"Ba ba."
"Ông chủ."
Cửa nhà trẻ, Đào Tử và Huyên Huyên nhìn thấy Hà Tứ Hải thì lập tức hưng phấn giang hai cánh tay chạy tới.
Hà Tứ Hải khom người, như là đuổi vịt, chờ đợi các nàng.
Đào Tử đầu tiên nhào vào trong lòng ngực Hà Tứ Hải, Huyên Huyên thì kéo tay Hà Tứ Hải, xoay tròn nửa vòng rồi nhìn về phía sau hắn.
Sau đó mặt đầy thất vọng.
"Em làm gì thế?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Thì ra ông chủ thực sự là nghèo rớt mồng tơi, không mua đồ ăn về nha." Huyên Huyên nói với vẻ mặt thất vọng.
"Mua về cũng không thể mang vào trường học, đều ở nhà đây." Hà Tứ Hải ôm Đào Tử, nói.
Huyên Huyên nghe vậy thì lập tức vui vẻ, giang hai cánh tay muốn ôm ôm.
"Tiểu nha đầu này, có ăn liền muốn ôm sao?" Hà Tứ Hải cúi người xuống, chuẩn bị ôm nàng lên.
"Để em." Lưu Vãn Chiếu bên cạnh giành trước muốn ôm nàng lên.
Nhưng mà Huyên Huyên rất ghét bỏ mà tránh người qua một bên.
"Em làm gì? Chị ôm em, em còn ghét bỏ, đợi lát nữa muốn ôm, chị cũng không ôm thèm đâu." Lưu Vãn Chiếu hầm hừ nói.
"Chị ôm một hồi liền mệt đến thở hổn hển, em không muốn chị ôm." Huyên Huyên nói với vẻ khinh thường.
"Thở hổn hển, thở hổn hển đó là heo, hơn nữa ai bảo em lớn lên giống như là lợn, nặng như vậy." Lưu Vãn Chiếu đưa tay gõ nhẹ một cái lên đầu nhỏ của nàng.
Huyên Huyên che đầu nhỏ, đang chuẩn bị nói chuyện, thân thể đã bay lên tới giữa không trung.
Thì ra, Hà Tứ Hải đã ôm nàng lên từ phía sau, sau đó đặt nàng và Đào Tử lên trên vai của mình.
"Oa, thật là lợi hại." Rất nhiều đứa nhỏ bên cạnh đều là một mặt ước ao, sau đó nhìn về phía phụ huynh mình với ánh mắt đầy ngôi sao.
"Đừng nhìn ông, ông còn cần người đỡ đây."
"Ba chạy ở bên ngoài một ngày, đều mệt đến muốn chết, sao có thể mang nổi con?"
"Con nhìn mẹ làm gì, con không thấy đó là ba ba sao? Tối về nhà tìm ba con đi."
. . .
Hai đứa nhóc vô cùng đắc ý, ngồi ở trên vai Hà Tứ Hải, đưa tay đều có thể chạm đến lá trên cây ven đường.
Còn không ngừng chào hỏi với các bạn nhỏ khác, vô cùng đắc ý.
"Ông chủ, sau này mỗi ngày anh đều đưa chúng em đi nhà trẻ đi." Huyên Huyên ôm đầu Hà Tứ Hải nói.
"Để làm gì?"
"Làm ngựa lớn cho chúng em nha." Huyên Huyên nói.
"Nghĩ hay lắm, chính mình xuống đi bộ đi." Hà Tứ Hải làm bộ muốn thả nàng xuống.
"Không muốn." Huyên Huyên lập tức ôm cổ Hà Tứ Hải, cẳng chân đạp loạn trên không trung.
"Được rồi, chớ lộn xộn, cẩn thận rơi xuống." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh đưa tay đánh một cái vào mông nhỏ của nàng.
"Ha ha, chị lại bị đánh đòn nha." Đào Tử ở bên cạnh vui vẻ nói.
"Ồ, Huyên Huyên ngày hôm nay ở trường học bị ai đánh đòn sao?" Lưu Vãn Chiếu chú ý tới lời nói của Đào Tử.
"Bị cô Từ đánh đòn nha." Đào Tử nói.
"Vì sao?" Lưu Vãn Chiếu tò mò hỏi.
"Ha ha, bởi vì em hóa trang quỷ hù dọa bạn nhỏ." Huyên Huyên nói với vẻ đắc ý.
Không hề có thái độ tự kiểm điểm một chút nào.
Lưu Vãn Chiếu và Hà Tứ Hải hai mắt nhìn nhau, đều không nói gì.
"Nói một chút, em hóa trang thành quỷ như thế nào vậy, còn nhớ những lời mà chị nói với em trước khi đến trường không?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.
"Chị ấy đội chăn của em lên đầu giả làm quỷ." Đào Tử ở bên cạnh đáp.
"Ha ha, em thông minh đúng không, không để mọi người biết em là tiểu u linh khủng bố được."
Huyên Huyên nói xong, liếc mắt, le lưỡi, bày ra vẻ hù chết người.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì "Xì xì" một tiếng rồi bật cười.
. . .
"A ~, đây là cho hai nhóc.” Hà Tứ Hải xách một túi đồ ăn lớn đi ra, hai đứa nhóc lập tức bắt được.
“Chú Lưu, đây là cho chú." Hà Tứ Hải lấy ra một tượng gỗ tinh xảo rồi đưa tới.
"Ồ, còn có của chú sao?" Lưu Trung Mưu vui vẻ nhận lấy.
Tượng gỗ này là một cây cầu hình vòm, phía trên có người đi đường qua lại, vai gánh rổ, có thể thấy rõ ràng, rất tinh xảo.
"Đương nhiên, mọi người đều có, đây là của dì." Hà Tứ Hải lại lấy một cây ghim chuồn chuồn từ trong bao ra rồi đưa cho Tôn Nhạc Dao.
"Như này thực sự là quá tiêu pha rồi." Tôn Nhạc Dao nói.
"Không đáng giá, hơn nữa cháu cũng không biết có được hay không, chỉ là nhìn thấy thích nên mua lại rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Đương nhiên là tốt, nhìn cũng làm cho người ta vui vẻ." Tôn Nhạc Dao cài ghim chuồn chuồn lên trước ngực mình.
Tạo hình của ghim chuồn chuồn là dùng kim tuyến và ngọc ghép lại, then chốt nhất là ngọc vẫn còn có độ dốc rất tự nhiên.
Cài ở trước ngực, phảng phất như thật sự có một con chuồn chuồn đang đậu ở chỗ đó.
Lưu Vãn Chiếu mặt đầy chờ mong, nhưng mà thấy Hà Tứ Hải đã kéo túi lên rồi, lập tức bất mãn mà dẩu miệng, trực tiếp đưa tay tới.
"Ừm ~" nàng trợn mắt lên, vẫy vẫy.
"Làm gì vậy?" Hà Tứ Hải biết rõ còn hỏi.
"Của em đâu?" Lưu Vãn Chiếu bất mãn nói.
Lưu Trung Mưu vội ho một tiếng, cầm tượng gỗ của hắn rồi cùng Tôn Nhạc Dao xoay người rời đi, giả bộ không nhìn thấy cái gì cả, không nghe thấy cái gì cả.
"Cái này cho chị ăn." Lúc này Huyên Huyên chạy tới, đặt ở trong lòng bàn tay của nàng một viên kẹo gà trống.
→_→
"Chị đúng là phải cảm ơn em rồi ~" Lưu Vãn Chiếu nói.
"Không cần khách sáo, cái này ăn rất là ngon đó." Huyên Huyên nói, sau đó xoay người lại chạy trở lại.
Lưu Vãn Chiếu lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải cũng không còn đùa nàng nữa, móc từ trong túi ra một mặt dây chuyền phỉ thúy, mặt dây chuyền này được tạo hình như lá cây, toàn thân xanh biếc, tạo hình tương đối tinh xảo.
"Oa, cái này không ít tiền đúng chứ?" Lưu Vãn Chiếu cảm khái.
"Em thích là được." Hà Tứ Hải nói.
"Vậy cũng không thể xài tiền bậy bạ." Lưu Vãn Chiếu ngoài miệng nói như vậy, nhưng lại vui rạo rực, bảo Hà Tứ Hải đeo lên giúp nàng.
Lúc này Huyên Huyên chạy tới, mắt cũng không nháy, nhìn chằm chằm vào dây chuyền trên cổ Lưu Vãn Chiếu.
"Em làm gì, cái này là của chị nha." Lưu Vãn Chiếu rất cảnh giác, nói.
Huyên Huyên nghe vậy thì tỏ vẻ khinh thường, sau đó quay đầu, hai mắt hì hục hì hục nhìn Hà Tứ Hải.
Phảng phất đang nói, của em đâu?
Hà Tứ Hải cười cười, rồi móc hai món đồ chơi nhỏ ra từ trong túi.
Hai cái dây chuyền tạo hình hồ lô rất dễ thương, nàng và Đào Tử mỗi người một cái.
Hà Tứ Hải ăn cơm tối ở nhà Lưu Trung Mưu. Sau khi ăn xong, Đào Tử và Huyên Huyên muốn xuống lầu tìm các bạn nhỏ chơi.
Thế là Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu mang theo các nàng đi xuống lầu.
Vừa xuống lầu, đã nhìn thấy Trương Kiến Quốc đứng bên cạnh một con quỷ với vóc người không cao, lại vô cùng vạm vỡ.
Không phải là Vương Tiểu Ninh nhìn thấy vào sáng sớm thì còn có thể là ai.
Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc, sao hắn lại không đi theo bên cạnh Quách Quỳ lại chạy đến chỗ của hắn làm gì.
Nhưng mà nếu như hắn đã lưu lại nhân gian, khẳng định cũng là có tâm nguyện chưa hoàn thành.
Thế là để Lưu Vãn Chiếu mang hai đứa nhóc đi chơi, chính mình đi tới.
"Lão gia tử, Vương tiên sinh." Hà Tứ Hải chào hỏi.
"Cái gì mà Vương tiên sinh, phải gọi là Vương cô nương." Trương Kiến Quốc ở bên cạnh cười nói.
"Vương cô nương?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì giật mình.
Nhìn dáng người vạm vỡ của nàng, lông mày rậm mắt to với quả đầu trọc, quả thực chính là Quách Quỳ.
Quách Quỳ hẳn là nên đổi tên theo hắn mới đúng.
"Tiếp dẫn đại nhân, thực ra tôi trước đây không phải như vậy." Vương Tiểu Ninh mở miệng nói.
Hà Tứ Hải rùng mình một cái.
Chủ yếu là ngoại hình của hắn như vậy nhưng giọng nói lại mềm mại dễ nghe, sự tương phản thực sự là quá to lớn rồi.
------
Dịch: MBMH Translate