cũng gặp qua rất nhiều người, bọn họ đều không nhìn thấy con, cũng không nghe được tiếng con nói chuyện....”

“Mãi cho đến khi con gặp được em Tiểu Nhã........”

“Sau đó gặp được thần tiên đại nhân, thần tiên đại nhân nói ngài ấy có thể giúp con đi tìm mẹ.......”

Trong lúc con trai nói chuyện, tuy rằng đứt quãng, thời gian trước sau không đồng nhất, nhưng Mạnh Thải Hà vẫn hiểu được diễn biến của câu chuyện.

Mạnh Thải Hà nghe kể mà chỉ biết ngồi đó sửng sốt, nước mắt cứ im hơi lặng tiếng rơi xuống.

“Mẹ.” Đậu Tiểu Long kiễng chân lên, muốn lau nước mắt giúp cô.

Mạnh Thải Hà đem cậu ôm vào trong lòng đau đớn khóc lên: “Tiểu Đậu, là mẹ có lỗi với con, xin lỗi con, xin lỗi con......”

...........

“Mẹ, mẹ uống nước đi.” Đậu Tiểu Long bưng một cốc nước lớn đến đưa cho Mạnh Thải Hà.

Mạnh Thải Hà mỗi ngày đi giao hàng đều sẽ mang theo chiếc cốc này, trong cốc đựng đầy nước sôi để nguội.

“Mẹ không khát đâu con, con tự uống đi.” Mạnh Thải Hà nuốt nước mắt nói.

...........

“Hóa ra là thần tiên đại nhân còn gọi là tiếp dẫn giả.”

“Năm tệ có đủ để trả thù lao không con?”

“Ồ, chính là tiền mà lúc đón tết mẹ cho con sao, con không nỡ dùng à?”

“Hóa ra tiếp dẫn giả là người giúp quỷ hoàn thành tâm nguyện.”

...............

“Vết thương còn đau không con?”

“Mẹ giúp con rửa mặt nhé, mẹ sẽ nhẹ tay thôi.”

“Biến thành quỷ, không ai nhìn thấy con, không ai nói chuyện với con, có phải con cô đơn lắm không?”

“Con yên tâm, nếu như......nếu như......mẹ sẽ mãi ở bên cạnh con.”

..........

Mạnh Thải Hà nhẹ nhàng rửa mặt cho Đậu Tiểu Long.

Sau đó cũng tự rửa mặt cho mình, thay sang một bộ đồ sạch sẽ.

Tiếp đó dắt tay Đậu Tiểu Long đi ra bên ngoài.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment