Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 207 - Chương 207: Buổi Sáng Vui Vẻ.

Chương 207: Buổi Sáng Vui Vẻ. Chương 207: Buổi Sáng Vui Vẻ.

"Ngựa lớn, ngựa lớn, đang ở chỗ nào?" Sáng sớm, Hà Tứ Hải còn đang làm bữa sáng trong nhà bếp thì đã nghe thấy cửa lớn bị đá vang.

Không cần phải nói, ngoại trừ Huyên Huyên ra thì còn có thể là ai.

Hà Tứ Hải mở cửa, quả nhiên là cô nhóc đã ăn mặc chỉnh tề.

Nhưng mà hôm nay chỉ có một mình nàng tới.

"Chị của em đâu?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

"Chị ấy đang ăn cơm sáng." Nàng cũng không chờ Hà Tứ Hải nói xong, trực tiếp đi vào, nhìn khắp nơi.

"Em muốn làm gì?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Em Đào Tử đâu rồi?" Huyên Huyên nghi hoặc hỏi.

Hà Tứ Hải chỉ về phía phòng vệ sinh.

Huyên Huyên lập tức vui vẻ chạy tới.

"Đào Tử, em làm cái gì ở bên trong vậy?" Nàng tò mò hỏi.

"Em đang thối thối." Đào Tử nhỏ giọng nói.

"Thối thối? Ngửi ngửi, oa, thật là thối nha." Huyên Huyên ngửi hai lần, lập tức che mặt. . .

Biểu thị thối đến mức làm người ta chóng mặt.

"Mới không thối đâu." Đào Tử ở bên trong nhỏ giọng thầm thì.

"Vậy em tiếp tục thối đi, chị đi. . . chị đi tìm tiểu Bạch chơi." Nói xong nhìn về phía tiểu Bạch đang ngồi xổm ở trên ban công tắm nắng.

Tiểu Bạch rất cảnh giác, lập tức cảnh giác nhìn nàng, nếu như nàng muốn tới gần thì nó ngay lập tức sẽ chạy.

"Chị, chị ở trong này với em đi, thối thối thật nhàm chán nha." Đào Tử ở bên trong nhỏ giọng nói.

"Hả?" Huyên Huyên nghe vậy thì rất giật mình.

"Cùng đi cầu sao?"

Nàng do dự rồi, vậy còn không thúi chết người sao?

"Chúng ta là bạn tốt nha." Đào Tử ở trong phòng vệ sinh nói.

"Nhưng mà chị còn chưa ăn cơm, không muốn thối." Huyên Huyên nói với vẻ mặt ngượng nghịu.

"Vậy chị lấy một cái ghế rồi ngồi ở chỗ này, trò chuyện với em." Đào Tử lại nói.

" y. . ."

Huyên Huyên nâng má, cẩn thận trở nên trầm tư, bồi tiếp đi cầu, hình như không được tốt lắm nha.

"Được rồi, thối nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian, cẩn thận đến trường muộn bây giờ." Hà Tứ Hải kéo Huyên Huyên qua một bên, giải cứu nàng.

"Em còn chưa ăn cơm sáng sao?" Hà Tứ Hải lôi kéo Huyên Huyên đi về phía phòng khách, vừa nãy các nàng nói chuyện, Hà Tứ Hải cũng nghe thấy rồi.

Huyên Huyên gật gật đầu, mới vừa muốn nói chuyện, đã nghe tiếng dội nước từ bồn cầu.

Sau đó liền thấy Đào Tử chạy ra.

"Nhanh như vậy? Thật sự xong rồi?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.

Đào Tử gật gật đầu.

"Rửa sạch tay chưa?" Hà Tứ Hải lại hỏi.

Đào Tử lập tức giơ tay nhỏ ướt nhẹp lên.

"Lâu khô mông chưa?" Hà Tứ Hải hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.

"Hừm, ừm ~, không tin con cho ba xem." Đào Tử lập tức nói.

"Ba mới không nhìn, thúi chết người rồi." Hà Tứ Hải nói với vẻ mặt ghét bỏ.

"Bà nội nói, trẻ nhỏ đi không thối một chút nào." Đào Tử hầm hừ nói.

"Không thối mới là lạ, chẳng lẽ còn thơm hay sao?" Hà Tứ Hải phản bác.

"Con tức rồi." Đào Tử nhăn mũi nhỏ, cúi đầu, va vào bụng dưới của Hà Tứ Hải.

"Con là tê giác lớn." Nàng nói.

"Ba thấy con nhìn giống như heo nhỏ hơn." Hà Tứ Hải đưa tay chặn đầu nàng lại.

Tiểu gia hỏa lập tức vung vẩy cánh tay nhỏ.

Nhưng mà. . .

Với không tới.

"Đào Tử, chị đến giúp em." Huyên Huyên ở bên cạnh ôm lấy cánh tay Hà Tứ Hải, trèo lên giống như khỉ con.

Hà Tứ Hải không dám ra sức, Đào Tử lúc này mới cuối cùng cũng đến gần hắn, đặt tay nhỏ ở trong miệng "Ha" một hơi.

Sau đó nhón mũi chân đưa về phía nách Hà Tứ Hải.

"Cào ba ngứa." Nàng nói.

Trong lúc nhất thời, ba người bọn họ nhốn nháo loạn tùng phèo.

"Mới sáng sớm, các người làm gì vậy, ăn cơm sáng chưa?" Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu đi vào từ ngoài cửa.

"Vẫn chưa, Đào Tử, nhanh một chút, ba chải tóc giúp con một hồi." Hà Tứ Hải nói.

"Để em làm cho."

Lưu Vãn Chiếu đi tới, kéo Đào Tử và Huyên Huyên còn đang cố leo lên người Hà Tứ Hải đi.

"Em nhìn mình kìa, mẹ làm bữa sáng thì không ăn, chạy sang đây làm gì?" Lưu Vãn Chiếu nói với Huyên Huyên.

"Em muốn cùng ăn sáng với Đào Tử." Huyên Huyên lập tức nói.

"Vậy em tới gọi một tiếng không phải là được rồi à, tại sao lại nháo lên làm gì?"

"Em phải ăn sáng ở đây, em muốn ăn bữa sáng do ông chủ làm."

→_→

"Chị đều không ăn, tại sao em phải chạy đến ăn?"

"Bởi vì muốn cưỡi ngựa lớn." Huyên Huyên vui vẻ nói.

"Cưỡi ngựa lớn? Cưỡi ngựa lớn gì?" Lưu Vãn Chiếu vừa tò mò hỏi, vừa chải đầu cho Đào Tử.

"Để ông chủ đưa chúng em đi nhà trẻ, ha ha ~" Huyên Huyên vui vẻ nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy này mới phản ứng được, nàng là muốn giống như ngày hôm qua, để Hà Tứ Hải mang hai người bọn họ ở trên vai rồi đi đến trường.

"Chân dài làm gì, tự mình đi đi."

"Chân của em rất ngắn, chân cũng rất nhỏ ~ "

Huyên Huyên cúi đầu liếc mắt nhìn bàn chân nhỏ của mình.

Ngón chân út trên bàn chân nhỏ không an phận nhích tới nhích lui.

"Vậy cũng phải tự đi." Lưu Vãn Chiếu nói.

Nhưng mà Huyên Huyên mới không thèm nghe nàng, lại không phải là nàng làm ngựa lớn, nàng nói không tính.

Xoay người đát đát đát chạy về phía nhà bếp.

"Ông chủ, ông chủ. . ."

"Làm gì mà gấp như thế."

"Anh sẽ đưa em và em Đào Tử đi nhà trẻ đúng không?" Huyên Huyên đứng ở cửa phòng bếp, ngước cổ hỏi.

"Đương nhiên."

"Ồ ~" Huyên Huyên hoan hô một tiếng.

"Cao hứng như vậy sao?"

"Hừm, ừm, em còn muốn cưỡi ngựa lớn. . ." Nàng lập tức hưng phấn gật gật đầu.

"Được, cưỡi ngựa lớn."

Hà Tứ Hải không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, dù sao hai đứa nhóc đối với Hà Tứ Hải mà nói thì không khác gì là mang theo hai lạng bông vậy, vô cùng nhẹ nhàng.

"Khà khà ~" Huyên Huyên nghe vậy thì đắc ý chạy ra.

Sau đó chạy đến trước mặt Lưu Vãn Chiếu, đắc ý đi tới đi lui.

"Nhìn xem em đắc ý kia, chị lập tức bảo ba Đào Tử không cho em cưỡi ngựa lớn nữa." Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.

"Ông chủ là ba của Đào Tử, lại không phải là ba của chị, anh ấy mới sẽ không nghe chị đâu?." Huyên Huyên khinh thường nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì lườm nàng một cái.

"Hơn nữa chị lớn như vậy, ông chủ mới sẽ không cho chị cưỡi ngựa lớn." Huyên Huyên lại nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy cũng không biết nhớ tới cái gì, xấu hổ đỏ mặt, cầm lược trong tay, gõ nhẹ một cái ở trên đầu nàng.

Huyên Huyên ôm đầu, chạy qua một bên, lè lưỡi làm mặt quỷ, "Em mới không sợ chị."

"Không sợ thì đừng chạy."

"Đứa ngốc mới không chạy."

. . .

"Ăn cơm sáng thôi, các người đang làm gì thế?"

Hà Tứ Hải bưng bữa sáng ra từ trong phòng bếp, thấy ba người bọn họ đang chạy tới chạy lui, có chút ngạc nhiên hỏi.

"Không có gì, dạy dỗ đứa nhỏ không nghe lời một hồi." Lưu Vãn Chiếu dừng lại, thở hồng hộc nói.

"Ha ha ~ "

Huyên Huyên cũng nhếch miệng thở hổn hển, chạy mệt quá.

Đào Tử cũng như vậy, nàng thấy Huyên Huyên chạy, nàng cũng cùng chạy.

"Thật đúng là. . ." Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì.

"Đình chiến, đình chiến, em muốn ăn cơm rồi." Huyên Huyên nói.

"Ai yêu, em còn biết cái gì là đình chiến sao?" Lưu Vãn Chiếu kinh ngạc nói.

Sau đó chạy tới, cào nhẹ hai cái ở trên mông nàng.

Nhưng mà tâm tư của Huyên Huyên không đặt trên việc này một chút nào, con mắt nhìn chằm chằm vào lồng hấp mà Hà Tứ Hải bưng ra.

"Sáng sớm hôm nay ăn thịt bò xíu mại và súp trứng." Hà Tứ Hải cười nói.

Sau đó bày bát đũa cho Đào Tử và Huyên Huyên.

"Của em đâu?" Lưu Vãn Chiếu hầm hừ nói.

"Chỉ có đứa nhỏ ngoan mới có ăn, chị không có rồi, ha ha ha ~ "

Huyên Huyên dùng đũa "Đâm" một cái xíu mại, nó găm vào trên đũa.

"Muốn đối nghịch với chị đúng không, ngày hôm nay chị mà không ăn được thì chị cũng làm cho em ăn không được." Lưu Vãn Chiếu đưa tay muốn cào cho nàng ngứa.

Lần này tiểu gia hỏa hoảng rồi.

Đào Tử ở bên cạnh nhìn các nàng, cắn một cái xíu mại.

"Ăn ngon."

Vui sướng đạp loạn cẳng chân.

Buổi sáng vui vẻ, một ngày mới bắt đầu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment