"Haizz ~" Đào Tử thở dài, thả bát cơm nhỏ của mình xuống.
Trên gương mặt còn dính mấy hạt cơm.
"Cậu làm sao vậy?" Thẩm Di Nhiên dùng muỗng nhỏ chọc tới chọc lui trong bát, nửa ngày cũng không ăn một miếng.
"Mình nhớ ba." Đào Tử nói.
"Nha, nha, ba cậu đi Dương Thành rồi." Thẩm Di Nhiên ngay lập tức nói.
Trưa hôm thứ bảy bọn họ đã chơi với nhau cả một buổi, hiện tại đã trở thành bạn thân của nhau.
Thẩm Di Nhiên mặc dù tính cách vui vẻ, có rất nhiều bạn bè, nhưng thực tế bạn tốt thì rất ít.
Hiện tại Đào Tử với Huyên Huyên đều xem như là bạn tốt.
"Đúng vậy, ông chủ hôm nay trở về." Huyên Huyên ở bên cạnh thả bát nhỏ của mình xuống, cười ha ha nói.
Đào Tử gật đầu, "Phải tới khi tan học mình mới được gặp baba."
"Còn có đồ ăn ngon." Huyên Huyên vui vẻ mà đáp lại.
"Ba ba rất nghèo, không có tiền mua đồ ăn ngon đâu." Đào Tử lập tức phản bác.
"Anh ấy sẽ mua." Huyên Huyên nói.
"Làm sao cậu biết?"
"Tớ chính là biết vậy đó." Huyên Huyên đắc ý nói.
"Đào Tử, ba của cậu rất nghèo à?" Thẩm Di Nhiên ở đối diện đột nhiên hỏi.
Đào Tử gật đầu một cách tự nhiên.
"Vậy để ba tôi đưa tiền cho ba cậu đi, ba tôi có rất nhiều tiền." Thẩm Di Nhiên nói.
"Ba cậu rất có tiền à?" Huyên Huyên ở bên cạnh tò mò hỏi.
Thẩm Di Nhiên gật đầu, "Ba tôi thường xuyên nói, tôi có nhiều tiền như vậy thì có ích lợi gì, tôi vẫn là không thể chữa khỏi bệnh cho vợ được."
"Ồ, ba cậu là ông chủ lớn, rất có tiền." Huyên Huyên làm dáng vẻ như rất hiểu, kỳ thực cô cái gì cũng không hiểu hết.
Suy nghĩ một chút lại nói: "Ông chủ tớ rất nghèo, không có tiền."
"Ai ~, tớ nhớ ba quá, ăn không nổi nữa, tớ không ăn, tớ muốn đi ngủ rồi."
Nhà trẻ mỗi ngày sau buổi trưa đều sẽ ngủ một giấc.
Thẩm Di Nhiên nhìn thức ăn gần như không đụng đến trong bát của mình, rồi lại nhìn sang chiếc bát trống rỗng của Đào Tử bên kia, nghĩ thầm nếu như cậu ấy ăn được, thì ăn được bao nhiêu chứ? Có thể ăn một đứa bé hay không?
Nghĩ tới đây, chính mình lén lút vui vẻ lên.
Huyên Huyên vội vàng ăn vài cái, sau đó đem chén muôi ném đi: "Tớ cũng không ăn."
Thẩm Di Nhiên thấy vậy cũng học theo răm rắp, cũng cầm chén muôi ném đi, hét lên: "Tớ cũng không ăn, tớ cũng không ăn được."
Nhưng lúc quay người lại, chỉ thấy cô giáo Từ đang nhìn mình chằm chằm.
"Tớ cảm thấy ... , tớ còn có thể ăn một chút ít." Thẩm Di Nhiên ngát gan mà nói.
Sau đó một lần nữa ngồi trở lại.
Đào Tử cởi quần áo của mình ra, sau đó chui vào bên trong chăn nhỏ.
Ngủ một giấc rồi rời giường, uống chút trà chiều, nghe cô giáo kể chuyện, chơi một chút trò chơi, sau đó là có thể tan học về nhà thấy ba ba rồi.
Thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi, cô bé vui vẻ nghĩ vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình.
Từng ngày, cảm giác giống như đang nuôi một con lợn con vậy.
Đúng lúc này, cô bỗng nhiên cảm thấy có một người đang chui vào trong chăn nhỏ của cô.
Cô vội vàng vén chăn lên, quả nhiên, chị Huyên Huyên đang trốn ở trong ổ chăn, hướng về phía cô đần độn mà cười.
"Chị là quỷ nha, chị muốn hù chết em nha." Huyên Huyên cười nói.
Nói xong chính mình cười không xong, nằm ngã ở trên giường, tứ chi loạn đạp, Đào Tử suýt chút nữa bị cô bé chen rớt xuống giường.
Lúc này Thẩm Di Nhiên cũng ôm gối nhỏ chạy tới.
Huyên Huyên lập tức lấy chăn nhỏ của Đào Tử đội ở trên đầu đứng lên.
"Tôi là quỷ, tôi muốn ăn thịt con nít, gào gừ, gào gừ ..."
Sau đó đánh về phía Thẩm Di Nhiên.
Thẩm Di Nhiên hét lên một tiếng tránh đi sang một bên.
Huyên Huyên từ trên giường nhỏ nhảy xuống, chạy hướng về giường ngủ bên cạnh.
Đào Tử gãi đầu một cái, cái kia là chăn của cô mà.
Thế là cũng từ trên giường nhảy xuống, hướng về Huyên Huyên đuổi tới.
"Oa, thật là đáng sợ."
"Ma, có ma."
"Trốn mau, không nên bị chị ấy bắt mất."
Cả phòng nghỉ trưa sùng sục, cô giáo Từ ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy vào.
Huyên Huyên như một con ruồi không đầu, va đầu vào người cô giáo Từ.
"Ha ha, tớ bắt được một đứa bé, tớ muốn đem đi ăn tươi, ăn bàn chân nhỏ trước, ăn nữa lỗ tai nhỏ ..."
Huyên Huyên trốn ở trong chăn nhỏ, đắc ý nói.
"Cô ngược lại muốn xem thử, con làm sao có thể ăn được cô đây." Cô giáo Từ tức giận nói.
Cô vén chăn nhỏ trên đầu của Huyên Huyên ra.
Sau đó ...
Huyên Huyên há hốc miệng cười ngây ngô vì bị giáo viên tóm gọn.
Cuối cùng bị giáo viên áp tải lên giường nhỏ của mình, Đào Tử cũng cầm lại chăn nhỏ của cô bé.
Tuy nhiên lại phát hiện giường của mình bị người khác chiếm đoạt.
Đó chính là Thẩm Di Nhiên, không biết lúc nào đã ôm gối nhỏ chạy đến giường của cô rồi.
Huyên Huyên ngoan ngoãn nằm ở trên giường nhỏ giọng thầm thì.
Vừa nãy thật sự quá nguy hiểm.
Khi cô nghe thấy giọng nói của cô giáo Từ, suýt chút nữa liền biến thành quỷ ẩn núp đi.
Thế nhưng nghĩ đến ba mẹ đã nhắc nhở.
Nghĩ đến chị gái và ông chủ đã nhắc nhở.
Nếu như cô ở nhà trẻ biến thành quỷ, cô hình như không thể tới nhà trẻ được nữa.
Cho nên cô thông minh lên.
Nghĩ tới đây, Huyên Huyên vui vẻ lên.
"Ồ, con vật nhỏ này, còn không biết ngẫm lại lỗi lầm của mình, vẫn còn ở chỗ này vụng trộm vui mừng.” Cô giáo Từ đứng ở bên cạnh, hai tay nhẹ nhàng vỗ vào đít của cô bé.
Sau đó lại xoay người đi tới trước giường của Đào Tử, đứa Thẩm Di Nhiên xuống.
"Ai ~ "
Đào Tử rốt cuộc ở trên giường nhỏ của mình nằm xuống, cảm giác mệt mỏi quá.
Trẻ con thật phiền phức, cô nghĩ như vậy.
Mỗi ngày buổi trưa trước khi đi ngủ, bọn nhỏ đều sẽ làm ầm ĩ một trận không muốn ngủ, mới miễn cưỡng đi ngủ, nhưng khi đã ngủ rồi thì lại không muốn dậy.
Nhìn phòng nghỉ trưa yên tĩnh, cô giáo Từ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nhẹ nhàng tắt đèn đi.
Mơ giấc mơ đẹp nhé các bạn nhỏ.
...
Quách Quỳ gọi cho mình một cái bánh gato nhỏ, một ly cà phê.
Nhưng sau khi cắn một miếng liền nhíu mày.
"Thật khó ăn."
Hắn đối với thức ăn luôn kén ăn, cảm thấy có phần khó mà nuốt xuống.
Lấy điện thoại di động ra, trên màn ảnh có một cô gái rất xinh đẹp hiện sáng lên.
Mặc quần dài trắng, tóc dài bay bay, đứng ở trên con đường nhỏ rợp bóng cây vàng, đang xoay đầu lại, mỉm cười ngọt ngào.
Hắn sững sờ nhìn một lúc, mới mở điện thoại ra, lật xem tin tức thời trang mới nhất.
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nói xì xào bàn tán, còn có người lén chụp ảnh.
Quách Quỳ có phát hiện, ngẩng đầu lên nhìn sang, chỉ thấy hai nam hai nữ đang uống cà phê, nghị luận về Quách Quỳ.
Nhìn thấy Quách Quỳ nhìn sang, hai người đàn ông khiêu khích nhíu nhíu mày, hai người phụ nữ che miệng cười đùa.
Vương Tiểu Ninh vẫn luôn đi theo sau lưng Quách Quỳ tức giận mà đi lên phía trước, đối với bọn hắn một trận quyền đấm cước đá.
Đáng tiếc hoàn toàn chính là đấu trí đấu dũng với không khí.
Một chút tác dụng cũng không có.
Quách Quỳ có chút tức giận mà đứng lên, hướng về cửa đi ra ngoài.
Mặc dù hắn thường xuyên bị người ta bàn tán ở sau lưng, nhưng đã lâu như vậy rồi, hắn vẫn không quen.
Nhưng khi ra tới cửa, vẻ mặt của hắn rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Một lần nữa lấy điện thoại di động ra, nhìn cô gái ở trên màn ảnh, ảm đạm thở dài.
Sau đó mở sổ địa chỉ, tìm tới tên "Số 23" điện thoại, thật lâu không thể đè xuống.
Cuối cùng từ bỏ, một lần nữa đem điện thoại di động bỏ vào trong túi, rồi bước ra khỏi sân bay.
Vương Tiểu Ninh ở bên cạnh, nhìn vẻ mặt có phần ảm đạm.
Nhìn bóng lưng của Quách Quỳ đi xa, suy nghĩ một chút cuối cùng không có tiếp tục đi cùng.
Mà là lựa chọn đi về một hướng khác.
------
Dịch: MBMH Translate