Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 208 - Chương 208: Giải Phẫu Hẹn Trước.

Chương 208: Giải Phẫu Hẹn Trước. Chương 208: Giải Phẫu Hẹn Trước.

Huyên Huyên và Đào Tử hài lòng cưỡi lên ngựa lớn.

Được Hà Tứ Hải cõng ở trên vai đưa đi vườn trẻ.

Hai đứa nhóc quả thực giống như lãnh đạo trên nghi thức duyệt binh, nhìn thấy mỗi một bạn nhỏ, đều muốn phất tay một cái.

Chờ sau khi đưa hai đứa nhỏ vui vẻ vào nhà trẻ, Hà Tứ Hải chuẩn bị đến cửa hàng.

Mà Lưu Vãn Chiếu đã sớm đến trường rồi.

La Hoan đợi ở trấn hồ Kim Hoa, còn không vào trong cửa hàng mà là lang thang ở đầu ngõ.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải, hắn lập tức tiến lên đón.

"Mới sáng sớm, anh ở đây làm gì?" Hà Tứ Hải có chút kỳ quái hỏi.

"Hà tiên sinh, anh ra ngoài sao?" La Hoan cười nói.

"Anh còn chưa nói, mới sáng sớm anh ở đây làm gì?" Hà Tứ Hải nói.

"Tôi đang tìm nhà." La Hoan nói.

"Tìm nhà? Tìm nhà gì?"

"Mẹ tôi là người Giang Tô, từ nhỏ chúng tôi đã ăn món Giang Tô của mẹ mà lớn lên, cho dù sau đó mời dì đầu bếp sở trường cũng là món Giang Tô, chị cả tôi từ nhỏ đã thích ăn."

"Cho nên mẹ tôi nói mua một mặt tiền ở trên trấn, mở một quán cơm Giang Tô, như vậy sang năm chờ chị tôi trở về, sẽ có thể ăn món ăn mà nàng thích."

Hà Tứ Hải: ". . ."

Người có tiền thực sự là tùy hứng, Hà Tứ Hải không quan tâm đến hắn nữa, mà là trực tiếp đi vào trong tiệm.

La Hoan lập tức đi theo ở phía sau theo.

"Anh theo tôi làm gì?"

"Đến quá sớm, tôi đây không phải là không có chỗ đi sao, tôi đến chỗ của anh ngồi một chút." La Hoan nói với vẻ cợt nhả.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì không quản hắn nữa, dù sao nhà bọn họ đã thanh toán nhiều tiền như vậy.

. . .

Rốt cuộc là có gặp mặt với Quách Quỳ hay không, Vương Tiểu Ninh vẫn đang do dự.

Do dự một buổi tối, đều không quyết định được.

Nàng muốn Quách Quỳ quên nàng, lại không muốn quên nàng.

Rất xoắn xuýt.

Nàng cũng biết làm như vậy rất ích kỷ, nhưng mà. . .

Nếu như thật sự lấy dáng vẻ này để gặp mặt Quách Quỳ, sợ là sẽ lập tức khiến cho hắn đứt đoạn nhớ nhung?

Vương Tiểu Ninh có chút chán nản, sau đó yên lặng mà nằm sau lưng Quách Quỳ.

Quách Quỳ không có thói quen ngủ nướng, hắn luôn luôn rất có quy tắc.

Sáng sớm đã rời giường mở tivi, tập bốn mươi phút aerobics theo tivi.

Sau đó lại tự mình làm một bữa sáng tinh xảo.

Chờ ăn xong bữa sáng thì tắm rửa sạch sẽ, lại trang điểm hơn một giờ, mắt thấy sắp hơn mười giờ.

Hắn lúc này mới mang túi xách hồng nhạt của mình rồi đến công ty.

Trên đường lại mua cho mình một ly cà phê.

Cho dù là người trong mắt tất cả đều là hắn như Vương Tiểu Ninh, đều cảm thấy không còn gì để nói.

Quả thực là còn gây sức ép hơn cả phụ nữ.

Nhưng mà chờ đến công ty, Quách Quỳ quả thực chính là một loại trạng thái khác.

Hành động mạnh mẽ và cương quyết, so với hắn trong cuộc sống thì chính là hai dáng vẻ hoàn toàn khác nhau.

Toàn bộ công ty dưới sự trù tính chung của hắn phảng phất một chiếc máy vận chuyển cơ khí cao tốc.

Đây cũng là lý do tại sao một người ẻo lả như Quách Quỳ lại có thể tụ tập một nhóm nhân tài lớn ở bên người.

Bất luận là thiết kế thời trang hay là thiết kế hình tượng, đều đi đầu thời thượng.

Mà giới thời trang rất tàn khốc, hơi không cẩn thận sẽ bị thời thượng đào thải.

Bị thời thượng đào thải liền mang ý nghĩa bị thị trường đào thải.

Mà công ty của Quách Quỳ có thể chiếm một vị trí trong giới thời trang, việc nàng không thể tách rời với sự nỗ lực của hắn.

Vương Tiểu Ninh vô cùng yêu thích dáng vẻ trong công việc của Quách Quỳ, đây mới là vương tử trong mắt của nàng.

"Gọi Tôn Độ đến." Quách Quỳ cũng không ngẩng đầu lên mà nói với phụ tá bên cạnh.

"Được." Trợ lý nghe vậy thì lập tức đi ra ngoài.

Công ty không lớn, chỉ có tầm hai mươi, ba mươi người.

Rất nhanh một người trẻ tuổi vóc dáng thon dài, khoác một bộ Mohicans đi vào.

"Thiết kế này của anh không được, lấy về làm lại." Quách Quỳ trực tiếp ném văn kiện tới.

"Tôi cảm thấy rất tốt nha." Tôn Độ mở tác phẩm của mình ra rồi nói.

"Anh cảm thấy rất tốt sao? Đó là anh cảm thấy, tôi muốn tôi cảm thấy, mọi người cảm thấy, đó mới là thật tốt." Quách Quỳ ngẩng đầu lên.

"Nhưng mà. . ." Tôn Độ gãi đầu một cái, bộ phương án này cũng không biết đã hao bao nhiêu tế bào não của hắn mới nghĩ ra được.

Hiện tại Quách Quỳ muốn thay đổi, muốn thay đổi thế nào? Mới có thể làm cho hắn hài lòng?

"Đem ra." Quách Quỳ vẫy tay, nói.

Tôn Độ vội vàng đem văn kiện trong tay đưa trở lại.

"Phối màu không được, nên diễm lệ một chút, bản hình đúng quy củ, không thể biểu lộ ra cá tính người trẻ tuổi. . ." Quách Quỳ vừa nói, vừa đi vòng ra, chỉ chốc lát sau đã nói năm, sáu điều.

Mặt Tôn Độ nhăn thành khổ qua, thế nhưng không thể không nói, Quách Quỳ nói những lời này đều ở có lý.

"Đi đi." Quách Quỳ trả văn kiện lại lần nữa rồi nói.

"Được." Tôn Độ tiếp nhận, xoay người đi ra ngoài.

Đi tới nửa đường như nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói: "Anh Quách, buổi tối đi uống rượu không?"

"Làm việc đi, chỉ có biết ăn uống thôi, sống không làm việc, để coi các người có ăn nổi cơm không." Quách Quỳ lườm hắn một cái, nói.

Tôn Độ cũng không ngại, khà khà cười cợt rồi xoay người chuẩn bị tiếp tục đi.

"Chọn tốt vị trí, hỏi một chút xem còn có người nào muốn đi hay không." Đúng lúc này lại nghe Quách Quỳ nói.

"Được." Tôn Độ nghe vậy thì hí ha hí hửng đi ra ngoài.

Bình thường bên ngoài công việc thì rất nhiều người của công ty đều có quan hệ không tệ với Quách Quỳ, thường xuyên đi uống rượu, ca hát.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Quách Quỳ vang lên.

Vương Tiểu Ninh bên cạnh nhìn một chút, người gọi chính là "Bác sĩ Đỗ" .

"Bác sĩ Đỗ?" Vương Tiểu Ninh hơi nghi hoặc một chút, đây là quen biết lúc nào, sao nàng lại không biết.

Nhưng mà nghĩ đến không phải lúc nào mình cũng ở sau lưng Quách Quỳ, luôn có chuyện sẽ không biết.

"Anh đi làm đi, tôi nghe điện thoại." Quách Quỳ cầm điện thoại di động lên rồi nói với phụ tá bên cạnh.

Trợ lý hiểu, lúc này có điện thoại cá nhân, nàng không tiện nghe.

Thế là đứng dậy đi ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Quách Quỳ lúc này mới nhận điện thoại.

"Bác sĩ Đỗ, có tin tức gì tốt sao?"

"Thứ ba tuần sau tôi có thời gian, anh trực tiếp tới là được."

"Được, không thành vấn đề." Quách Quỳ không có một chút do dự nào.

"Anh cần phải hiểu rõ, nếu như bắt đầu thì sẽ không quay đầu lại. Đến lúc đó, có thể tôi cũng không làm trở về được, anh nên nghĩ kỹ một chút." Bác sĩ Đỗ nghe vậy thì có chút do dự khuyên nhủ.

"Đã cân nhắc nhiều năm như vậy, còn có cái gì mà chưa nghĩ kỹ nữa."

"Vậy được, thứ ba tuần sau anh trực tiếp tới đi."

"Không thành vấn đề."

"Có một số việc tôi thông báo với anh một chút."

"Anh cứ nói."

"Hai ngày trước phẫu thuật nên ăn thức ăn lỏng, buổi tối trước giải phẫu và sáng sớm trước phẫu thuật cần súc ruột 1 lần."

"Được."

"Hai ngày trước giải phẫu ngâm dịch Kali pemanganat."

"Phiền phức như thế sao?"

"Anh hiện tại hối hận vẫn còn kịp."

"Không có chuyện gì, anh tiếp tục."

"Anh trước đây không có bệnh án gì đúng chứ?"

. . .

Vương Tiểu Ninh bên cạnh càng nghe càng cảm thấy không đúng.

Quách Quỳ muốn làm giải phẫu? Làm giải phẫu gì?

Sau đó nàng giống như nghĩ tới điều gì, hít vào ngụm khí lạnh, xoay người chạy.

Nàng muốn tìm tiếp dẫn đại nhân, không đi nữa sẽ muộn mất, hoàn toàn xong đời.

Hiện tại nàng đã không nghĩ ngợi được nhiều rồi, dù cho Quách Quỳ nhìn thấy nàng, sau đó hoàn toàn quên mất nàng.

Chờ khi nàng tìm tới Hà Tứ Hải, đi tới Vấn Tâm Quán, đúng dịp thấy La Hoan đang đi lại trong đại sảnh.

Nàng cũng không quản hắn, trực tiếp lên lầu, đi tìm Hà Tứ Hải.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment