Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 210 - Chương 210: Nghi Hoặc.

Chương 210: Nghi Hoặc. Chương 210: Nghi Hoặc.

Nhìn bộ dạng nũng nịu ngọt ngào của Vương Tiểu Ninh, Hà Tứ Hải và La Hoan đều lặng lẽ lùi xa một chút.

"Hắn là người nào vậy?" La Hoan lặng lẽ hỏi.

"Quản nhiều chuyện vô bổ như vậy làm gì? Còn có anh rất nhàn sao? Anh không cần đi tìm mặt tiền à?" Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn hắn rồi nói.

"Đã xem qua rồi, hẹn chủ nhà cẩn thận, thời gian còn chưa tới." La Hoan nói.

"Đừng ở chỗ này làm vướng bận, nên làm gì làm gì đi."

"Nhưng mà. . . điện thoại di động của tôi." La Hoan chỉ về phía Vương Tiểu Ninh.

Hà Tứ Hải: ". . ."

"Hắn lớn lên như thế còn có phụ nữ thích sao, người phụ nữ kia bị mù à?" La Hoan lại lặng lẽ nói.

"Làm sao, rất xấu à?" Hà Tứ Hải lườm hắn một cái.

Nếu như lấy thân phận của đàn ông đến nhìn Vương Tiểu Ninh, tướng mạo của hắn xem như là bình thường, tuyệt đối không phải là khó coi. Dù sao cũng có khối người xấu hơn nàng.

"Không phải, chủ yếu là giọng nói của nàng, quá ngọt rồi, hơn nữa động tác cũng rất ẻo lả." La Hoan nhỏ giọng nói.

"Lắm miệng, anh không sợ sau này nàng sẽ đi theo sau lưng mình à?" Hà Tứ Hải nói.

La Hoan nghe vậy thì sợ hãi giật mình một cái.

"Không. . . Không thể nào?" Hắn có chút hoảng rồi.

Cho dù quỷ không làm thương tổn tới người, nhưng sau này không quản làm gì thì đều có một đôi mắt nhìn chằm chằm ở phía sau, là ai thì cũng không dễ chịu nha.

"Vì sao không thể?"

"Tôi ngậm miệng còn không được hay sao? Nhưng mà tiếp dẫn đại nhân, tôi lúc nào mới có thể cầm lại điện thoại di động của mình đây?" La Hoan nói với vẻ mặt đau khổ.

Hà Tứ Hải nhìn dáng vẻ ngọt ngào của Vương Tiểu Ninh, phảng phất như nói mãi cũng không xong, biết tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp.

Thế là đi lên trước, liếc mắt ra hiệu cho Vương Tiểu Ninh.

Vương Tiểu Ninh lúc này mới phản ứng được.

"Không nói chuyện với anh nữa, nếu như anh dám đi làm giải phẫu thì em sẽ không bao giờ gặp anh nữa." Vương Tiểu Ninh nói.

"Sẽ không, sẽ không. . ." Quách Quỳ vội vàng nói.

"Mặt khác. . ." Vương Tiểu Ninh do dự nói.

"Cái gì?" Quách Quỳ có chút không nghe rõ.

"Không có gì, em cúp đây."

"Chờ đã, anh làm sao để liên hệ với em đây? Có thể liên lạc với em qua số này không?" Quách Quỳ vội nói.

"Không thể, em chỉ là tìm người qua đường tùy tiện mượn, em liên lạc với anh là được rồi." Vương Tiểu Ninh nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại.

Bởi vì nàng sợ thời gian dài sẽ không đành lòng cắt đứt.

"Cảm ơn ngài, tiếp dẫn đại nhân." Vương Tiểu Ninh đưa điện thoại di động trả lại cho Hà Tứ Hải, nhẹ nhàng cắn môi.

"Vừa nãy, vì sao cô lại không nói?" Hà Tứ Hải nhận điện thoại di động, thở dài một tiếng.

Tâm nguyện của Vương Tiểu Ninh là nói với Quách Quỳ một câu, "Xin lỗi, em yêu anh."

Lúc trước Vương Tiểu Ninh vì để cho Quách Quỳ thật sự tin tưởng mình yêu một người đồng tính, đã cố ý tìm bạn thân lớn lên từ nhỏ, mỗi ngày show ân ái trong vòng bạn bè.

Thậm chí còn đi chụp một bộ ảnh cưới.

Vốn tưởng rằng sẽ hoàn toàn cắt đứt sự nhớ nhung của Quách Quỳ.

Không nghĩ tới trái lại càng khiến cho Quách Quỳ kiên định biến thành phụ nữ hơn.

Cho nên Vương Tiểu Ninh cảm thấy vô cùng có lỗi với hắn, đã khiến hắn chịu thiệt thòi.

Vừa rồi ở trong điện thoại, nàng có cơ hội nói.

Vương Tiểu Ninh nghe vậy do dự một chút, sau đó thản nhiên nói: "Tôi không nỡ."

Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không nói thêm cái gì, cũng tỏ ra là đã hiểu.

"Nhưng mà, tiếp tục như vậy có được không?" Hà Tứ Hải nói.

Nàng cho Quách Quỳ hy vọng mới, Quách Quỳ có lẽ sẽ không đi biến thành phụ nữ nữa, thế nhưng phỏng chừng hắn vẫn sẽ tiếp tục chờ đợi.

La Hoan lúc này tràn đầy tò mò, lặng lẽ đi lên.

Hà Tứ Hải cũng không đuổi hắn, trả điện thoại di động lại cho hắn.

"Tôi làm sao mà không biết." Vương Tiểu Ninh bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân."

Nói xong nàng yên lặng mà đi xuống lầu, đi ra khỏi phạm vi của đèn Dẫn Hồn liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

. . .

"Yes, yes. . ."

Quách Quỳ để điện thoại di động xuống, hưng phấn đứng lên, ở tại chỗ liên tiếp vung tay mấy cái.

Khiến cho trợ lý đi vào từ bên ngoài cửa nhìn hắn với vẻ mặt quái dị.

"Đi dưới lầu mua chút cà phê, tôi mời mọi người uống cà phê." Tâm trạng của Quách Quỳ đang rất là tốt.

Cuối cùng lại dặn dò một câu nói: "Cũng mang cho tôi một ly."

Trợ lý đi ra với vẻ mặt quái dị, đồng thời giúp hắn đóng cửa lại.

Hắn vẫn là lần đầu thấy bộ dạng này của Quách Quỳ.

Trước đây hắn đều là ăn nói nhỏ nhẹ, thần sắc lạnh nhạt, chưa từng có bởi vì chuyện gì mà hưng phấn như thế.

Lẽ nào là tìm được bạn trai rồi?

Trong lòng trợ lý "Ác ý" nghĩ.

Hưng phấn qua đi, Quách Quỳ bình tĩnh lại.

Nhìn dãy số xa lạ trên điện thoại di động, hắn lộ ra vẻ trầm tư.

Lúc Vương Tiểu Ninh gọi điện thoại đến, xung quanh rất yên tĩnh, không có một chút ầm ỹ nào.

Cho nên nói rõ nàng không ở bên ngoài, ở trong nhà hoặc là một môi trường rộng lớn khá yên tĩnh.

Mặt khác mượn điện thoại gọi tới, gọi thời gian dài như vậy, cũng không ai đưa ra một tiếng chất vấn, điểm này lại càng khiến cho người ta nghi hoặc.

Trừ khi điện thoại di động này chính là của nàng, hoặc là người quen của nàng.

Hơn nữa nàng tại sao lại biết mình tìm bác sĩ làm phẫu thuật, hắn không nói chuyện này với bất kỳ ai cả.

Người duy nhất biết chỉ có chính hắn và bác sĩ Đỗ sắp làm phẫu thuật giúp hắn.

Nghĩ tới đây, hắn cầm điện thoại di động lên gọi cho bác sĩ Đỗ.

"Ồ, làm sao, Quách tiên sinh, còn có nghi vấn gì không?" Nhận được điện thoại của Quách Quỳ, bác sĩ Đỗ cũng có chút bất ngờ.

"Bác sĩ Đỗ, anh có nói cho những người khác về chuyện của tôi không?" Quách Quỳ trực tiếp hỏi.

"Có ý gì? Có người biết chuyện này rồi sao?" Bác sĩ Đỗ hỏi.

"Đúng." Nói thực sự, Quách Quỳ có chút tức giận.

Cho nên giọng nói không tự chủ mà có chút tức giận.

"Quách tiên sinh, anh không tin y đức của tôi thì hẳn là nên tin tưởng hiệp nghị bảo mật, tôi đã ký thỏa thuận rồi." Bác sĩ Đỗ nói.

"Bác sĩ Đỗ, không phải là tôi nghi ngờ anh, nhưng chuyện này xác thực có người biết rồi. Cho nên chuyện phẫu thuật này để sau rồi lại nói đi." Quách Quỳ nói.

"Không làm nữa? Chuyện này thì không thành vấn đề, nhưng mà khoản dự chi. . ."

"Tôi biết, không cần các người trả lại. Bác sĩ Đỗ, sau này sẽ liên lạc lại." Quách Quỳ nói xong thì cúp điện thoại.

Sau đó ngồi ở trên ghế rơi vào trầm tư.

Xem ra không giống như là bác sĩ Đỗ, dù sao hiệp nghị bảo mật còn ở nơi đó.

Hơn nữa nếu là bởi vậy mà tiết lộ tin tức, lẽ nào không sợ hắn không làm phẫu thuật sao? Dù sao phía sau còn có một khoản chi phí chữa bệnh rất lớn.

Cho nên là chính hắn tiết lộ tin tức?

Nghĩ tới đây, Quách Quỳ lại càng nghi hoặc hơn.

Bởi vì hắn xác thực không có nói với bất kỳ ai cả, trừ phi đầu óc mình hỏng rồi, ký ức bị hỗn loạn.

Hắn cũng không đứng lên kiểm tra xem có phải là có thiết bị nghe trộm gì hay không.

Dù sao đây là thế giới hiện thực, cũng không phải phim gián điệp, nào có nhiều thiết bị nghe trộm như vậy.

Huống hồ là nghe lén người bình thường giống như hắn.

Nhưng điều này lại càng thêm khiến hắn nghi hoặc không rõ.

Nghĩ đến đau cả đầu, cũng không nghĩ ra nguyên cớ.

Ánh mắt đảo qua điện thoại di động đặt trên ban, suy nghĩ một chút, liền gọi trờ lại số điện thoại vừa nãy.

Rất nhanh, điện thoại đã được kết nối.

"A lô, ai vậy?" La Hoan mới vừa bị Hà Tứ Hải đuổi ra, tâm tình không tốt lắm, tiếp điện thoại.

"Xin hỏi, vừa nãy có phải là có một cô gái mượn điện thoại của anh đúng không?" Quách Quỳ cẩn thận hỏi.

"Không có, anh gọi nhầm rồi?" La Hoan lập tức nói.

Hắn nhớ lời dặn vừa nãy của Hà Tứ Hải, nào dám nói thật.

"Ông chủ, mới ra nồi bánh tôm, muốn mua mấy cái nếm thử không? Tôm đều rất mới, ngày hôm nay mới bắt từ hồ Kim Hoa đó."

Bán hàng rong bên cạnh nhìn thấy La Hoan đi ngang qua thì lập tức chào hỏi.

"Không cần." La Hoan đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại, Quách Quỳ rơi vào trầm tư.

Hồ Kim Hoa?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment