"Số 23, số 23, có tới không, đến rồi thì tới lấy đơn, sao, còn muốn tôi điền giúp à?" Quách Quỳ đứng ở trong đám người, vừa vẫy tay vừa nói.
"Đến rồi, đến rồi, thực sự là, chỉ chậm có một hồi thôi mà, liền không thể chờ một chút sao." Lúc này, một giọng nói mềm mại vang lên ở phía ngoài đoàn người.
Quách Quỳ nhìn lại theo giọng nói nhưng lại không thấy người, lại nhìn, vẫn là không có ai.
"Chỗ nào vậy? Chỗ nào vậy?" Quách Quỳ nhón mũi chân, rướn cổ lên hỏi.
"Ở đây, ở đây. . ."
Chỉ thấy có một cánh tay giơ lên thật cao ở phía sau đám người, Quách Quỳ miễn cưỡng có thể nhìn thấy một đỉnh đầu đang nhảy nhót.
"Đều tránh một chút, để người phía sau tiến lên, các người đều chen ở đây, chỉ có thể sẽ càng chậm hơn." Quách Quỳ tách đám người ra rồi nói.
Sau đó, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy người mới vừa nói.
Một “Búp bê” mặc quần yếm, tóc búi chải lên, một đôi mắt to, giống như là biết nói chuyện.
"Tốt nghiệp cấp 2 chưa?" Quách Quỳ nhìn nàng một chút rồi hỏi.
"Búp bê" không trả lời vấn đề của hắn, mà là nhảy lên, đoạt lấy đơn trong tay Quách Quỳ.
"Thật không lễ phép." Vì phòng ngừa đơn bị kéo nát, Quách Quỳ không dám ra sức.
"Búp bê" cầm đơn rồi xoay người rời đi.
"Này, cô tên là gì?" Quách Quỳ trời xui đất khiến hỏi một câu.
"Búp bê" quay đầu lại, tức giận nói: "Số 23."
"Được, số 23, nhớ đem đơn tới trước giữa trưa." Quách Quỳ lớn tiếng nói.
Khiến cho các bạn học xung quanh cười vang một trận.
Sau đó hắn biết, số 23 tên là Vương Tiểu Ninh, là học muội của hắn.
Lần thứ hai nhìn thấy Vương Tiểu Ninh, là một buổi trưa, nhìn thấy nàng đánh nhau với người ta ở trên sân chơi, một bạn nam bị nàng đánh cho chạy trối chết.
Quách Quỳ lúc đó bị kinh ngạc đến ngây người.
Không nghĩ tới tính khí của "Búp bê" này lại nóng nảy như vậy, một lời không hợp đã động thủ với người ta.
Đáng tiếc sức lực chung quy vẫn không đuổi kịp bạn học nam, mắt phải bị đánh một quyền, một mảnh đen xanh.
"Em không sao chứ." Dù sao cũng có thể xem như là quen biết một hồi, Quách Quỳ đi lên quan tâm hỏi.
"Tôi có thể có chuyện gì?" Vương Tiểu Ninh chống nạnh, nói với vẻ rất có khí thế.
Nhìn mắt phải đen xanh, tóc ngổn ngang, dáng vẻ phồng miệng của nàng, Quách Quỳ bỗng nhiên có chút muốn cười.
Nhưng mà bạn học nam kia còn thảm hơn so với nàng, quần áo đều bị kéo nát, trên mặt tất cả đều là vết cào, tóc bị kéo rơi mất một tảng lớn.
"Sao lại đánh nhau với bạn học nam thế?" Quách Quỳ tò mò hỏi.
"Cậu ta đụng phải tôi nhưng không xin lỗi." Vương Tiểu Ninh hầm hừ nói.
"Chỉ như vậy?" Quách Quỳ cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà đánh cho mắt mũi sưng bầm, có đáng không?
Hơn nữa còn là con gái nha.
"Chỉ như này? Như thế vẫn chưa đủ sao?" Vương Tiểu Ninh mở to hai mắt trừng hắn.
Đại khái là trợn mắt quá lớn, đụng tới vết thương, nang lập tức ai yêu một tiếng, đưa tay che mắt phải.
"Làm sao rồi, không bị thương đến mắt đó chứ, để anh xem một chút." Quách Quỳ vội vàng tiến lên, kéo tay của nàng ra, chuẩn bị ghé sát vào nhìn kỹ một chút.
Nhưng vào lúc này, Vương Tiểu Ninh dùng đầu gối đánh vào hạ thể của hắn.
Quách Quỳ trực tiếp che hạ thân của mình nằm ngã xuống đất.
"Em làm gì vậy? Nha đầu điên này."
"Tôi còn muốn hỏi anh muốn làm gì đây? Chúng ta rất quen sao?" Vương Tiểu Ninh nói xong liền xoay người chạy như gió.
Quách Quỳ nằm ở sân thể dục một hồi lâu mới lấy lại được sức, sau đó khập khiễng trở về phòng.
Đây là lần thứ hai bọn họ gặp mặt, vẫn là kết thúc trong không vui.
Lần thứ ba gặp mặt, là ở nhà ăn trường học.
Là Quách Quỳ chủ động tìm tới, chủ yếu là muốn báo thù một chút.
"En là heo sao? Lớn lên thấp như thế, còn ăn nhiều như vậy?" Quách Quỳ bưng mâm cơm, ngồi xuống ở phía đối diện Vương Tiểu Ninh.
"Mẹ tôi nói, ăn nhiều chút mới có thể cao lên." Vương Tiểu Ninh liếc mắt nhìn hắn rồi nói.
"Cao lên? Em đã lớn thế này rồi, còn cao lên cái gì? Thật sự cho rằng mình là học sinh trung học sao?" Quách Quỳ liếc nàng một cái, khẽ nói.
Nhưng mà Vương Tiểu Ninh thật sự ăn rất được, một mâm cơm đầy, ăn còn nhiều hơn cả một đứa con trai như hắn.
"Mẹ tôi còn nói, ăn no mới có sức lực đi lang thang, giống như anh đây vậy?" Vương Tiểu Ninh lạnh lùng nói.
Quách Quỳ bị một câu của nàng làm cho nghẹn lời.
"Anh không có hứng thú đối với học sinh trung học." Quách Quỳ nín nửa ngày mới phản bác.
Vương Tiểu Ninh nghe vậy, cũng không hề nói gì, mà là thả xuống đôi đũa trong tay hỏi, "Này, anh tên gì?"
"Anh là này." Quách Quỳ tức giận nói.
"Xin chào, này, rất hân hạnh được biết anh nha." Vương Tiểu Ninh vươn bàn tay tinh tế ra, vừa nói vừa cười, nhìn hắn.
Vương Tiểu Ninh cười lên cực kỳ xinh đẹp, trên gương mặt còn có hai cái lúm đồng tiền nhạt.
Khiến cho Quách Quỳ nhìn mà sửng sốt.
Chờ phản ứng lại, lúc đưa bàn tay qua thì Vương Tiểu Ninh đã rụt trở lại.
"Quả nhiên là lưu manh." Vương Tiểu Ninh nói.
"Số 23. . ." Quách Quỳ tức giận nói.
Ngay cả tên đều không thèm gọi.
"Làm gì? Lẽ nào anh còn muốn đánh tôi?" Vương Tiểu Ninh trừng hắn, không một chút nào sợ hãi.
Quách Quỳ đứng dậy, cảm giác không có cách nào ăn bữa cơm này nữa.
"Ồ, anh không ăn nữa sao?"
"Đã tức no rồi." Quách Quỳ nói.
"Anh con chưa ăn một miếng nào cơ mà, thật lãng phí, nếu anh không ăn thi cho tôi ăn đi." Vương Tiểu Ninh nói xong thì trực tiếp lôi khay cơm của hắn qua.
Quách Quỳ bị làm cho tức điên, cũng may là tim không bị gì, nếu không thì chắc đã bị lên cơm đau tim rồi.
Thế nhưng. . .
Hai người như vậy xem như đã chính thức quen biết rồi.
Này và số 23.
Này không ngừng trêu chọc số 23.
Nhưng luôn bị số 23 làm cho tức giận gần chết.
Nhưng cũng không biết chán.
Bạn học đều cho rằng bọn họ là một đôi, ngoại trừ bọn họ ra chính là mình.
"Này, bọn họ đều nói, anh là bạn trai của em."
Một buổi chiều mùa thu, hai người đi trên đường nhỏ đầy lá vàng, số 23 nói với hắn.
"Bọn họ chỉ nói lung tung thôi, anh làm sao có khả năng coi trọng người ba tấc đinh như em được." Này nói với vẻ mặt khinh thường.
Số 23 nghe vậy thì tức giận đi nhanh về phía trước.
Số 23 mặc váy dài trắng, tóc dài phiêu phiêu, ở trong buổi chiều mùa thu đúng là lay động lòng người.
Hắn len lén lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình, nhưng không nghĩ tới bị số 23 phát hiện rồi.
Số 23 mắt lộ ra ánh mắt giảo hoạt rồi hỏi: "Anh có phải là đang chụp trộm em không?"
"Nào có, anh đang chụp phong cảnh xung quanh." Này nói với ánh mắt mơ hồ.
Số 23 quay trở lại, tóm chặt cánh tay của hắn, kéo hắn đi về phía trước.
"Em làm gì?" Này có chút sốt sắng hỏi.
"Ha ha, anh thẹn thùng sao?" Số 23 cười to hỏi.
"Mới không có." Này phản bác.
"Nếu như không có thì sao lại giống như con gái vậy." Số 23 học dáng vẻ của hắn, nói.
"Em mới là đàn ông đấy." Này không cam lòng yếu thế nói.
"Đúng vậy, cho nên em không thể yêu thích anh, em nha chính là thích phụ nữ, trừ khi. . . , ngày nào đó anh biến thành phụ nữ." Số 23 cười ha ha nói.
"Thật là một nha đầu điên." Này nói thầm.
"Nhưng mà, em hiện đang muốn nếm thử mùi của đàn ông trước." Số 23 nói.
"Oa, không nghĩ tới em còn ăn người."
Này giả vờ kinh ngạc, lấy cái này để che giấu tâm tình kích động của mình.
"Đúng vậy, để em nếm thử xem đàn ông là mùi vị gì." Số 23 bỗng nhiên xoay người, dán vào hắn, nhón mũi chân lên.
Hôn lên miệng của hắn.
Ánh nắng buổi chiều tươi sáng, ý thu say người.
------
Dịch: MBMH Translate