Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 199 - Chương 199: Thần Không Giúp Thì Người Giúp.

Chương 199: Thần Không Giúp Thì Người Giúp. Chương 199: Thần Không Giúp Thì Người Giúp.

Ban đêm ở Dương thành phá lệ náo nhiệt.

Dường như cả thành phố đều được đèn nê ông bao phủ.

Tiếng xe cộ, tiếng người, tiếng âm nhạc..... tất cả được trộn lẫn vào nhau.

Toàn bộ thành bố giống như thể trắng đen đảo lộn, ban ngày cả thành phố đang yên mình say giấc, đến buổi tối mới cựa mình thức dậy.

Hà Tứ Hải ngồi nghỉ ngơi trên ghế, nhìn dòng người tấp nập vội đến lại vội đi.

Có những khuôn mặt vội vàng hấp tấp.

Có những tiếng cười giòn tan.

Có kẻ lại nhàn nhã tự đắc.

..........

Đây chính là nhân gian sao?

Chứng kiến quá nhiều sinh tử, Hà Tứ Hải cảm thấy tình cảm của mình dường như đã trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều.

Thật ra thứ mà con người vốn sợ hãi không phải là cái chết về mặt thể xác, điều mà người ta sợ chính là vô tri, sợ phải đối diện với ly biệt.....

Trong lòng Hà Tứ Hải mơ hồ hiểu được điều gì, trạng thái bây giờ của bản thân hắn dường như không đúng lắm.

Chính vào lúc này, Đậu Tiểu Long cầm ngọn đèn trên tay dẫn theo mẹ cậu cùng nhau xuất hiện trước mắt hắn.

“Thần tiên đại nhân.” Nhìn thấy Hà Tứ Hải, Mạnh Thải Hà định quỳ xuống.

Hà Tứ Hải vội vàng tiến tới đỡ cô dậy.

“Ở đây biết bao người đến người đi, cô không cần làm như thế.” Hà Tứ Hải nói.

Mạnh Thải Hà cho rằng hắn không muốn nhiều người biết đến thân phận của mình, cũng không tiếp tục cưỡng ép muốn quỳ xuống cảm tạ nữa.

“Thần tiên đại nhân, cảm tạ ngài đã giúp đỡ Tiểu Đậu, cảm tạ ngài....” Mạnh Thải Hà chắp hai tay trước ngực, không ngừng cúi đầu cảm tạ.

Cho dù chỉ làm như vậy nhưng cũng đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người xung quanh.

“Tôi giúp đỡ Tiểu Đậu, cũng sẽ thu thù lao, cho nên cô không cần làm như thế.”

“Nhưng mà.....”

“Không có nhưng nhị gì cả, cô vẫn là nên dẫn Tiểu Đậu đi dạo chơi đi, đây là.... đây là chút thời gian cuối cùng mà hai mẹ con cô được đoàn tụ bên nhau.” Hà Tứ Hải nghĩ nghĩ rồi nói.

Mạnh Thải Hà cũng không lập tức mang con trai rời đi, mà dùng vẻ mặt ngập tràn mong mỏi nhìn hắn hỏi: “Thần tiên đại nhân, tôi có thể hỏi ngài một số chuyện được không?”

Hà Tứ Hải nhìn sang cậu nhóc Tiểu Đậu đang nắm chặt lấy tay mẹ mình một cái, gật gật đầu: “Cô muốn hỏi điều gì?”

“Đứa trẻ nó...., Đậu Đức Long giết chết con trai tôi thì có phải gặp báo ứng không?” Cô một mặt phẫn hận hỏi.

“Sẽ bị báo ứng.” Hà Tứ Hải nói.

“Lúc nào chứ?” Cô khẩn thiết hỏi.

“Sau khi hắn chết.” Hà Tứ Hải đáp.

Mạnh Thải Hà nghe vậy có chút thất vọng nói: “Trong lúc sống không thể bị báo ứng sao?”

“Lúc sống sẽ có chế tài của pháp luật trừng trị hắn.” Hà Tứ Hải nói.

“Hắn đã bị bắt rồi.” Hà Tứ Hải lại bổ sung thêm một câu.

“Hắn có bị xử tử, bị bắn chết không?” Mạnh Thải Hà lộ ra vẻ mặt vui mừng nói.

Hà Tứ Hải lắc đầu.

“Tôi....tôi không có văn hóa gì, không hiểu những thứ này lắm, tôi có thể hỏi một chút là hắn sẽ bị giam giữ trong bao lâu không?” Mạnh Thải Hà vẻ mặt có chút xấu hổ hỏi.

“Nếu như hắn một mực bám vào cái lí do là lỡ tay đánh chết, nhiều nhất cũng chỉ bị giam trong thời hạn trên ba năm dưới bảy năm.” Hà Tứ Hải nói.

Hắn đã hỏi qua Đinh Mẫn, những điều này là Đinh Mẫn nói với hắn, cho dù tòa tuyên án, cũng sẽ không chênh lệch quá lớn.

Mạnh Thải Hà nghe vậy sửng sốt một hồi lâu, sau đó vẻ mặt thất vọng lầm bầm: “Quá nhẹ nhàng rồi.”

“Đúng vậy, quá nhẹ rồi.” Hà Tứ Hải nhẹ giọng nói.

“Thần tiên đại nhân, có thể cho tôi thêm chút thời gian không? Gần đây có một cái sở thú, ngày mai tôi muốn dẫn Tiểu Đậu đi đến đó thăm thú.” Mạnh Thải Hà bỗng nhiên mở miệng cầu xin nói.

Hà Tứ Hải thấy vẻ mặt cô đã bình tĩnh trở lại, hoàn toàn không còn bộ dáng phẫn nộ cùng bi thương lúc trước, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là gật gật đầu.

“Cảm tạ ngài, thần tiên đại nhân.” Cô nhìn Hà Tứ Hải cúi người cảm tạ một cái thật sâu.

“Cảm tạ ngài, thần tiên đại nhân.” Tiểu Đậu ở bên cạnh học theo bộ dáng của mẹ mình, cũng cúi người cảm tạ Hà Tứ Hải một cái.

“Đi đi, đi đi.”

Hà Tứ Hải khoát khoát tay, hắn đã mua vé máy bay vào sáng ngày mai rồi, xem ra chỉ có thể đổi vé.

“Thần tiên đại nhân? Ngài chỉ có thể giúp quỷ hoàn thành tâm nguyện sao?” Trước khi rời đi Mạnh Thải Hfa đột nhiên quay lại hỏi một câu.

Hà Tứ Hải cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu.

Sau đó Mạnh Thải Hà dắt tay con trai xoay người biến mất giữa biển người mông lung vội vã.

...........

Hà Tứ Hải đổi vé máy bay sang sáng thứ hai.

Hắn cố hết sức để cho mẹ con Tiểu Đậu thêm chút thời gian đoàn tụ.

Theo lý mà nói tâm nguyện của Tiểu Đậu đã hòa thành rồi, cậu nên trở về âm giới.

Nhưng bởi vì Hà Tứ Hải vẫn chưa nhận thù lao, vẫn một mực kéo dài đến tận bây giờ, nhưng cũng không thể kéo dài quá nhiều thời gian.

Bởi vì nếu thời gian quá dài, sổ sách sẽ thay hắn thu hồi thù lao, không ai có thể quỵt nợ sổ sách của tiếp dẫn giả, đến lúc đó đối với Tiểu Đậu mà nói, càng thương tổn nhiều hơn.

Nhưng đến buổi tối của ngày thứ hai, hai mẹ con Tiểu Đậu lại xuất hiện ở trước mặt hắn.

Hà Tứ Hải sững sờ một hồi lâu.

Bởi vì tối qua gặp vẫn là một người một quỷ.

Nhưng mà bây giờ đứng trước mặt hắn lại là hai con quỷ.

“Tại sao cô lại.......tại sao lại.....” Trong lòng Hà Tứ Hải nhấp nhô gợn sóng, có một loại bi thương không thể thốt ra thành lời.

“Như vậy thì tôi sẽ có thể mãi mãi ở bên Tiểu Đậu rồi, nếu không trên đường đi xuống hoàng tuyền đứa nhỏ nhà tôi sẽ rất cô đơn.” Mạnh Thải Hà vẻ mặt thanh thản nói.

“Aiii.” Hà Tứ Hải bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

“Cô tự sát ở nơi nào, tôi sẽ gọi người giúp cô....”

“Không cần đâu, tiếp dẫn giả đại nhân, tôi đã từng nghĩ đến rất nhiều cách chết, vốn dĩ muốn thắt cổ tự tử, nhưng lại sợ gây thêm phiền toái cho chủ nhà.

Muốn nhảy lầu, lại lo lắng sẽ đụng đến người khác, lại gây thêm phiền phức cho chính phủ. Vừa hay Tiểu Đậu nói muốn đi ngắm biển, cho nên..... Như vậy sẽ không gây thêm phiền phức cho người khác rồi.” Mạnh Thải Hà bình tĩnh nói.

Hà Tứ Hải sửng sốt, rất lâu không thể thốt ra thành lời.

“Tiếp dẫn giả đại nhân, tôi bây giờ biến thành quỷ rồi, có thể làm phiền ngài giúp tôi hoàn thành tâm nguyện không? Tôi có thể trả thù lao cho ngài, tôi sẽ đem toàn bộ tài sản tôi tích góp được sau khi ly hôn trả cho ngài.”

Hà Tứ Hải nhìn vào cô ấy, nặng nề thở dài một hơi.

“Cô là muốn báo thù người chồng..... Đậu Đức Long sao?”

Mạnh Thải Hà vẻ mặt mong mỏi gật gật đầu.

Hà Tứ Hải nghe vậy trầm mặc một lúc lâu, vẻ chờ mong trên mặt của Mạnh Thải Hà cũng tiêu tán hết.

Cuối cùng hắn vẫn mở miệng nói: “Âm giới có quy củ của âm giới, mà nhân gian cũng có luật pháp của nhân gian, tiếp dẫn giả không thể can thiệp vào pháp luật của nhân gian được.”

“Không được sao?” Mạnh Thải Hà vẻ mặt ngập tràn thất vọng nói.

“Hắn đã bị bắt rồi, đã phải nhận trừng phạt rồi.”

“Quá nhẹ rồi.” Mạnh Thải Hà gần như rống lên nói.

Sau đó nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, lúc còn sống không có hy vọng, bây giờ chết rồi cũng không có.

Co xoay người liền muốn dắt theo con trai rời đi.

“Đợi đã.” Hà Tứ Hải gọi cô lại.

“Tiếp dẫn giả không thể giúp cô, nhưng tôi có thể giúp cô.” Hà Tứ Hải nói.

Mạnh Thải Hà cả mặt đầm đìa nước mắt cùng thống hận không thể hiểu được nhìn hắn.

“Tôi là người, không phải là thần.” Hà Tứ Hải nói.

Nói rồi hắn rút sổ sách ra, lật giở đến trang cuối cùng Bình An nương nương.

Nhẹ nhàng sờ lên đồ án trên mặt giấy.

Từ trong sổ sách nhất thời có vô số làn khói nhẹ nhàng bốc lên, sau đó quấn quanh trên người của Mạnh Thải Hà.

Mạnh Thải Hà và Đậu Tiểu Long vẻ mặt vô cùng kinh hoàng.

“Đừng lo lắng, nó sẽ không làm tổn thương đến cô đâu.” Hà Tứ Hải an ủi nói.

Quá trình này trôi qua rất nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt, Mạnh Thải Hà liền biến thành dáng vẻ của Bình An nương nương.

Chỉ có điều khuôn mặt vẫn là mặt của cô ấy.

“Mẹ, mẹ đẹp quá đi.” Đậu Tiểu Long nói.

Mạnh Thải Hà cũng một mặt hiếu kỳ, cẩn thận từng li từng tí đánh giá tạo hình mới của bản thân.

Đồng thời trong đầu cô cũng bỗng nhiên hiểu rõ, cô bây giờ có thể làm những gì rồi.

“Cảm ơn ngài, tiếp dẫn giả đại nhân.” Mạnh Thải Hà nói.

“Không cần cảm ơn, bởi vì tiếp dẫn giả không tiếp nhận nguyện vọng của cô.”

Mạnh Thải Hà nghe vậy có chút giật mình.

“Cảm ơn ngài, Hà tiên sinh.”

Lần này Hà Tứ Hải mới gật nhẹ đầu: “Không cần khách khí, đi làm việc mà cô muốn làm đi, có điều tôi phải nhắc nhở cô hai chuyện.”

“Hà tiên sinh, mời ngài cứ nói.”

“Có những lúc, sống còn đau khổ hơn cả cái chết.”

Mạnh Thải Hà nghe vậy giật mình như thể hiểu được điều gì đó.

“Mặt khác đừng để Tiểu Đậu rời khỏi tán ô của cô, nếu không cậu bé sẽ lập tức trở về minh giới.”

Hà Tứ Hải nói xong, vươn tay đến trước mặt của Đậu Tiểu Long.

Đậu Tiểu Long vội vàng lấy 5 tệ mà cậu cẩn thận từng li từng tí cất giấu đã lâu ra.

Sau đó đặt vào trong lòng bàn tay của Hà Tứ Hải.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment