Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 211 - Chương 211: Tâm Nguyện Không Hoàn Thành Được.

Chương 211: Tâm Nguyện Không Hoàn Thành Được. Chương 211: Tâm Nguyện Không Hoàn Thành Được.

Tính cách của Quách Quỳ ở trong cuộc sống thường do dự thiếu quyết đoán, Nhưng trên thực tế, ở trong một số chuyện lớn thì lại tương đối quả quyết, nếu không cũng sẽ không có công ty lớn như ngày hôm nay.

Cũng không thể xuống tay ác độc đối với lão nhị của mình.

Cho nên sau khi thoáng suy nghĩ một hồi, hắn trực tiếp ra khỏi công ty, đi đến trấn hồ Kim Hoa.

Bởi vì là hồ nước ngọt nội địa, không thể tùy tiện bắt cá, phần lớn đều là của ngư dân gần hồ Kim Hoa.

Mà bánh tôm lại có rất nhiều, thế nhưng dùng tôm mới từ hồ Kim Hoa để làm bánh tôm thì nhất định là cách hồ Kim Hoa không xa.

Chỗ bán bánh tôm nhiều nhất gần hồ Kim Hoa chính là trấn hồ Kim Hoa, bởi vì đó là khu kinh doanh phố du lịch hồ Kim Hoa.

"Quách tổng, cà phê của anh." Trợ lý đi ngang qua nhìn thấy hắn, lập tức nói.

"Cho anh uống." Quách Quỳ cũng không ngẩng đầu lên mà lướt qua.

Trợ lý liếc nhìn cà phê trên tay trái.

Lại nhìn cà phê trên tay phải một chút.

Bất đắc dĩ than một tiếng.

Ngày hôm nay Quách tổng có chút khác thường nha, làm sao lại cảm giác có chút vị đàn ông nhỉ, trợ lý tâm lý nghĩ thầm.

Vương Tiểu Ninh quay đầu đi tìm Quách Quỳ, vừa vặn lại đến hụt.

Buổi trưa, Hà Tứ Hải chờ ở trong cửa hàng tẻ nhạt liền đóng cửa.

Chuẩn bị đi dạo trên đường một chút, thuận tiện giải quyết chuyện bữa trưa.

Hà Tứ Hải tìm một quán mì thịt, mới vừa ngồi xuống, Lưu Vãn Chiếu đã gọi video tới.

"Anh đang làm gì thế?" Trong video, Lưu Vãn Chiếu tò mò hỏi.

"Giờ này rồi, đương nhiên là ăn cơm trưa." Hà Tứ Hải nói.

"Anh ăn cái gì, ăn ngon không?" Lưu Vãn Chiếu nói.

. . .

Nam nữ trong yêu đương thường tán gẫu một số chuyện không dinh dưỡng, nhưng lại làm không biết mệt.

Mãi đến tận khi ông chủ bưng mì lên, Lưu Vãn Chiếu mới lưu luyến không rời mà cúp điện thoại.

Lưu Vãn Chiếu buổi chiều còn có lớp, cho nên chỉ có thể ở lại trường học, nhưng mà trong trường có nhà ăn.

"Cô Lưu, cô nói chuyện bạn trai sao?" Giáo viên ngữ văn ngồi ở bên cạnh - cô Vu lặng lẽ đi qua hỏi.

Giáo viên toán - cô Lý nghe tiếng thì lập tức dựng thẳng lỗ tai.

Gia thế của Lưu Vãn Chiếu tốt, người lại xinh đẹp không chỉ trong trường học, mà là ngoài xã hội, đều có một đám người lớn theo đuổi.

Nhưng mà Lưu Vãn Chiếu một chút cũng không nói chuyện bạn bè, đã khiến cho không ít người phải từ bỏ.

Thế nhưng nhóm giáo viên trẻ tuổi trong trường học lại không từ bỏ, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu sẽ gặp, đều thuận tiện cho việc theo đuổi hơn.

Mặt khác, bởi vì trong công việc ngày thường cũng thường xuyên tiếp xúc nhiều, xem như là ở cạnh ban công.

"Cô Vu, làm sao cô biết?"

"Thấy cô cười đến như vậy, vừa nhìn là biết có đàn ông rồi."

"Này này, cô Vu, tốt xấu gì cô cũng là giáo viên ngữ văn, nói chuyện sao khó nghe như vậy, cái gì gọi là có đàn ông rồi? Phải nói là có đối tượng ngưỡng mộ trong lòng rồi." Cô Lý dạy toán ngồi ở phía đối diện lập tức sửa đổi.

"Một giáo viên toán như cô thì hiểu cái gì chứ." Cô Vu khinh thường nói.

"Làm gì, xem thường toán học sao. Tôi nói cho cô biết, nắm giữ toán học, chẳng khác nào nắm giữ chân lý."

"Còn chân lý nữa chứ, nếu như không có ngữ văn chúng tôi thì còn không biết là cái mông trần ngồi đếm số trong góc xó xỉnh nào đâu. Đây chính là cái mà cô gọi là chân lý?"

"Chúng ta đình chiến trước, vấn đề này chúng ta đã tranh luận quá nhiều lần rồi, nếu cứ tiếp tục tranh chấp cũng sẽ không có kết quả gì. Hiện tại điều quan trọng nhất, không phải là nên hỏi cô Lưu một chút xem có phải là thật sự có bạn trai hay không sao?"

Cô Vu nghe vậy thì lập tức gật đầu tán thành.

Cô Vu và cô Lý đều là phụ nữ trung niên, tuy rằng là giáo viên cao quý, thế nhưng trời sinh bát quái, làm thế nào cũng sẽ không bởi vì thân phận mà thay đổi.

Lưu Vãn Chiếu không phủ nhận, gật đầu cười.

"Ồ, cô Lưu, cô thật sự đang nói chuyện với bạn trai sao?" Cô Vu giật mình, nói.

Vừa nãy ngoài miệng một bộ biết chắc, nhưng trên thực tế lại không quá tin tưởng chuyện Lưu Vãn Chiếu sẽ có bạn trai.

Một câu này của nàng khiến cho toàn bộ văn phòng đều biết Lưu Vãn Chiếu có bạn trai.

Đặc biệt là mấy giáo viên nam trẻ tuổi, nghe vậy thì trong lòng hơi hồi hộp một chút, sắc mặt trắng xanh, tâm tình phức tạp không gì sánh được.

Mấy người bọn hắn đã lén lút giao hẹn với nhau, dựa vào bản lĩnh của mình, ai theo đuổi được cô Lưu thì những người khác đều phải chúc phúc cho.

Cũng không ngờ đến lại bị người ngoài hái mất đào.

“Cô Lưu, bạn trai cô trông thế nào, có ảnh không? Cho chúng tôi nhìn một chút xem có đẹp trai hay không." Cô Vu hưng phấn hỏi.

"Khà khà, bí mật." Lưu Vãn Chiếu nói.

Nàng càng nói như vậy, cô Vu và cô Lý lại càng tò mò, không ngừng mà quấn nàng, muốn xem bạn trai nàng trông ra sao.

. . .

"Ăn tô mì đều không yên ổn. Bà à, bà có thể xoay đi chỗ khác một chút không, đừng cứ nhìn cháu ăn chằm chằm như vậy chứ." Hà Tứ Hải thả bát đũa xuống, có chút bất đắc dĩ nói với bà lão ngồi đối diện.

Đối diện là một bà lão khoảng bảy mươi, tám mươi tuổi, tóc bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, nhìn già nua không gì sánh được.

Mặc áo vải thô màu lam, nhìn có vẻ như đã nhiều năm rồi, thân thể khom xuống, phảng phất như vĩnh viễn cũng không đứng lên nổi.

Nàng ngồi ở đối diện Hà Tứ Hải, nhìn chằm chằm Hà Tứ Hải ăn mì mà không hề chớp mắt.

Hà Tứ Hải bị nàng nhìn cho cả người không dễ chịu, cuối cùng cảm giác không muốn cầm đũa nữa, làm sao đều cảm thấy khó chịu.

"Tiếp dẫn đại nhân, ngài cứ việc ăn, không cần phải để ý đến bà già này." Bà lão cười ha hả, nói.

Lộ ra hàm răng chênh lệch không đều.

"Bà, bà là người trên trấn này sao?" Hà Tứ Hải húp một ngụm nước mì rồi hỏi.

Bà lão nghe vậy thì gật gật đầu.

"Vậy bà tìm cháu là vì có tâm nguyện gì chưa xong sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Thực ra. . . , cũng không tính là tâm nguyện gì cả, bà chỉ là đang chờ lão già nhà bà, muốn cùng hắn lên đường, cũng không ngờ đến hắn lại còn sống được tốt như vậy." Bà nội cười ha hả, nói.

Có một loại sáng sủa và hạnh phúc không nói ra được.

Hà Tứ Hải vẫn là lần đầu gặp được một quỷ hoàn toàn coi thường cái chết, đồng thời cảm thấy hạnh phúc như này.

"Cháu đúng thật là không hoàn thành được nguyện vòng này." Hà Tứ Hải có chút buồn cười, nói.

Dù sao muốn hoàn thành nhiệm vụ này, trừ khi là giết chết bạn già của bà lão.

"Cháu đã thấy rất nhiều quỷ, vẫn là lần thứ nhất gặp được người như bà đây, cởi mở như vậy." Hà Tứ Hải nói.

"Có cái gì mà nghĩ không thông chứ? Cậu nhìn tôi một chút xem, hiện tại không bệnh không đau, không ăn không uống, muốn đi đâu liền đi đó, quả thực là giống như thần tiên trường sinh bất lão vậy, có cái gì mà khổ sở chứ." Bà lão nói.

Hà Tứ Hải nghĩ lại cảm thấy đúng thật là như vậy.

Nhưng dù sao chỉ là tương tự, nếu như thế giới này mà lãng quên nàng thì nàng sẽ hoàn toàn biến mất ở trên thế giới này.

"Vậy bà à, bà có muốn đi gặp bạn già của mình hay không?"

"Tôi mới không thèm gặp ông ấy, gặp mặt lại cãi nhau thôi. Tôi trốn ở bên cạnh nhìn ông ấy là tốt rồi, ông ấy không nhìn thấy, dĩ nhiên là sẽ không lải nhải tôi nữa, như vậy rất tốt đẹp." Bà lão giống như đứa bé, lúc nói chuyện luôn mang theo nụ cười.

Hà Tứ Hải vừa ăn mì, vừa nói chuyện phiếm với nàng.

Đại khái bởi vì lâu rồi không ai nói chuyện với nàng, nên nàng nói hơi nhiều.

Hà Tứ Hải còn chưa hỏi nàng, nàng đã tự mình kể lại chuyện của bản thân.

Thì ra bà lão và bạn già của nàng trước đây đều là giáo viên trung học Hồ Kim Hoa.

Nhưng mà hiện tại trung học Hồ Kim Hoa đã sửa lại tên, gọi là trung học số 57.

Hơn nữa hiện tại có rất nhiều giáo viên trong trường đều là học sinh của bọn họ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment