Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 212 - Chương 212: Không Có Nguyên Tắc.

Chương 212: Không Có Nguyên Tắc. Chương 212: Không Có Nguyên Tắc.

Hà Tứ Hải vừa ăn mì vừa nhỏ giọng trò chuyện với bà lão.

Đúng lúc này, một ông lão đi tới từ bên ngoài.

Mang theo một chiếc mũ màu lam, mặc một bộ quần áo dài màu xanh đã cũ, mang theo một chiếc kính gọng đen lớn, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào từ ngoài cửa.

"Thầy Tôn, ngài tới rồi." Chủ tiệm mì bốn mươi, năm mươi tuổi lập tức tiến lên nghênh đón.

"Làm phiền rồi." Ông lão khách sáo nói.

“Thầy Tôn, tôi là mở cửa tiệm, còn ước gì ngài tới làm phiền mỗi ngày đây. Ngài ngày hôm nay vẫn giống như trước sao, có muốn thay đổi khẩu vị một chút hay không?" Trên mặt chủ tiệm mì mang theo nụ cười, nói.

Có thể nhìn ra, ông chủ rất tôn kính hắn.

"Không cần, thịt bò ở chỗ các người quá dai rồi, tôi không cắn nổi, cho tôi một phần mì chay là được."

"Được nha, ngài ngồi đi, tôi hiện tại sẽ đi làm cho ngài." Chủ tiệm mì rót cho hắn chén nước rồi xoay người đi về phía nhà bếp.

"Đừng làm quá nhiều, ăn không hết sẽ lãng phí rồi." Thầy Tôn nhẹ giọng dặn dò.

"Được, tôi biết rồi." Chủ tiệm mì quay đầu lại đáp một tiếng.

"Lão già này, chỉ biết làm phiền người khác." Bà lão ngồi ở đối diện Hà Tứ Hải lầm bà lầm bầu.

Sau đó đứng lên chạy đến ngồi đối diện thầy Tôn, cười híp mắt nhìn đối phương.

Thì ra thầy Tôn chính là bạn già của bà lão.

Thầy Tôn không ngồi chờ không, lấy ra một quyển sách từ trong chiếc túi cũ kỹ.

Sau đó đặt gần mắt, xem xét từng chữ từng chữ.

Thỉnh thoảng còn liếm ngón trỏ tay phải một hồi, sau đó lật lật.

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, không vệ sinh, không vệ sinh, tật xấu này sao mãi vẫn không bỏ được vậy?" Bà lão ngồi ở phía đối diện tức đến không nhịn được.

Nhưng mà nói xong cũng tức xong, sau đó lại ngồi ở chỗ đó vui cười hớn hở nhìn bạn già.

Nói thực sự, Hà Tứ Hải thật sự có chút hâm mộ người gọi là thầy Tôn này. Một đời có thể có một người phụ nữ đối với hắn cuồng dại như vậy, chết đều nhớ đến hắn, hắn nên cảm thấy hạnh phúc.

Hà Tứ Hải nghĩ đến Lưu Vãn Chiếu vừa mới nói chuyện, khóe miệng không tự chủ được mà mỉm cười.

Sau đó thả bát đũa xuống, đứng dậy.

"Ông chủ tính tiền."

Vào lúc hắn nói chuyện, bên ngoài lại có một người đi vào: "Ông chủ, cho tôi một tô mì thịt bò."

Hà Tứ Hải nghe tiếng nhìn lại, nhìn thấy người đến thì hơi kinh ngạc.

Người đến cũng nhìn thấy Hà Tứ Hải, tương tự cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

Nhưng mà thực ra cũng không ngoài ý muốn, chủ yếu là bởi vì quán mì Xa gia này rất nổi tiếng ở trấn hồ Kim Hoa.

Nếu không thầy Tôn cũng sẽ không thường xuyên chạy đến nơi đây để ăn mì.

"Hà tiên sinh, không nghĩ tới lại có thể gặp anh lần nữa ở chỗ này." Quách Quỳ đầu tiên là đi tới chào hỏi.

"Bởi vì Vấn Tâm Quán của tôi ở ngay trên trấn mà." Hà Tứ Hải cười nói.

Nhưng mà trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quái đối với việc Quách Quỳ đột nhiên chạy tới nơi này.

Vương Tiểu Ninh vừa mới đi không lâu, hắn đã đến rồi, cũng quá là đúng dịp.

Quách Quỳ nghe vậy thì bừng tỉnh, nhẹ nhàng chỉ vào huyệt thái dương của mình rồi nói: "Anh xem trí nhớ này của tôi kìa, trên danh thiếp của Hà tiên sinh còn có đây."

Nhìn hắn bày ra tay chỉ lan, dáng vẻ nhỏ giọng thỏ thẻ.

Hà Tứ Hải mỉm cười, nói: "Vậy thì không quấy rầy anh dùng bữa nữa, tôi đi về trước đây."

Nói xong trực tiếp đi ra ngoài.

Dù sao cũng là bèo nước gặp nhau.

Quách Quỳ nhìn bóng lưng Hà Tứ Hải rời đi, thoáng trầm tư một chút, đưa tay lấy danh thiếp của Hà Tứ Hải ra từ trong túi xách màu hồng nhạt của mình.

Liếc nhìn trên địa chỉ và số điện thoại phía trên, lông mày không khỏi nhíu chặt.

Nhưng tiếp theo, hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Trấn hồ Kim Hoan nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tìm được một người ở bên trong đúng là khó tìm, huống hồ nói không chừng người đã rời đi từ lâu rồi.

Hiện tại, chỉ còn lại biện pháp kế tiếp.

Hắn cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho bác sĩ Đỗ.

"Tiếp tục phẫu thuật."

Bác sĩ Đỗ đầu bên kia điện thoại nghe vậy thì sửng sốt một chút, nhưng mà cũng không nói thêm cái gì, tiếp tục xếp lịch như trước.

Thứ ba tuần sau.

. . .

Sáng sớm ngày thứ hai, Hà Tứ Hải đưa Đào Tử và Huyên Huyên đi học, vừa tới cửa tiệm đã thấy Đinh Mẫn đứng chờ hắn ở cửa rồi.

"Sớm như vậy, tìm tôi có chuyện gì không?" Hà Tứ Hải mở cửa, đón nàng vào trong.

"Hà tiên sinh. . ." Đinh Mẫn nhìn hắn, có chút do dự.

"Làm sao thế? Có lời gì cứ việc nói thẳng." Hà Tứ Hải rót cho nàng một chén nước, đặt ở trước mặt của nàng.

"Tối hôm qua đồng nghiệp gọi điện thoại nói với tôi, tinh thần của Đậu Đức Long xảy ra vấn đề, đã bị đưa tới bệnh viện tâm thần, nửa đời sau trên căn bản sẽ phải sống trong bệnh viện tâm thần." Đinh Mẫn nhìn chằm chằm Hà Tứ Hải không hề chớp mắt, nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Ác có ác báo, cảm ơn cô sáng sớm đã đến nói cho tôi chuyện này."

"Hà tiên sinh. . . , quốc có quốc pháp." Đinh Mẫn do dự một hồi mới nói.

Nói xong lại bổ sung: "Hắn đã chịu trừng phạt."

Vẻ mặt của Đinh Mẫn vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng.

Nàng là cảnh sát, nàng có nguyên tắc của mình, nàng có sự kiên trì của mình.

"Cảnh sát Đinh, cô là cảnh sát tốt, tôi cũng nói rõ với cô, việc này không có quan hệ nhiều lắm với tôi. Hung thủ dùng đao giết người, cô cũng không thể bắt người bán đao lại được, đúng chứ?"

"Nhưng mà. . ." Đinh Mẫn cắn cắn môi, trong lúc nhất thời không biết làm sao để phản bác.

"Hơn nữa Mạnh Thải Hà chết rồi, là tự sát." Hà Tứ Hải khẽ nói.

Đinh Mẫn nghe vậy thì sửng sốt, sau đó yên lặng bưng chén trà trên bàn lên, nâng ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Dòng nước ấm áp phảng phất như xua tan ý lạnh nơi đáy lòng nàng.

Nàng thả chén giấy xuống, do dự một chút rồi nói: "Hà tiên sinh, tôi biết anh không phải người bình thường, thế nhưng thế giới này, quốc gia này, có quy tắc của nó. . ."

"Vậy làm sao cô biết, sự tồn tại của tôi không phải là một trong những quy tắc của thế giới này đây?" Hà Tứ Hải cười hỏi.

Đinh Mẫn lại lần nữa không biết phản bác như thế nào.

"Cảnh sát Đinh, cô có nguyên tắc của cô, chuyện này rất tốt. Tôi nói thật cho cô biết, Đậu Đức Long phát điên chính là do Mạnh Thải Hà làm. Cô cứ kiên trì bắt nàng đền tội thì tôi cũng không phản đối." Hà Tứ Hải nhún vai một cái rồi nói.

Đinh Mẫn nghe vậy thì bất đắc dĩ nhíu mày lại, nàng có thể tóm được người, thế nhưng không bắt được quỷ.

"Vậy nàng sẽ phải chịu trừng phạt sao?" Đinh Mẫn hỏi.

"Sẽ không." Hà Tứ Hải lập tức nói.

"Minh Thổ không có. . ."

Dựa theo luật pháp nhân gian, không hỏi nguyên do, phạm tội chính là phạm tội, nguyên do chỉ có thể cân nhắc đến độ nặng nhẹ của hình phạt.

"Không phải, là bởi vì tôi không có nguyên tắc." Hà Tứ Hải cười ha ha nói.

Đinh Mẫn nghe vậy, bưng lên chén nước trên bàn lên rồi uống cạn.

Sau đó nở nụ cười, "Cảm ơn cậu, Hà tiên sinh."

Nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng, Hà Tứ Hải sửng sốt một chút.

"Xuất phát từ góc độ của một cảnh sát, tôi không ủng hộ cách làm của anh. Thế nhưng, làm một người bình thường, tôi muốn nói anh đã làm quá hay, hơn nữa không có nguyên tắc thực ra cũng chính là một loại nguyên tắc."

Đinh Mẫn nói xong, xoay người bước lớn đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng phóng khoáng của Đinh Mẫn, Hà Tứ Hải đột nhiên cảm thấy cô gái này có chút đáng yêu.

Sau đó liền thấy bà lão ngày hôm qua chắp tay sau lưng, đi vào từ ngoài cửa.

Nhìn dáng vẻ bước đi của nàng, quả nhiên là vô cùng giống với bạn già của nàng.

"Làm sao, muốn cháu giúp bà hoàn thành tâm nguyện sao? Cháu có lẽ không thể hoàn thành được tâm nguyện này của bà rồi."

"Không phải, tôi chỉ là muốn tìm người lảm nhảm tán gẫu mà thôi."

Hà Tứ Hải: ". . ."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment