"Tiếp dẫn đại nhân, tiếp dẫn đại nhân. . ."
Trên lầu, Hà Tứ Hải nghe thấy giọng nói, quay đầu liền thấy Vương Tiểu Ninh vội vã chạy tới.
"Ồ, gặp phải chuyện gì mà gấp như thế?" Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên, hỏi.
Tối hôm qua, Vương Tiểu Ninh không có trả lời mà âm thầm rời đi, dường như đã đưa ra đáp án của mình, hiện tại tại sao lại chạy trở về.
"Tiếp dẫn đại nhân, Quách Quỳ muốn đi làm phẫu thuật. Nếu như đi thật thì đời này của anh ấy sẽ xong mất." Vương Tiểu Ninh lo lắng vừa đi tới đi lui vừa nói.
"Cô dừng lại trước, có gì thì nói cho rõ ràng. Quách Quỳ hắn làm sao rồi, làm phẫu thuật gì, đến mức cô phải lo lắng như thế sao?" Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.
Vương Tiểu Ninh nghe vậy thì ngừng lại, nhăn nhó nói: "Anh ấy muốn làm loại phẫu thuật kia."
"Phẫu thuật kia?"
"Chính là. . . Chính là phẫu thuật chuyển giới." Vương Tiểu Ninh nói với vẻ mặt ngượng ngùng.
Giọng nói của nàng phối hợp với dáng vẻ ấy, cộng với động tác của nàng, khiến cho Hà Tứ Hải cảm thấy dạ dày bốc lên một trận, thiếu chút đã phun cả bữa sáng ra.
"Nhưng mà, Quách Quỳ cũng thực sự là tàn nhẫn, thế mà có loại quyết tâm này." Hà Tứ Hải nghe vậy cũng là vô cùng khâm phục.
Một người đàn ông có thể xuống tay đối với nửa người dưới của mình, còn có chuyện gì có thể không làm được?
Nhưng mà không biết vì sao, Hà Tứ Hải có chút muốn cười.
Ha ha ~
Vương Tiểu Ninh: O^O
"Tiếp dẫn đại nhân, anh không cần cười trên sự đau khổ của người khác như vậy, có được không? Anh nhanh lên nghĩ biện pháp giúp tôi một chút đi?" Vương Tiểu Ninh lo lắng nói.
"Tôi có thể có biện pháp gì? Cho cô đi gặp hắn, ngay mặt nói rõ ràng, cô lại không muốn." Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay rồi nói.
"Nhưng mà. . . Nhưng mà tôi sợ mang dáng vẻ này đi gặp anh ấy, thứ ba tuần sau anh ấy đi phẫu thuật rồi, phỏng chừng ngày mai sẽ đi." Vương Tiểu Ninh sầu não nói.
"Cô cũng thật là, lúc trước chia tay thì cứ chia tay đi, làm gì phải nói như vậy, khiến cho hắn không ngừng nhớ nhung."
"Ai nghĩ tới đến chứ. . ." Vương Tiểu Ninh nghe vậy thì co vai, mặt đầy oan ức.
Nhìn bộ dạng e thẹn oan ức của nàng, Hà Tứ Hải cảm thấy cả người không dễ chịu.
"Chúng ta. . . Có thể . . . nói chuyện cẩn thận hay không?" Hà Tứ Hải vừa nói chuyện vừa nhìn về phía phương hướng cầu thang.
La Hoan đứng ở trên thang lầu ngó dáo dác, nhìn thấy Hà Tứ Hải nhìn sang thì sợ hết hồn, lập tức rụt đầu trở lại.
"Anh cũng cảm thấy bộ dáng này của tôi khiến người ta không chịu được đúng chứ?" Vương Tiểu Ninh khổ sở, mặt đầy âm u.
" y. . ."
Hà Tứ Hải cũng không biết phải an ủi nàng như thế nào.
Dù sao nàng cũng không được lựa chọn dáng vẻ của mình.
Thế là chỉ có thể đổi chủ đề, hỏi: "Trước tiên không nói cái này nữa, nói chuyện trước mắt đi, cô có ý kiến gì không?"
Vương Tiểu Ninh do dự một chút sau nói nói: "Anh có thể cho tôi mượn điện thoại di động, để tôi gọi điện thoại cho anh ấy không?"
"Đây đúng là một biện pháp tốt."
Tuy rằng dáng vẻ của Vương Tiểu Ninh đã thay đổi, thế nhưng giọng nói lại không thay đổi, lấy sự si tình của Quách Quỳ kia, hẳn là sẽ không quên giọng nói của nàng.
Vương Tiểu Ninh thấy Hà Tứ Hải đồng ý với suy nghĩ của nàng thì lập tức cao hứng.
"Mượn điện thoại khẳng định là không thành vấn đề, thế nhưng Quách Quỳ biết số của tôi, còn nhớ không, ngày hôm qua chúng tôi đã trao đổi danh thiếp ở trên máy bay." Hà Tứ Hải nói.
Vương Tiểu Ninh nghe vậy thì sửng sốt một chút, nàng lúc này mới nhớ tới.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Nàng đầy nôn nóng, trong lúc nhất thời cũng không có chủ ý.
Hà Tứ Hải đối vẫy vẫy tay về phía cầu thang.
La Hoan đang nhìn lén sửng sốt một chút rồi lúng túng đi tới.
Một đường đi, còn một đường cẩn thận đánh giá bốn phía từng li từng tí.
Nhưng hắn không biết, Vương Tiểu Ninh đang đứng ở bên cạnh nhìn hắn.
"Cho tôi mượn điện thoại di động của anh một hồi." Hà Tứ Hải nói.
La Hoan nghe vậy nào dán không đồng ý, lập tức đưa điện thoại di động qua.
Hà Tứ Hải đưa tay nhận lấy, sau đó thắp sáng đèn Dẫn Hồn để trên bàn.
Dưới ánh đèn của đèn Dẫn Hồn, Vương Tiểu Ninh lập tức hiện ra.
Bên người đột nhiên nhiều hơn một người, La Hoan giống như mèo xù lông, lập tức nhảy lên, liên tiếp lui về phía sau vài bước.
Vương Tiểu Ninh khinh thường nhìn hắn một cái.
Nhưng mà ánh mắt quyến rũ kia của nàng khiến cho La Hoan vốn đã bình tĩnh lại rùng mình một cái, lại vội vàng lùi về sau mấy bước.
Vương Tiểu Ninh có chút không thể chờ đợi được nữa mà tiếp nhận điện thoại di động trên tay Hà Tứ Hải.
Sau đó. . .
Không có mật khẩu.
La Hoan hiện tại xem như đã triệt để định thần, có "Thần linh" đại nhân ở đây, hắn sợ yêu ma quỷ quái cái gì chứ.
Hắn liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải.
"Mở ra giúp cô ấy đi." Hà Tứ Hải nói.
La Hoan nghe vậy lúc này mới tiến lên giúp đỡ mở mật khẩu.
Số điện thoại của Quách Quỳ nhiều năm như vậy chưa từng thay đổi, hơn nữa nàng chết rồi vẫn luôn đi theo sau Quách Quỳ, cho dù đổi thì nàng cũng biết.
Cho nên lập tức bấm gọi cho Quách Quỳ.
Quách Quỳ nhìn thấy là số lạ thì một chút cũng không do dự, trực tiếp tắt máy.
Lòng của Vương Tiểu Ninh vốn đang vô cùng kích động thì lập tức đầy thất vọng.
"Xú gia hỏa này." Vương Tiểu Ninh lẩm bẩm.
Lời vừa ra khỏi miệng, La Hoan mới đi tới lại lùi về phía sau vài bước, tương phản thực sự quá to lớn rồi.
"Lại thử lần nữa." Hà Tứ Hải lườm hắn một cái, quay đầu nói với Vương Tiểu Ninh.
"Đúng thế, có thể anh ấy xem là chào hàng quảng cáo cũng nên." Thế là Vương Tiểu Ninh lại bấm điện thoại lần nữa.
Gọi bốn lần liên tiếp, cuối cùng cũng gọi được.
Thế nhưng Vương Tiểu Ninh còn chưa nói, trong điện thoại đã truyền đến tiếng của Quách Quỳ.
"Có phiền hay không, vẫn chưa xong à?"
Giọng nói tuy rằng vẫn nhỏ nhẹ, thế nhưng rõ ràng có thể nghe ra sự thiếu kiên nhẫn trong đó.
"Này, điện thoại của em anh cũng dám không nhận, muốn chết có phải không." Vương Tiểu Ninh lớn tiếng quát.
Giọng điệu của Vương Tiểu Ninh phối hợp với vẻ mặt và động tác, đúng là dáng vẻ của một cô gái, quả thực là rất đáng yêu.
Đáng tiếc hiện tại. . .
Lại đáng yêu đến chết người.
"Tiểu. . . Tiểu. . ."
Giọng nói quen thuộc, điệu bộ quen thuộc, Quách Quỳ trong nháy mắt cảm thấy tim đập đều nhanh hơn rất nhiều, lời nói cũng không rõ ràng nữa.
"Tiểu cái gì mà tiểu, em nhỏ chỗ nào?" Vương Tiểu Ninh nói.
. . .
"Này, anh còn có ở không, tại sao không nói chuyện, không nói em cúp đó nha."
"Đừng, đừng. . ." Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nức nở nhỏ của Quách Quỳ.
"Khóc cái gì mà khóc, anh còn có phải đàn ông hay không?" Vương Tiểu Ninh lập tức nói.
Trước đây, bọn họ đều quen thuộc với ngữ khí của nhau, nên nàng nói theo bản năng mà không suy nghĩ kỹ.
Nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng, lập tức phản ứng lại, trực tiếp vỗ miệng mình một hồi.
Quả nhiên, Quách Quỳ đầu bên kia điện thoại nghe thấy liền nhỏ giọng nói: "Rất nhanh sẽ không phải nữa."
"Mẹ nó. . ."
"Anh sẽ không cắt đi thật đó chứ, đầu óc hỏng rồi à, anh nghĩ như thế nào vậy?" Vương Tiểu Ninh tức giận nói.
"Làm. . . Làm sao em biết?" Quách Quỳ kinh ngạc hỏi.
Chuyện này ngoại trừ bác sĩ, hắn không có nói cho bất kỳ người nào.
"Anh đừng hỏi làm sao em biết, em đã nói với anh. Nếu như anh dám đi. . . em sẽ. . . sẽ. . ."
Vương Tiểu Ninh bỗng nhiên trầm mặc, nàng lại có thể thế nào đây.
"Em đổi số điện thoại di động rồi?" Đầu bên kia điện thoại, Quách Quỳ đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
Giọng nói vẫn nhẹ nhàng như vậy, phảng phất như một tia gió xuân lướt qua lòng của nàng.
"Em mượn người khác."
Tiếng nói vẫn luôn mạnh mẽ của Vương Tiểu Ninh cũng không tự chủ được mà trở nên ôn nhu.
------
Dịch: MBMH Translate