Tính cách của Quách Quỳ và Vương Tiểu Ninh hoàn toàn ngược lại.
Tính cách của Quách Quỳ tinh tế tỉ mỉ, biết nấu cơm, biết giặt quần áo, may vá quần áo, đan áo len.
Thế nhưng làm việc gì cũng đều do dự, đều là nghĩ trước nghĩ sau.
Tính cách của Vương Tiểu Ninh lại tùy tiện, làm việc hấp tấp, năng động, tay chưa bao giờ nghỉ, cũng không biết vóc dáng nho nhỏ kia của nàng làm sao để chứa đủ cơn giận.
Tháng ngày đại học tuy rằng đơn điệu, nhưng lại tràn đầy hạnh phúc.
Quách Quỳ vốn tưởng rằng bốn năm sẽ trôi qua như vậy, sau khi tốt nghiệp thì tìm việc làm rồi kết hôn với Vương Tiểu Ninh.
Nhưng mà. . .
Vào lúc Quách Quỳ sắp tốt nghiệp, Vương Tiểu Ninh đột nhiên tạm nghỉ học về nhà hơn một tháng.
Chờ khi nhìn thấy nàng lần nữa, dáng vẻ của nàng đã hoàn toàn thay đổi.
Một đầu tóc ngắn, mang dây xích, mũ, một thân thời trang, nhìn qua vừa bảnh lại vừa đẹp trai.
"Này, chúng ta chia tay đi." Vương Tiểu Ninh lôi cổ áo của Quách Quỳ, nhìn thẳng vào hắn rồi nói.
Bởi vì quá cao, Quách Quỳ không thể không khom người.
"Là. . . Vì sao?" Quách Quỳ sửng sốt rồi, hắn hoàn toàn không hiểu được, tại sao Vương Tiểu Ninh bỗng nhiên biến thành như vậy.
Tuy rằng Vương Tiểu Ninh tạm nghỉ học hơn một tháng, thế nhưng mỗi ngày bọn họ đều nói chuyện, hoàn toàn không nghe ra được chuyện gì khác thường.
Làm sao đột nhiên gặp mặt liền biến thành như vậy rồi?
"Em trước đây không phải đã từng nói với anh rồi sao? Bởi vì em thích một người phụ nữ." Vương Tiểu Ninh vui vẻ nói.
"Em đừng đùa nữa có được hay không?" Quách Quỳ có chút bối rối nói.
"Ai nói đùa anh làm gì." Vương Tiểu Ninh nói nghiêm túc.
Nàng lấy điện thoại di động ra, trên màn hình điện thoại là một cô gái rất xinh đẹp.
"Thực ra em đã nói chuyện với cô ấy một khoảng thời gian rất dài ở trên mạng. Lần về nhà này, em chính là đi gặp cô ấy, thậm chí chúng em còn đi gặp phụ huynh hai bên. Bọn họ cũng không phản đối, chỉ cần chúng em vui vẻ là được." Vương Tiểu Ninh thả cổ áo của hắn ra, nhún nhún vai nói.
"Đừng. . . Đừng đùa có được hay không?" Quách Quỳ đều sắp khóc rồi, có chút bối rối cầu xin.
Vương Tiểu Ninh lại kéo cổ áo của hắn một lần nữa rồi hôn lên.
Sau đó tàn nhẫn mà cắn một cái.
Cắn cho môi Quách Quỳ chảy cả máu.
Sau đó nàng buông hắn ra.
"Dưa hái xanh không ngọt, mùi vị của đàn ông đúng là không làm sao cả, em đã chán rồi."
Nói xong xoay người rời đi.
"Số 23. . ." Quách Quỳ gọi một tiếng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Vương Tiểu Ninh quay đầu lại nói: "Đã nói từ trước rồi, em không thích đàn ông. Anh nên sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, sớm muộn sẽ có một ngày này, chờ lúc nào anh biến thành phụ nữ thì lại tới tìm em nữa đi. . ."
Vương Tiểu Ninh lộ ra nụ cười đùa dai.
Sau đó xoay người, nói thầm một tiếng.
"Đồ ngốc."
. . .
"Tôi không nghĩ tới anh ấy dĩ nhiên lại tưởng thật, cộng với bản thân anh ấy lại học thiết kế, tiếp xúc phần lớn đều là phụ nữ, cho nên càng ngày càng giống con gái."
Dáng người Vương Tiểu Ninh vạm vỡ nhưng lại có một giọng nói mềm mại.
"Vậy. . .Tại sao cô lại biến thành dáng vẻ như vậy?"
"Bởi vì bệnh bạch cầu." Vương Tiểu Ninh nói.
"Biết được qua một lần kiểm tra sức khỏe do trường học tổ chức." Vương Tiểu Ninh có chút chán nản, nói.
Bệnh bạch cầu bởi vì hormone khiến cho sinh lý của Vương Tiểu Ninh bị hỗn loạn, đặc trưng nam tính càng ngày càng rõ ràng.
Sau đó bởi vì hóa liệu dẫn trọc đầu, cuối cùng biến thành dáng vẻ này.
Bởi vì nằm ở trạng thái này trong một quãng thời gian rất dài, nên sau khi chết rồi, nàng vẫn duy trì dáng vẻ như vậy.
Điều duy nhất không thay đổi, đại khái chính là tiếng nói. Ban đầu, bởi vì thuốc khiến cho giọng nói dần trở nên khô và khàn khàn, không nghĩ tới lúc chết lại khôi phục bình thường.
Vương Tiểu Ninh nói về bệnh tình của chính mình thì rất hời hợt, thế nhưng nói về người yêu của mình thì lại rất tỉ mỉ, lớn nhỏ không bỏ sót.
. . .
"Thật cảm động, khiến cho tôi nghĩ tới vợ của mình.” Trương Kiến Quốc ở bên cạnh cảm khái.
"Năm đó cũng là bà nội theo đuổi lão gia tử sao?" Vương Tiểu Ninh ở bên cạnh nghe vậy thì có chút ngạc nhiên.
"Không phải, là đội sản xuất phân gả cho tôi." Trương Kiến Quốc nói.
Hà Tứ Hải và Vương Tiểu Ninh: ". . ."
"Nhưng mà vợ tôi theo tôi một đời cũng không hưởng được phúc gì cả, lại chịu nhiều đau khổ, đến khi già rồi, tôi lại đi trước nàng, để lại nàng một người lẻ loi."
"Bà ấy chắc là nhớ ông lắm đúng không?" Hà Tứ Hải ở bên cạnh vừa thở dài vừa nói.
"Không, nàng mỗi ngày đều mắng tôi, mắng tôi không giữ lời, chạy trước." Trương Kiến Quốc cười ha ha.
Thế nhưng Vương Tiểu Ninh và Hà Tứ Hải lại không có cười.
Hai người, có lúc chết trước mới là hạnh phúc nhất.
. . .
"Cho nên, cô bây giờ là muốn gặp mặt Quách Quỳ, để hắn không cần biến thành con gái nữa đúng không?" Hà Tứ Hải hỏi Vương Tiểu Ninh.
Vương Tiểu Ninh nghe vậy thì lắc lắc đầu, cười khổ nói: "Với dáng vẻ hiện tại của tôi sao còn dám gặp anh ấy chứ?"
"Vậy cô muốn tôi giúp cô thế nào?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Viết một bức thư cho anh ấy đi, thực ra sau khi chúng tôi tách ra, anh ấy vẫn chưa xóa số điện thoại của tôi. Đáng tiếc là sau khi tôi chết, điện thoại đã sớm ngừng hoạt động rồi." Vương Tiểu Ninh nói.
Nàng lại nói tiếp: "Quách Quỳ rất là buồn cười, bởi vì uống thuốc cho nên giọng nói của tôi thay đổi, anh ấy còn tưởng rằng tôi lừa anh ấy, gả cho người đàn ông khác rồi.
Tôi lừa anh ấy, nói đây là số mới, anh ấy lại tin, hơn nữa còn thường gọi điện thoại cho tôi, coi tôi là bạn, có chuyện gì cũng đều nói với tôi. . ."
"Có phải là rất ngốc hay không, sao có thể có người như vậy chứ?" Vương Tiểu Ninh cười ha ha, nói.
Nhưng mà khóe mắt lại đầy nước.
"Đồ ngốc này, tôi vốn cho là anh ấy chẳng mấy chốc sẽ quên tôi. . ."
"Thực ra tôi cảm thấy, cô nên gặp gỡ hắn để nói chuyện rõ ràng." Hà Tứ Hải do dự một chút rồi nói.
Trương Kiến Quốc gật gật đầu biểu thị đồng ý.
"Hắn có thể thay đổi vì cô, đồng thời kiên trì nhiều năm như vậy, làm sao có khả năng từ bỏ chỉ vì một bức thư được?"
Vương Tiểu Ninh nghe vậy thì có chút do dự.
"Hắn có thể thay đổi vì cô, không để ý ánh mắt của người khác, tôi nghĩ hắn cũng sẽ không quan tâm đến dáng vẻ của cô đâu." Trương Kiến Quốc tiếp tục nói.
Thế nhưng Vương Tiểu Ninh vẫn lắc đầu một cái.
Nàng không muốn phá hoại hình tượng của mình ở trong lòng Quách Quỳ.
Hình tượng còn quan trọng hơn cả chết.
Đúng lúc này, một quả bóng cao su lăn lại đây.
"Ba ba, đá qua giúp con." Đào Tử hô từ phía xa.
Nàng đang chơi đá bòng cùng mấy bạn nhỏ.
Tạo hình của bóng da nhỏ giống như một quả dưa hấu lớn.
Hà Tứ Hải nhẹ nhàng đá nó trở về.
Không dám quá dùng sức, bởi vì sợ đá hỏng nó.
Sau đó quay sang nói với Vương Tiểu Ninh: "Cô có thể suy nghĩ kỹ rồi lại tới tìm tôi."
Vương Tiểu Ninh nghe vậy thì gật gật đầu.
Ban ngày, bởi vì không chịu được ánh mắt người khác nhìn Quách Quỳ.
Nàng nhất thời kích động tìm đến Hà Tứ Hải, trên thực tế chính nàng cũng không hiểu rõ phải làm gì.
"Nhưng mà, tôi nghĩ nên đi nhìn Quách Quỳ một chút, cũng không biết đã về nhà hay chưa, đã ăn cơm tối hay chưa." Nghĩ tới đây, Vương Tiểu Ninh đứng lên rồi nhẹ nhàng bay ra tiểu khu.
Trương Kiến Quốc nhìn bóng lưng của nàng, thở dài một tiếng.
Hắn cũng hơi nhớ vợ ở nhà rồi.
Cũng không biết có còn mắng hắn nữa không.
Hiện tại trời nóng nực, cũng không biết có ăn được cơm hay không.
Hắn đưa ánh mắt lại, nhìn về phía Hà Tứ Hải đang chơi đùa cùng bọn nhỏ.
Nhìn thấy hắn, vợ hẳn là sẽ rất vui vẻ, đúng chứ?
------
Dịch: MBMH Translate